Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phố không mùa

Tiểu thuyết gốc · 2552 chữ

Ở huyện Tam Giang thời điểm hiện tại, Hàn Phong có thể coi như khách quý, nhưng cũng có thể coi như một quả bom di động.

Dù sao cái danh thổ phỉ của hắn còn treo nguyên tại đó, không biết sẽ đột nhiên phát nổ vào lúc nào, mức độ mất ổn định không thua kém gì La Thiên Dật. Chính bởi như vậy, bất kỳ đội viên đội chấp pháp nào cũng đều sớm được cho xem ảnh mặt hắn, nhớ kỹ trong lòng, mục đích tất nhiên là sớm phát hiện có biến, ngăn chặn những việc làm điên rồ mà hắn có thể làm ra.

Hàn Phong và Lưu Giang một trước một sau bước tới bên cạnh một đội viên đội chấp pháp ngỏ ý muốn tới khu trung tâm. Quả nhiên không mất bao nhiêu thời gian, bọn họ đã được một nhóm ba người mặc vest thuộc phòng thông tin liên lạc chạy tới tiếp dẫn.

- Hàn thủ lĩnh, mời đi bên này.

Hàn Phong theo người này bước lên một chiếc ô tô rồi rời đi khu dân sự, chính thức chấm dứt chuyến phiêu lưu vui vẻ tại nơi này.

- Xếp hàng, xếp hàng ngay ngắn vào.

- Chen lấn thì cút ra sau.

- Cấm tranh nhau, cấm tranh nhau...

- Cảnh quan, người kia cướp của tôi...

- Tôi phản đối a, rõ ràng nói là một muôi cơ mà, sao lại chỉ có nửa muôi...

Ngồi trên xe ô tô, nhìn tới cảnh hàng dài nhân loại quần áo nhếch nhác khuôn mặt lấm lem đang chờ đợi cháo cứu tế tại quảng trường trung tâm suốt từ sáng tới giờ, Hàn Phong tâm trạng lại dần dần chìm xuống.

Đây có khả năng rất cao chính là tương lai của trấn Hi Vọng.

Dân số một khi tăng lên, áp lực miệng ăn cũng sẽ ngày một to lớn.

Thời gian gần đây, Phương Tường bắt đầu manh nha kêu gào việc quân đội tiêu thụ ăn uống quá nhiều, kho dự trữ của ông ta đã chạm mốc giới hạn nguy hiểm 1, Hàn Phong vẫn luôn luôn mặc kệ không hồi đáp, để mặc ông ta tự siết thế nào liền siết thế đó.

Vì hắn cũng bất lực, tạm thời không có lời giải, chỉ có thể lấy tài nguyên cướp về từ Hạ Sa tạm thời bồi đắp.

Phi phàm giả ăn uống rất tốn kém. Kể cả chỉ là huấn luyện đơn thuần, một bữa cũng phải ăn hết 24 cống hiến mới đủ năng lượng, một ngày ăn hết 48 cống hiến, đó là thu nhập 4 ngày của người thường...

Nếu không phải có một số lượng dân cư không nhỏ được hắn giữ lại tại ngoại biên các khu vực như trấn Thiết Thạch, trấn Hạ Sa, và huyện Đại Xuyên, vậy thì dân số tổng bộ trấn Hi Vọng phải lên tới 2500 người rồi, đây là một áp lực cực kỳ khổng lồ.

Lối thoát chỉ có thể là chiến tranh. Chiến tranh thắng, chiếm được Hương Đường, càn quét lương thực và tài nguyên tại huyện này, vậy thì áp lực sẽ được đẩy lui. Chiến bại, phi phàm giả chết nhiều, áp lực cũng sẽ được "đẩy lui".

Tam Giang sở dĩ gấp rút tổ chức chiến tranh, ngoài áp lực thi đàn tại phía bắc huyện Lệ Trì, đó còn là do số lượng miệng ăn của họ lớn tới đau đầu. 6500 dân mà có tới 1300 phi phàm giả cả chính quy cả hoang dã, đây chính là áp lực khủng bố mà người đứng đầu cũng không thể tìm cách ngăn chặn được, bởi vì đói khát cũng đem lại trải nghiệm khó chịu không thua gì "mù" hay "ngứa".

Nếu không đánh ra bên ngoài, vậy thì lửa cháy bạo loạn sẽ thiêu rụi bên trong.

Đến lúc đó, không cần thây ma công thành, nhân loại tự khắc huỷ diệt.

Xe ô tô của Hàn Phong đã hoàn toàn rời khỏi khu dân sự, bắt đầu chạy qua khu trung tâm.

Nơi này trước tận thế vốn là một quần thể biệt thự liền kề theo kiểu tân cổ điển, sau tận thế liền trở thành nơi ở của sĩ quan, quan chức, và gia quyến. Ở đây không khí vô cùng trong lành, cảnh sắc cũng rất an tĩnh, trị an càng đừng phải nói, chắc chắn là tuyệt đối tốt. Cuộc sống ở đây trôi qua cũng vô cùng giống với trước tận thế, có cả spa, quán cafe, cửa hàng tiện lợi, cửa hàng mỹ phẩm, vài tiệm ăn HQ NB, hai ba tiệm kem, trà sữa, góc công viên có hầu nữ dắt chó cảnh đi dạo, cũng có mấy đứa trẻ con mặt mày tươi tỉnh đang chạy nhảy nô đùa, thật sự không thể nhìn ra nửa điểm mùi vị của tận thế.

So với hỗn loạn nhếch nhác bên ngoài, ở đây chính là khác biệt một trời một vực.

Chẳng qua Hàn Phong cũng không cảm thấy chút nào phản cảm hay dâng tâm bất mãn.

Năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn sao? Không, năng lực càng cao, đãi ngộ càng lớn, đó mới là thuận theo tự nhiên.

Trước tận thế, bỏ công sức ra nhận được đãi ngộ, đó là bình thường, sau tận thế, ngoài bỏ công sức, người ta còn phải bỏ tính mạng, đó là bất thường, vậy thì đãi ngộ như hiện tại là hợp tình hợp lý.

Ai biết liệu sẽ hưởng được loại đãi ngộ này trong bao lâu, có khi ngay ngày mai ra chiến trường liền chết toi luôn rồi, áp lực đói khát bên ngoài kia thật sự không là gì so với áp lực sinh tử.

Dân đen muốn bước vào chỗ này sinh sống, vậy thì phải bỏ mạng ra mà giành giật. Tận thế phủ xuống biến tấn cả mọi người thành nhân tộc thuần chủng, cơ hội bắt đầu lại là ngang nhau, dân đen cũng có thể trở thành thủ lĩnh một thế lực.

Cờ lệnh phi phàm nơi tay, có thể tìm thấy ở khắp nơi, vậy thì hãy thể hiện sự bất mãn trước tận thế bằng cách nỗ lực sau tận thế đi.

Trận chiến này, rất nhiều người có thể sẽ chết đi, nhưng cũng càng nhiều người sẽ bởi vì muốn tiến vào khu trung tâm sinh sống mà đăng ký xung quân, dùng chính tính mạng của mình mà tranh thủ một cơ hội trở thành cao tầng tiếp theo.

Mà kết quả của cuộc họp chính thức đầu tiên sau tận thế giữa cao tầng hai bờ đông tây sông Lệ Giang cũng sẽ quyết định số phận của gần 9000 người.

Xe đã chạy tới trước cửa nhà khách trung tâm.

Hàn Phong mở cửa xe bước xuống. Ánh nắng trên cao để cho hắn không khỏi có chút chói mắt, lúc này thong thả đưa tay lên che lại vài phần uy lực của thái dương thần.

Hè sang thu, thương khung càng thêm một bước trở lên cao xa vời vợi, rực rỡ như một viên ngọc bích xanh thẳm mà huyền ảo, ở trong tầm mắt thế nhân, đây chính là một mảnh trong vắt thanh tịnh, hoàn toàn không nhiễm lấy nửa điểm bụi trần.

Tuy rằng gần đây thời tiết vẫn còn rất nóng, thế nhưng trong không khí cũng bắt đầu xuất hiện một chút hương vị sảng khoái mát mẻ, điều này khiến cho người ta không nhịn được phải chú tâm lắng nghe, chú tâm hít thở.

Tán cây toả bóng rợp trời, trăm ngàn vạn lá dựa theo gió thu mà xào xạc đong đưa. Cũng không biết do cây không quyết tâm tìm mọi cách níu giữ, hay do gió quá mức chân thành, chỉ thấy từng chiếc lại từng chiếc lá lần lượt rời cây bay đi, dựa theo phong quyển mà chạy xa tít tận cuối đường.

"Mùa đi ngang phố...

Hay phố... Không mùa nữa...

Chỉ một vùng nỗi nhớ...

Ùa trên phố rất vội..."

Vài chiếc lá thành công vượt qua vô tận cách trở mà đáp trên vai áo Hàn Phong, thản nhiên, nhẹ nhàng.

Xuyên qua khe hở giữa những ngón tay, xuyên qua nắng chiều rực rỡ, xuyên qua hoàng diệp lả tả bay múa, xuyên qua cả không thời gian ngăn cách, Hàn Phong lại một lần nữa nhìn thấy được đạo thân ảnh quen thuộc kia.

Một nữ tử với đôi mắt còn cao xa hơn cả thương khung, sâu thẳm hơn cả ngân hà, trong suốt cùng thanh tĩnh hơn cả ngọc bích, một đôi mắt nhuốm màu trí tuệ sâu sắc, đứng trước vạn vật đều có thể chỉ bằng một cái liếc nhìn liền triệt để thấu rõ.

Hàn Phong mắt thấy tai nghe, lại một lần nữa cảm nhận được hương vị u tĩnh cùng thanh âm hít thở thản nhiên quen thuộc, trong lòng hắn cũng không khỏi xuất hiện một trận tường hoà cùng bình lặng.

Hắn khoé miệng không khỏi hơi giương lên một nụ cười thoải mái, cánh tay đưa lên ngang ngực, hơi cúi người một chút chào hỏi:

- Tường Vi tiểu thư, đã lâu không gặp.

Rất thân sĩ...

... nhưng xa cách...

Thương khung thất sắc, sương mù tràn ngập từng giọt trắng xoá, ngọc bích mờ mịt một mảnh hoang mang vô tận.

"Người mỉm cười nơi ngõ vắng...

Bỏ quên phía sau... Một mùa lá về trên con đường...

Còn nguyên... Nỗi xót xa..."

Vật dời mấy xuân thu, chung quy tất cả mọi điều cũng đều chỉ như một hồi gió thổi mây bay mà thôi, không thời gian vẫn như cũ bình lặng, không chút thay đổi.

- Hàn...

- Hàn thủ lĩnh, đã lâu không gặp.

...

Cuộc họp cấp cao giữa căn cứ người sống sót trấn Hi Vọng và căn cứ người sống sót huyện Tam Giang đã chính thức diễn ra.

Phòng họp trung tâm, hơn 40 người có trách nhiệm và nghĩa vụ liên quan cũng đã tập trung đông đủ.

Bên phía trấn Hi Vọng, thành phần tham gia gồm có thủ lĩnh Hàn Phong nắm giữ quyền lực cao nhất, ngồi ở vị trí trung tâm phái đoàn, bên cạnh có đại đội trưởng Chu Vấn, cùng với đó là 4 vị tiểu đội trưởng gồm Lục Đại Nguyên, Kiều Ti Vân, Lưu Giang, Hà Tam, 3 người còn lại là 3 nhân viên hành chính, bao gồm 2 luật sư và 1 doanh nhân.

Bên phía Tam Giang, người đứng đầu Bạc Thanh ngồi ở ghế trung tâm, phía bên cạnh lần lượt là các trưởng phòng hành chính quan trọng như Hạ Quân, Hướng Quảng, Lỗ Dự. 4 vị đoàn trưởng gồm Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch, ngoài ra còn có các phó đoàn trưởng cũng tham gia cuộc họp như Hắc Tề, Lâm Hành, Quản Thừa, Vũ Minh Vĩnh, Tống Quảng Thắng, Trần Vũ Mộng, Tường Vi, Lê Tứ...

Sau khi một nhân viên hậu cần lên tiếng tuyên bố cuộc họp bắt đầu, tất cả mọi người trong phòng đều nghiêm mình đứng lên, Quốc ca vang vọng trọn vẹn 5 phút đồng hồ.

Hai bên lần lượt ngồi xuống xong xuôi, Bạc Thanh lúc này mới dẫn đầu lên tiếng:

- Hàn Phong, trước hết tôi thay mặt cư dân hai huyện Liễu Lâm Tam Giang cảm tạ anh đã ở đây ngày hôm nay. Cảm tạ anh đã đưa ra quyết định đồng hành cùng đất nước, cùng nhân dân, cùng chính quyền trong lúc khó khăn...

Bài diễn thuyết tiêu biểu của một chính khách, trước dùng đại nghĩa, sau đánh tráo khái niệm, mặc dù bất kỳ ai đang ngồi đây đều hiểu rõ nó không còn quá nhiều ý nghĩa nữa, thế nhưng người ta cũng không tìm được bất kỳ điểm nào để có thể chê được.

Hàn Phong chờ Bạc Thanh nói xong, lúc này mới bình tĩnh gật đầu đáp lại:

- Phụng sự quốc gia là trách nhiệm của mỗi cá nhân và toàn thể xã hội. Tôi thân là chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng, tất cả hành động cũng vì thế đều xuất phát từ nhân dân, mang ý nghĩa đại diện cho tiếng nói và nguyện vọng của nhân dân trấn Hi Vọng, tuyệt đối không phải tâm tư cá nhân. Đối với sự có mặt của tôi ở đây hôm nay, đó cũng chính là thuận theo lòng dân mà thực hiện trách nhiệm được giao phó...

Một bài văn mẫu đáp trả điển hình, người có tâm tư một chút, hẳn là đều có thể hiểu ý nghĩa bên trong.

Người đứng đầu giao lưu một chút công phu mồm mép xong xuôi, kế tới là người bên dưới sẽ đi sâu vào chi tiết vấn đề.

Việc trấn Hi Vọng sẽ xuất quân tham chiến tại chiến trường thôn Minh Thái đã được thảo luận bằng cuộc họp sơ bộ ngày hôm qua, quan điểm đưa ra là đồng thuận, đó không phải "bí mật" gì cả, bằng không thì cũng sẽ không có cái cuộc họp chính thức này.

Tuy nhiên, thông tin bí mật thì mãi mãi là bí mật, nó chỉ có hiệu lực sau khi được công bố một cách công khai rộng rãi, có cơ sở pháp lý và thoả thuận chặt chẽ đầy đủ, đặc biệt là phải đạt được sự nhất trí của cả hai bên về tất cả vấn đề chi tiết bên trong.

Để bước được đến hai chữ công khai, tất nhiên phải trải qua một đoạn đường dài.

Hà Tam, cựu tướng Xuân Lê, người được giao trọng trách đứng đầu đoàn đàm phán trấn Hi Vọng, lúc này hắn ta lấy ra một tập văn kiện đặt lên bàn rồi chậm rãi nói:

- Trấn Hi Vọng tuy không có ý định dây dưa với thây ma tại thôn Minh Thái, nhưng bởi vì các vị đã chủ động cầu viện, chúng tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, trấn Hi Vọng chỉ là một căn cứ người sống sót bình thường, không có trang bị vũ khí gì cả, chính vì vậy chúng tôi hi vọng có thể được chính phủ hỗ trợ vũ trang toàn quân, để chúng tôi có công cụ tốt nhất nhằm bước vào chiến trường.

Lời của Hà Tam vừa ra, giống như ném que diêm vào thùng xăng đầy ắp, tất cả những tuyên bố tương thân tương ái trước đó đã trình bày đều biến mất, cuộc họp lập tức bị đốt cho cháy tới ngùn ngụt.

Bên phía Tam Giang, dẫn đầu bởi phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Hắc Tề, hắn ta không khỏi hùng hổ vỗ tay xuống bàn mà kêu to:

- Thật sự là nực cười. Thi đàn thôn Minh Thái chỉ cách biên giới huyện Liễu Lâm 10 cây số, đó là nguy cơ của các người, nếu chúng tôi bỏ qua thi đàn này, các người làm sao chống đỡ.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 26
Lượt đọc 460

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.