Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu trường sinh tử

Tiểu thuyết gốc · 3923 chữ

Hàng loạt âm thanh dung tục dồn dập đổ tới phía này, chỉ thoáng một chốc đã kéo theo rất nhiều ánh mắt cũng bị thu hút vào sự việc.

Nữ nhân dám ăn mặc thiếu vải không ít, nữ nhân dâm đãng cố ý khiêu khích đàn ông lại càng không ít, nhưng nữ nhân dâm đãng tới độ công khai mặc hở rồi đi cùng "anh rể" thì chắc chắn không nhiều, mà dám biểu hiện một cách tuỳ tiện như vậy ở một địa điểm "vô pháp" thì tuyệt đối không có ai.

Ít nhất thì trong đấu trường này cũng có hơn chục nữ tính ngồi rải rác khắp nơi, nhưng không có ai dám khoa trương như Kiều Ti Vân.

Bọn họ đều hiểu hai chữ tiết chế viết thế nào, tốt hơn hết là sớm một bước tự bảo vệ bản thân, đừng có chủ động hay bị động khiêu khích, tránh đi rắc rối có thể kéo tới.

Hầu hết trong số đám người đang kêu gào tạo kèo đều mang theo ý đồ muốn tìm cách đè ngửa Kiều Ti Vân ra mà hành sự ngay tại chỗ, người nào người nấy vừa giàu có vừa mạnh mẽ, từ đây có thể thấy được mức độ kích động mà nàng ta mang tới lớn tới mức nào.

Cái này người ta gọi là "hồng nhan hoạ thuỷ".

Ân, tất nhiên cũng không thể bỏ qua yếu tố "phế vật" của người nào đó. Nếu người nào đó trông uy nghiêm mạnh mẽ một chút, khí chất tổng tài ngầu lòi một chút, hẳn là đám xung quanh sẽ không như vậy vội vã tiến lên gây sự.

Ngươi nói cái gì, còn phải sợ một thằng chọi con với bản mặt nhìn như con la sao, quá vớ vẩn.

Hàn Phong nhìn một vòng sàn đấu đang ầm ĩ mà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Trạng huống diễn ra trước mặt, làm sao cũng thấy giống mấy tình tiết trong tiểu thuyết mạng từng đọc rồi đấy.

Đúng, rất giống tiểu thuyết mạng.

Có phải hay không hiện tại hắn liền nhảy xuống giữa tràng, khuôn mặt treo vẻ cao ngạo thượng đẳng, ánh mắt sắc bén lần lượt lườm nguýt bốn phương tám hướng, chờ cho âm thanh chửi bới lên tới cao trào, hắn mới chịu chấp nhận mọi lời thách đấu đổ tới, sau đó là bắt đầu hành trình lấy một địch vạn, một tay trấn tràng, dùng thực lực tuyệt đối chiến thắng tất cả mọi người, lần lượt đả bại kẻ yếu nhất cho tới tên mạnh nhất, giết tới máu chảy thành sông, không còn bất kỳ ai dám lên tiếng chất vấn nữa. Cuối cùng thì, dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn sẽ tuôn ra một mớ đạo lý nhân sinh, làm ra hành động vả mặt trang bức, để cho tất cả những người ở đây phải hiểu thế nào là ngầu lòi hay là không đây. À còn cả tình tiết một đám người bại trận thua tới tâm phục khẩu phục nữa chứ, bọn họ sẽ sợ hãi các thứ các thứ, sau đó là có người nhận ra lai lịch của hắn, cuối cùng dẫn tới danh tiếng của hắn lan ra hết cả cái căn cứ Tam Giang này nha. Đến lúc đó hắn sẽ như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, đi tới đâu cũng được tung hô chào đón, thảm đỏ lót chân, hoa giấy tung bay trắng như lông ngỗng, nhưng hắn tuyệt đối không tỏ ra cao ngạo mà sẽ giả bộ khiêm tốt nho nhã, có gái xinh chạy tới làm quen cũng lạnh lùng quay mặt từ chối. Cô nương à, nam nữ thụ thụ bất thân, cô đứng xa một chút kẻo không có lại ảnh hưởng tới hình tượng ngầu lòi của tôi. Ừm được rồi, số điện thoại của tôi đây, tối nhớ kết bạn zalo nhé, đừng có nhá máy, tôi vẫn đang phải trả nợ hơn 5000 đồng bạc, sẽ không có tiền gọi lại, lão Phương Tường vẫn đang nợ tôi nửa tháng lương. Còn có bánh bao dưới nhà càng ngày càng nhỏ, ăn một cái thì không đủ no tới trưa, ăn hai cái lại hụt vào tiền ăn cả ngày, thôi thì ăn của thằng nhóc Ngô Soái cũng được. Cái gì, cô muốn theo tôi về phòng trọ sao, khụ khụ, được rồi, tôi tạm chấp nhận, nhưng phải để tôi suy nghĩ một chút nữa...

Ôi mẹ ơi, ngầu lòi vãi, thật sự muốn thử đi theo cái lộ tuyến kia quá đi mà.

Hàn Phong tự huyễn một hồi lâu mới chợt tỉnh giấc mộng, nước bọt vậy mà sớm nhễu ra khỏi khoé miệng, cái này khiến hắn thiếu chút đã tự vả cho mình một vả.

Mất hình tượng quá, vừa rồi nghĩ tới cái viễn cảnh gì rồi không biết.

Kiều Ti Vân đứng bên cạnh nhìn tới cái bản mặt ngứa đòn của Hàn Phong thì không khỏi im lặng.

Cái này mà đòi tự nhận chủ tịch hội đồng nhân dân thứ gì chứ.

Nửa ngày tiếp xúc ở khoảng cách gần, nàng rốt cuộc cũng nhìn rõ bản chất của thằng cha này, phải nói là dở hơi tới cùng cực.

Mấy con chuột nhắt xung quanh mắng hắn ta là con la cũng không phải không có cơ sở...

Hàn Phong tất nhiên sẽ mặc kệ cái sự khinh bỉ đang càng lúc càng lớn phía bên cạnh. Lúc này hắn đưa tay xoa xoa mặt lấy lại tinh thần, sau đó lại đếm lại một lượt nữa số lượng "kim chủ" đang nhao nhao đòi dâng hiến.

Đám giang hồ giang báo tại chỗ này giàu thật, cách đặt vấn đề vì thế trở nên vô cùng "lịch sự", mở mồm ra là cả trăm cả nghìn công huân, ngậm mồm lại là kỹ năng hệ thống, tiền bạc đổ vào toàn lớn như cục phân mèo vậy.

Đúng là khác hẳn với cái bọn oắt con loai choai phía ngoài chỉ đòi ăn free, cái này mới thực sự giống với khí chất của xã hội đen chứ.

Lúc này hắn hơi nghiêng qua bên cạnh mà nhỏ giọng hỏi:

- Kiều tiểu đội trưởng, cô xem bọn họ đều muốn đấu với tôi để tranh giành cô kìa, cô chấp nhận muốn biến bản thân thành tiền cược sao?

Kiều Ti Vân liếc nhìn Hàn Phong một cái rồi thản nhiên nói:

- Tôi chẳng quan tâm các người làm gì cả.

Cái kiểu trả lời lấp lửng này cũng không biết có ý nghĩa gì.

"Tôi chấp nhận làm tiền cược", hay là "tôi không cho phép, các người làm gì tôi cũng không đồng ý", rốt cuộc là ý nào đây, thật sự quá mức gian xảo.

Hàn Phong tròng mắt khẽ đảo một cái rồi không khỏi cười lạnh:

- Cô không sợ tôi sẽ thua sao? Nếu tôi thua, hậu quả cô sẽ phải chịu hết đấy.

Kiều Ti Vân bàn tay khẽ vuốt tóc một cái rồi khinh khỉnh đáp lại:

- Thủ lĩnh, anh dám thua sao?

"Con bà nó cái nữ nhân này..."

Hàn Phong bị đối phương điểm trúng tử huyệt thì không khỏi cắn răng mắng thầm. Ả này quá khôn, nàng ta biết thừa hắn sẽ "không dám" thua, bởi vậy nhất nhất liền bày ra một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

Hàn Phong đúng là không dám thua thật, ảnh hưởng danh tiếng là chuyện nhỏ, Kiều Ti Vân bị đụng tới một cọng tóc nào đó mới là chuyện lớn. Nếu thật sự nàng ta bị mấy con chuột, ừm, là mấy người xung quanh làm cái gì đó, vậy hắn cũng phải tới số với Tiểu Im Lặng rồi.

Mà kể cả nàng ta thua thì ở đây có lẽ cũng chẳng ai làm gì được cả, vì sao ư, vì bảo kê của nàng ta đang đứng giữa sàn đấu kia kìa.

Đó mới là thằng thích trang bức, còn Hàn Phong hả, hắn thích đứng ở một bên múa may quay cuồng, tự huyễn rồi lại tự vả thôi.

- Con mẹ chúng mày câm hết lại cho tao, đứa nào dám bàn luận nữa liền chết.

Chu Vấn nghe thấy âm thanh xôn xao bàn luận về Kiều Ti Vân càng lúc càng lớn thì không khỏi hét ầm lên, cậu ta lúc này tiện tay tát ra một tát, gã phi phàm giả đối diện vốn còn đang đánh ngang cơ từ đầu lúc này đột nhiên không hiểu sao lại nổ cả đom đóm mắt, sau đó là không biết trời trăng mây gió gì nữa.

Một vả ngất ngay tại chỗ.

Âm thanh quát mắng cùng tình cảnh trước sau trái ngược của trận chiến dưới sân khiến cho toàn trường lâm vào tĩnh lặng nho nhỏ, sau đó là cả đám người đều trừng mắt nhìn xuống phía dưới.

Làm sao lại kết thúc rồi, vừa rồi còn vờn nhau ác chiến lắm cơ mà, chẳng lẽ lại có quỷ.

Nhân viên điều phối đứng trên một thùng container cạnh rìa sàn đấu cũng bởi vì sự đột ngột này mà thoáng giật mình không hiểu, chẳng qua tố chất tâm lí của người đã chứng kiến nhiều cuộc chiến diễn ra tại chỗ này tất nhiên là rất tốt, lúc này hắn ta lập tức cao giọng hô lên:

- Chu Vấn thắng, những người vào kèo mời tiến lên nhận thưởng.

Thông cáo này của nhân viên điều phối đã xác nhận tình hình dưới sân.

Trong lúc lục tục có người tiến về phía bàn trả thưởng để nhận lấy vật phẩm, đại hán tóc đen cởi trần đã lên tiếng ghẹo đòn lúc đầu nhìn xuống bên dưới rồi gằn giọng hỏi:

- Chu Vấn đúng không, việc của mày à mà chõ mõm vào, hay mày cũng muốn liếm ả đít bự kia một liếm?

Chu Vấn liếc nhìn đại hán này một cái, sau đó lại nhìn một vòng toàn trường, cuối cùng là cao giọng hô lên:

- Nói cho tất cả chúng mày biết, hai người trên kia là đại ca và chị dâu của tao, đứa nào dám buông lời khiếm nhã, tao sẽ chém chết cả lò nhà nó.

Âm thanh đe doạ của Chu Vấn lại một lần nữa khiến cho toàn trường lâm vào im lặng, sau đó có một nam nhân tóc húi cua đứng ở tầng số 2 chợt kỳ quái lẩm bẩm:

- Thế rốt cuộc là thế nào? Hai thằng người mới này là huynh đệ của nhau à? Rõ ràng vừa rồi cái thằng mặt như con la kia nói ả đít bự là tình nhân của đệ đệ, mà đệ đệ dưới sàn lại nói ả ta là tình nhân của đại ca, thế chốt lại ả đít bự là tình nhân của ai, là của đại ca, hay của đệ đệ?

Nghi vấn của nam nhân tóc húi cua lập tức gây ra một trận im lặng nho nhỏ nữa, người tại đây bời vì màn giới thiệu của ba cái người này mà cũng bị rối loạn ngôi vị, sau đó có người tại tầng một chợt âm dương quái khí đê tiện cười to:

- Đại ca với đệ đệ chung một tình nhân, hai chày giã chung một cối à...

Lại có người đeo mặt nạ sắt tại tầng ba cất giọng cười trầm khàn như viêm họng:

- Hai thằng không thằng nào nhận vậy chuyển nhượng em nó cho tao đi, tao không ngại bẩn đâu. Hắc...

Phía góc trái có một gã râu quai nón hừ lạnh một tiếng nói:

- Chỉ là con ả đàn bà mà thôi, thật sự là rách việc, một lũ thất bại, nhanh ra kèo đi.

Ý kiến này của gã râu quai nón lập tức nhận được vô số sự đồng tình.

- Đúng, lắm mồm cái gì, tạo kèo đi.

- Vẫn kèo phệt con ả kia chứ hả.

- Đứa nào xuống dạy cho thằng oắt con kia một bài học đi.

Chỉ trong thoáng chốc, âm thanh chửi rủa cùng chế giễu tràn ngập cả đấu trường, chẳng có ai coi lời doạ dẫm vừa rồi của Chu Vấn ra cái gì cả, ngược lại còn chĩa toàn bộ mũi dùi về phía cậu ta.

Đây chính là lý do mà nhân viên canh cửa bên ngoài nói là người mới thì tốt nhất đừng nhận lời thách đấu, cũng đừng có to giọng thể hiện làm cái gì, bởi vì đám ma cũ sẽ tìm đủ mọi cách mà nhắm vào ngươi, đánh cho người kiệt sức tới chết đi thì thôi.

Về phần không cược quá 1000 công huân, đó là do chỉ đóng có 50 công huân phí dịch vụ thì tốt nhất dùng dịch vụ của 50 công huân thôi, tương đương 5% giá trị tỉ lệ tiêu tiền thôi, muốn cược thêm thì dùng thêm dịch vụ bên lề như gọi đào, ăn uống nghỉ ngơi, hỗ trợ phục hồi, hỗ trợ chữa thương, sau đó trả thêm tiền, đó chính là luật của đấu trường này.

Vô số âm thanh chửi rủa dồn xuống đấu trường gây ra sức ép không nhỏ, chẳng qua Chu Vấn vốn cũng là một thằng đầu đường xó chợ, đối với loại không khí sặc mùi giang hồ này, cậu ta không coi ra gì cả, lúc này chỉ nhổ một bãi nước bọt rồi chửi ầm lên:

- Câm hết đi, chúng mày chỉ biết võ mồm thôi à, có ngon thì xuống cả đây, một mình tao chấp hết.

Hành động khiêu khích này của cậu ta lập tức gây ra một trận nổi giận.

Phía góc phải tầng 2, một đại hán cởi trần ngực sẹo lập tức nhảy ra giữa tràng rồi hừ lạnh nói:

- Kèo mới, 1 kỹ năng nhất giai Lôi Cầu, tao muốn giã chung cái cối kia.

Có người đứng ra trấn tràng, đám phi phàm giả xung quanh lại càng gia tăng thêm vô số áp lực xuống dưới.

- Tao cược Trần Đoàn Long thắng, 600 công huân, tao cũng muốn nện ả điếm kia một chày.

- Tao cược Trần Đoàn Long, một bản nhất giai khoẻ mạnh kép, tao muốn chơi lượt đầu.

- Một Hồi Tức nhất giai cho Trần Đoàn Long, tao chỉ cần đứng xem vẻ mặt của ả kia thôi.

- 500 công huân...

Âm thanh nhao nhao như chợ vỡ đổ xuống trung tâm sàn đấu, đấu trường này có hơn trăm người, lúc này đã có tới 8 người lên tiếng vào kèo, tất cả đều muốn liếm một liếm lên thân thể Kiều Ti Vân.

Thật ra không phải tất cả 8 người này đều bị hội chứng tinh trùng thượng não như vậy, bọn này là đang vào hùa với nhau để làm thịt Chu Vấn.

Nơi này được xem như Vô Pháp, nhưng tại khu đấu trường, vẫn có luật riêng tồn tại.

Quy tắc thứ nhất, người dám thách đấu kèo cá cược thì buộc phải chấp nhận tiền cược của đối phương.

Thông thường sẽ là kèo 1-1, hai bên đánh nhau sẽ tự thoả thuận tài nguyên bỏ ra, ai thắng thì ăn của người thua, những người xung quanh chỉ đánh kèo bên lề, kèo riêng bằng thẻ công huân với nhau mà thôi, sẽ không gây áp lực để bắt một trong hai bên tham chiến phải chi trả tài nguyên nếu thua trận.

Để "bảo vệ" hai bên tham chiến không bị vây công, chủ sòng cho phép tất cả mọi người được thách đấu "mõm". Một khi còn đứng trên khán đài, vậy muốn mắng chửi nhau thế nào cũng được, muốn to mồm thế nào cũng được, đem cả kỹ năng cửu giai ra doạ dẫm đặt cược cũng không có vấn đề, chủ sòng sẽ bảo hộ cho ngươi được yên thân, không ai được xúm vào ép ngươi phải đánh, cũng không ai ép ngươi phải bỏ ra kỹ năng cửu giai thật.

Cái vòng bảo hộ "kèo mõm" này thật ra để giúp mọi người thăm dò nhau là chính, thăm dò cả tài nguyên lẫn thực lực của nhau, tránh cho kèo lệch quá không đánh nổi, cũng đồng thời là thời gian cãi cọ để tạo hiệu ứng FOMO, kích động không khí, chế tạo mâu thuẫn, từ mõm biến thành thật.

Nhưng mà vừa rồi Chu Vấn đứng giữa sàn đấu, ngoài phạm vi bảo hộ "kèo mõm", còn to mồm thách đấu toàn bộ mọi người, đồng nghĩa việc tất cả mọi người đều có quyền gây áp lực lên hắn, bắt hắn phải đánh với họ, dồn hắn vào thế buộc phải nhận kèo.

Quy tắc thứ hai, một khi buộc phải nhận kèo, vậy thì không được phép từ chối, bằng không thì tất cả mọi người ở đây đều có quyền lao lên giết ngươi, ngay cả chủ sòng cũng sẽ giết ngươi.

Cái này để tránh cho việc một thằng ất ơ nào đó đứng trên khán đàn mà chửi bới càn quấy. Ngươi to mồm 1-1 thì được, nhưng ngươi dám khiêu khích phá đám nhiều người, gây rối lung tung, vậy bọn ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ, chết không toàn thây.

Đây gọi là trừng phạt cái bọn mõm đi hơi xa, ếch chết tại miệng.

Vừa rồi Hàn Phong cái loại ma mới này vừa tới đã bị cả lũ ma cũ xúm vào chọc ghẹo, đó chính là do ma cũ muốn ngầm dồn hắn vào thế cãi nhau với toàn thể, khi hắn bị dụ xuống sàn với ai đó, cả đám sẽ có quyền vào kèo để ép hắn tới chết.

Chu Vấn cũng đang ở trong tình trạng mõm đi hơi xa như vậy, cậu ta đang bị cả đấu trường hợp sức đẩy vào tình thế vi phạm cả hai quy tắc số 1 và số 2.

Hiện tại cậu ta buộc phải nhận kèo với người tên Trần Đoàn Long trước mặt, không được phép từ chối, đồng thời cũng buộc phải trả kèo cho 8 người trên khán đài, cũng không được phép từ chối.

Vì cái tội mõm, cậu ta phải bỏ ra số tài nguyên khổng lồ để trả từng kèo một, một khí từ chối, hoặc không đủ tài nguyên, cậu ta sẽ phi phạm quy tắc đấu trường, bị cả cái đấu trường này vây công giết chết.

Đây chính là bức tử.

Tất nhiên không phải ai cũng là hạng nóng máu, cũng có vài người không dám vào kèo vì sợ Trần Đoàn Long sẽ thua, khi đó tài nguyên bỏ ra của bọn họ sẽ mất trắng.

Nhưng rõ ràng 8 người trên khán đài không sợ, bọn họ dám bức tử thằng nhãi bên dưới là do bọn họ không ngại bỏ chút tài nguyên ra để vui đùa, hay nói cách khác, bọn họ là "kim chủ" chân chính, thừa tiền chân chính.

8 người này xúm vào bức tử Chu Vấn là do không ai tin cậu ta có nhiều tài nguyên như vậy để 1 cân 8, trả kèo từng người, khi đó thì chỉ có lấy thân thể chị dâu ra làm đảm bảo, phù hợp mục đích của bọn họ.

Cậu ta có thể thắng, 8 người vào kèo có thể thua, mất trắng tài nguyên, nhưng như vậy thì càng tốt.

Thua thì làm kèo mới.

Quy tắc số 3, người thắng kèo không được phép rút lui cho tới khi trả xong kèo với người thua, hay nói cách khác là không được ăn non rồi bỏ sòng.

Bọn họ chỗ này có 8 người, thắng thì tốt, thua càng tốt, thua sẽ có cơ hội xa luân chiến đến khi thằng nhóc dưới sàn kiệt sức mà chết đi thì thôi, để xem nó có thể đánh đến bao giờ.

Cứ xa luân chiến rồi thả vào tài nguyên, không cần lo sẽ mất đi, bởi chỉ cần có thể thắng ngược Chu Vấn ở lượt nào đó, bọn họ sẽ đòi lại hết tất cả tài nguyên đã cược, hoàn trả tiền vốn bỏ ra, vậy là vừa giết được một thằng mõm, vừa nâng cao uy danh bản thân, vừa được sờ nắn thân thể mỹ nữ, tuyệt đối có lời.

Huống hồ khởi đầu kèo cá cược mới chỉ là 8 người tham gia, Chu Vấn thắng càng nhiều, cậu ta sẽ càng yếu, thể lực sẽ càng lúc càng cạn, thu hút càng nhiều người tiến tới vây công, cho tới tận khi cả trăm người đồng loạt vây công, cậu ta sẽ không thể rời khỏi khán đài.

Không một ai có thể chống đỡ nổi cả.

Nơi này được gọi là đấu trường sinh tử chính là vì nguyên do như vậy. Một khi đặt chân xuống dưới, vậy tỉ lệ chết cực kỳ cao.

Hoạ từ miệng mà ra, chính là ý nghĩa như vậy.

Thất đại tội, tội kiêu ngạo là tội nặng nề nhất, cũng sẽ bị trả giá nặng nề nhất, chính là ý nghĩa như vậy.

Tiểu thuyết mạng mãi mãi chỉ là tiểu thuyết mạng, nếu không được buff bẩn, không có người chống lưng, vậy thì bố bảo cũng không có vụ một mình tao chấp hết, cứ ngồi đó mà trang bức với chả kiêu ngạo đi.

Cả trăm cặp mắt đổ dồn xuống Chu Vấn dưới sân, áp lực phải nói là vô cùng khổng lồ. Chỉ cần cậu ta dám nói ra một chữ "đồng ý" thôi, vậy thì vòng xoáy chiến đấu không có điểm dừng sẽ lập tức được khởi động, cậu ta chắc chắn sẽ bị nghiến chết, không có bất kỳ cơ hội giãy dụa nào.

Chu Vấn đưa mắt nhìn lên tầng 3 khán đài.

Cậu ta có thừa tài nguyên để đáp trả tám người này, không cần lấy Kiều Ti Vân ra làm tiền cược, cứ lấy chiến nuôi chiến, kèo trước bù kèo sau, cậu ta sẽ ăn sạch cả đám này tới tận xương.

Chẳng qua việc này có sự liên quan nhất định tới họ Kiều kia, cậu ta dù có thế nào cũng phải hỏi ý kiến nàng ta một chút.

Phía trên tầng 3, Hàn Phong không biết từ đâu lấy tới một bộ bàn ghế dã ngoại, còn đang lúi húi pha chế cái gì đó, nhìn màu sắc vàng ươm kia, hẳn là trà xoài.

Nếu ai có Siêu Thính Giác để nghe lén, hẳn có thể nghe thấy âm thanh lẩm bẩm rất khẽ của hắn.

"Tam Giang quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, ra tới cửa là gặp người tài, vậy mà lại nghĩ ra cách thao túng cảm xúc nhân loại đỉnh cao như vậy. Đi chuyến này, không tệ, không tệ chút nào. Gâu gâu meo meo."

Kiều Ti Vân trong bộ trang phục ướt át đứng đó, lúc này nàng ta đưa ánh mắt nhìn xuống bên dưới, lại nhìn một vòng xung quanh khán đài, khoé miệng khẽ nhếch lên một đường cong khiêu khích:

- Chu Vấn, giết sạch lũ chuột này đi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 27
Lượt đọc 396

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.