Thiên tài địa bảo của Tam Giang
Hàn Phong rèn sắt ngay từ khi còn nóng, vừa mới đạt được thoả thuận sơ bộ, hắn liền muốn cắn một ngụm trên người Bạc Tuấn để chiếm lợi trước.
Vị công tử ca này tạm thời chẳng có thực quyền hay tài nguyên gì để cắn, nhưng hắn ta có thứ quan trọng nhất đó chính là có đầu mối thông tin.
Chỉ cần chiếm được mấy đoạn thông tin tình báo này, vậy thì kể cả sau này Bạc Tuấn có không làm gì ra hồn đi nữa, Hàn Phong vẫn như cũ lời to rồi.
Bạc Tuấn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói không chút do dự:
- Được, tôi nói cho anh biết.
- Tam Giang chúng tôi có hai loại thiên tài địa bảo, cả hai đều do Mộ Dung đoàn trưởng tìm thấy.
- Thiên tài địa bảo thứ nhất là một giàn nho biến dị. Giàn nho này cho ra ba loại quả với ba màu sắc khác biệt, tác dụng cũng theo đó khác biệt.
- Quả đen là sản lượng lớn nhất, có tác dụng thu hút thây ma, áp chế phi phàm giả.
- Quả trắng thưa thớt hơn rất nhiều, có tác dụng lập tức gia tăng 1 điểm kỹ năng tự do, sản lượng 1 tuần chỉ có sáu bảy quả.
- Quả đỏ là hiếm nhất, cho tới nay mới chỉ kết xuất được 8 quả thôi, có tác dụng lập tức gia tăng 1 cấp độ.
- Ngoài ra, lá của nho biến dị chính là thuốc giải cho triệu chứng kiệt sức khi tiếp xúc với rượu nho đen của phi phàm giả.
Hàn Phong nghe được những lời này, hai mắt không khỏi nheo lại.
Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy...
Vạn vật trên đời tương sinh tương khắc, "thuốc giải độc" không ngờ lại đang gắn trên chính thân cây.
Nho biến dị... Nếu dựa theo những gì mà hắn suy luận được...
Đây chính là thiên tài địa bảo tốt nhất mà hắn từng biết, tốt hơn cả ngọc thạch biến dị hay ớt biến dị.
Thảo nào mà Tam Giang giấu nhẹm không phân phối nước chiết xuất từ lá nho biến dị ra ngoài. Haha, bọn họ dùng rượu nho để khống chế sự ổn định đối với mọi phi phàm giả sống trong căn cứ, nếu thuốc giải được buôn bán tràn lan, vậy thì còn ai mà sợ nữa.
Phía đối diện, Bạc Tuấn vẫn không ngừng lại lời.
- Thiên tài địa bảo thứ hai là một chiếc vòi hoa sen.
Hàn Phong nghe thấy lời này thì không khỏi nhướng mày mà hỏi ngược lại:
- Vòi hoa sen?
Bạc Tuấn gật đầu chắc chắn đáp:
- Đúng, nó đích xác là một chiếc vòi hoa sen bằng sắt rỉ sét. Chiếc vòi hoa sen cũ nát này dù không kết nối với cái gì cả nhưng vẫn có thể phun ra nước, nước phun ra lại vĩnh viễn không chạm tới đất, bay được nửa đường liền lập tức biến mất.
- Ai đứng dưới vòi nước này cho nó gột rửa đều sẽ nhận về một trong ba loại tác dụng. Tác dụng thứ nhất là gột sạch điểm tiềm năng đã cộng, biến thành tiềm năng tự do. Tác dụng thứ hai là gột sạch điểm kỹ năng đã cộng, thu về kỹ năng tự do. Tác dụng thứ ba là lập tức gột sạch thương tổn đang gánh chịu trên thân thể. Không thể chủ động lựa chọn được loại tác dụng sẽ nhận về.
- Không có thống kê cụ thể nó sẽ phun ra bao nhiêu nước, nhưng một ngày chắc chắn sẽ phun ra 3 lần, nhiều nhất tới 24 lần, mỗi lần kéo dài khoảng 2 phút, chỉ cần đứng trong đó 15 giây là đạt thành tác dụng, thời điểm phun nước thì lại không cố định.
- Những thông tin chi tiết hơn, tôi cũng không rõ ràng...
Hàn Phong cảm giác đầu mình có chút to ra rồi.
Cái này nghe càng giống một loại trang bị hệ thống hơn là thiên tài địa bảo đấy.
Nhưng thế giới phi phàm thiên kỳ bách quái, không có điều gì là không thể xảy ra. Một cục ngọc thạch cũng có thể dị biến được, vậy thì một chiếc vòi hoa sen dị biến cũng không có gì kỳ quái.
Nếu hắn để cho nó gột rửa, vậy thì có có thể "đập đi xây lại" số điểm tiềm năng đã cộng vào dòng sức mạnh ở những ngày đầu, có khi còn tẩy được luôn cả số điểm tiềm năng và kỹ năng do ớt biến dị đã gia trì cũng không chừng.
Lúc đó thì hắn sẽ thu về số lượng điểm tiềm năng và kỹ năng khổng lồ, cũng sẽ thay đổi được luôn được cả hệ thống chiến đấu của mình.
Công dụng của vòi hoa sen dị biến này, không hề tầm thường chút nào, đặc biệt có tác dụng đối với những phi phàm giả cộng sai tiềm năng và kỹ năng ở giai đoạn đầu.
Bất quá, chưa đoạt được, vậy cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, hắn lúc này tiếp tục truy vấn thông tin còn lại:
- Được rồi, vậy còn thông tin về Long Nha và tình trạng liên lạc với trung ương?
Tình báo này, hắn đã hỏi qua "tiểu Oánh", thu về một lượng thông tin nhất định, thế nhưng lượng thông tin kia vẫn là chưa đủ làm hắn thoả mãn, hơn nữa kiểm chứng chéo từ nhiều nguồn để xác thực rõ chân tướng là điều cần phải thực hiện.
Bạc Tuấn hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói:
- Tôi không có quá nhiều hiểu biết về Long Nha, chỉ có thể nói một điều rằng họ không phải lúc nào cũng tuân theo chỉ đạo từ người lãnh đạo tại địa phương.
- Tôi cảm giác, ừm, cha tôi, ông ta không có mối quan hệ quá tốt đẹp với thành viên Long Nha...
------
Nhà khách trung tâm.
Hàn Phong từ một buồng vệ sinh thong thả chui ra ngoài, trên người là bộ quân phục sĩ quan thường thấy, về phần bộ lễ phục mới cứng mà Kiều Ti Vân đưa cho, sớm đã trở nên rách eo thủng đũng.
Hắn tiến mấy bước về phía nhân viên phục vụ đang đứng ngoài cửa mà khó chịu càu nhàu:
- Nhà vệ sinh quá bé, tôi không có đủ không gian xoay sở mà mặc vào thứ chết tiệt này, giờ phải làm sao?
Nữ nhân viên phục vụ nhìn bộ lễ phục nhăn nhúm trong tay Hàn Phong, trong lúc nhất thời cũng không nhịn được cảm thấy bất lực.
Rốt cuộc bộ quần áo này đã phải chịu đựng những gì vậy.
- Nga, cái này, thưa ngài...
Hàn Phong nhìn biểu hiện khó xử của nhân viên phục vụ, chung quy cũng lười tiếp tục làm khó nàng ta, hắn tuỳ tiện ném nó cho đối phương rồi thở dài nói:
- Thôi dẹp đi, nhờ cô vứt giùm, thế nhé.
- D-Dạ...
Hàn Phong rời đi khoảng nửa phút sau, một đại hán mặc vest đen đeo kính đen đã nhanh chóng tiến tới dò hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Nữ nhân viên phục vụ phụ nhìn người này thì thoáng run nhẹ, đây là thành viên đội chấp pháp số 1.
Nàng ta giơ bộ lễ phục lên run giọng nhất nhất nói ra:
- Hàn... Vị Hàn thủ lĩnh kia... Không mặc được y phục... Hắn nói nhà vệ sinh quá chật...
Đại hán vest đen cầm bộ lễ phục bục chỉ lên xem xét một chút, khoé miệng âm thầm nở một nụ cười khinh bỉ.
- Bảo sao lại chui trong đó lâu như vậy, hoá ra cũng chỉ là thứ đồ mõm chó không mọc nổi ngà voi, còn ra vẻ trang bức cái gì chứ. Hắc, loại lễ phục cao cấp như vậy lại mặc như kiểu mặc áo thun chui từ dưới chui lên, có đem ra giữa sân thượng mặc cũng mặc không được, chê gì nhà vệ sinh bé.
Hắn ta nhận xét xong câu này cũng ném bộ y phục ngược lại cho nữ nhân viên phục vụ, sau đó đưa mắt nhìn qua buồng vệ sinh gần đó tiếp tục lẩm bẩm.
- Phế vật này, ngày nào cũng táo bón, chắc phải 5 phút nữa mới ỉa xong quá...
Nữ nhân viên phục vụ cầm bộ lễ phục trên tay, sau khi xem xét một chút liền không khỏi vui mừng.
Thứ này chỉ bị rách nhẹ tại đũng quần và nách vai, đem về cẩn thận chỉnh sửa lại, vẫn có thể bán được ít nhất là 50 công huân.
Hàn Phong trở lại bữa tiệc sau, Kiều Ti Vân lập tức khó chịu mà cau mày hỏi:
- Thủ lĩnh, sao anh lại mặc quân phục, lễ phục đâu rồi? Aiz, sắp tới giờ khiêu vũ rồi.
Hàn Phong chỉ thản nhiên nhún vai nói:
- Cái nhà khách này thiết kế phòng vệ sinh quá bé, tôi loay hoay cả hơn 10 phút cũng không mặc được, thôi khỏi cần mặc cho xong.
Kiều Ti Vân nghe vậy thì cũng chỉ có thể bỏ qua.
Trang phục này mà khiêu vũ cái gì với người ta chứ, chẳng lẽ còn muốn nàng bắt một con thây ma tới đây cho hắn múa cùng.
Tiệc ăn uống kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ rồi cũng đã đến hồi chấm dứt. Từ phía sau hậu trường, rượu vang và tráng miệng nhẹ bắt đầu được đưa lên, ánh đèn dần chuyển về một loại gam màu vàng rực hôn ám, âm nhạc hoà tấu cũng phủ xuống giai điệu du dương nhẹ nhàng, đèn nến lung linh thắp lên, hương hoa trúc bạch nhẹ nhàng đung đưa phất phơ, đem không khí xa hoa quý phái lan toả ngập tràn buổi dạ tiệc.
Kiều Ti Vân nhìn một vòng rồi chậm chạp nói:
- Thủ lĩnh, kế tiếp là tiệc khiêu vũ, anh còn nhớ quy tắc mà tôi đã dặn chứ?
Hp bốc miếng bánh kem bên cạnh lên nhét vào mồm, sau đó ngáp một tiếng tuỳ tiện gật đầu:
- Nhớ chứ nhớ chứ, tôi không được phép mời đàn ông khiêu vũ.
Kiều Ti Vân thiếu chút đã giơ tay vả cho chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng một cái vào mặt.
Anh là đàn ông, tất nhiên sẽ không mời đàn ông khiêu vũ rồi, đó mà là quy tắc cái nỗi gì, chẳng lẽ còn muốn hai đực rựa quấn vào nhau hay sao?
Lúc này nàng không thể không bất lực mà nhỏ giọng nói lại:
- Muốn mời ai đó khiêu vũ, vậy trước hết phải giao tiếp bằng ánh mắt trước. Nếu như đối phương mỉm cười, đó chính là tín hiệu đồng ý, vậy thì anh phải chủ động tới dìu đối phương tới giữa sân.
- Tuy nhiên, anh không thể cứ như vậy chạy tới tóm lấy người ta như diều hâu tóm gà được. Mặc dù người ta đã ngầm đồng ý, anh vẫn phải hỏi một câu trang trọng và lịch sự trước để thể hiện thành ý.
- Khi khiêu vũ, không nên tựa quá sát vào bạn nhảy, tránh đụng chạm lung tung, nhưng cũng phải chú ý nâng đỡ cẩn thận, tránh để đối phương bị lạc lõng.
- Điệu Waltz...
Hàn Phong đã bốc tới miếng bánh thứ ba.
Thay vì "bắt cóc" Bạc Tuấn, hắn đang cân nhắc việc có nên bắt cóc người làm ra cái bánh này về trấn Hi Vọng hay không.
Những món khác hắn còn đắn đo, chỉ có riêng món bánh kem này là hắn có thể chắc chắn một điều rằng Hương Vẫn Tình làm bánh không ngon bằng đầu bếp bên Tam Giang này.
- Sau khi kết thúc khiêu vũ, hãy cảm ơn bạn nhảy, cũng đừng quên khen ngợi họ, cuối cùng là phải đưa họ ra khỏi sân khấu sau khi kết thúc điệu nhạc...
- Anh đã nhớ chưa?
Hàn Phong ăn hết toàn bộ cái bánh kem sau đó khẳng định gật đầu:
- Tôi nhớ hết rồi mà. Có điều cô xem, nãy giờ tôi vẫn đang cố trợn cả hai mắt mà nhìn xung quanh nỗ lực mời gọi bạn nhảy, nhưng mà không có đứa nào dám nhảy cùng tôi cả.
- Hơn nữa, trước đó là tôi lừa cô thôi, thật ra tôi không biết nhảy.
Kiều Ti Vân đã triệt để bất lực.
Tên khố...
Được rồi, thủ lĩnh là thủ lĩnh, nàng làm việc này là vì được trả lương, không có tư cách đi chửi mắng người ta.
Hàn Phong tất nhiên không rảnh rỗi tới độ đi khiêu vũ với đứa nào rồi.
Hắn chỉ đang thắc mắc là vị gián điệp số 13 của hắn không được mời tới yến tiệc này sao, trước đó là do hắn đói mờ mắt nên không thấy, hiện tại no bụng rồi, sáng mắt rồi, vẫn như cũ nhìn không thấy.
Trong lúc Hàn Phong đang mải dùng thái độ của một con la đi quan sát phong cảnh hữu tình cao thấp trắng nõn của nữ nhân Tam Giang, hắn vậy mà lại bắt gặp được một ánh mắt đang mỉm cười với mình.
Là một nữ tử, có lẽ là khoảng chừng 23, 24 tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, bất quá đôi lông mày kia lại ẩn ẩn có chút kiêu ngạo, ân, thật giống như phong thái của tiểu thư con nhà quyền quý vậy. Điểm đặc biệt nhất là ánh mắt thấp thoáng sau mái tóc đen tuyền kia, giống như rất ngây thơ, nhưng kỳ thực lại có rất nhiều ranh mãnh ẩn chứa, còn đem theo hiếu thắng không nhỏ, vừa nhìn là biết không thể dây dưa rồi.
Hàn Phong là một tên lừa đảo, nói về việc nhìn qua một người rồi đánh giá xem có lừa được hay không, hắn chính là chuyên gia. Bởi vậy ngay khi vừa gặp phải loại ánh mắt bên ngoài ngây thơ bên trong ranh mãnh này, hắn liền trực tiếp hiểu bản thân không nên trêu chọc.
Cắn một ngụm là rụng răng ngay.
Tốt nhất là nên mặc kệ nàng ta, xem như không thấy.
Ừm, nói đi cũng phải nói lại, làm sao nhìn ả ranh mãnh này có chút quen mắt?
Bạch Tử Đằng vốn đang nở một nụ cười thật tươi sẵn sàng đáp lễ, lúc này lại đột nhiên cứng lại.
Tên... Tên khốn...
Tên khốn họ Hàn kia, vừa rồi hắn nhìn về phía nàng một lúc lâu, còn thật đánh giá nàng rất kỹ, đây chính là động thái muốn mời khiêu vũ.
Bất quá tới lúc nàng đồng ý đáp lời thỉnh cầu, hắn vậy mà lại trực tiếp lờ đi, đây là bất lịch sự đến thế nào chứ.
"Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, anh thật là to gan, vậy mà dám trêu đùa tôi."
Bạch Tử Đằng ánh mắt trong suốt lập tức biến thành tức giận.
Người khác e ngại hay sợ hãi Hàn Phong, riêng nàng thì không. Hắn dám trêu đùa nàng, vậy thì phải trả giá.
Lúc này nàng khẽ bưng một ly vang đỏ đang đặt bên cạnh lên rồi nhón chân bước tới phía đối diện.
Chẳng qua vào lúc này không khí nhiệt thành của buổi tiệc lại trong vô hình dần dần chậm lại.
Bắt đầu từ cửa ra vào, âm thanh cười nói trò chuyện của nam thanh nữ tú chợt thong thả lắng xuống, hàng chục cặp mắt theo đó đổ dồn qua một cái phương hướng, ai nấy đều xuất hiện sự rung động từ tận đáy lòng. Đặc biệt là các vị hoa anh tài tử càng thêm vô hạn dâng cao tinh thần, so với thời điểm Lạc Thanh Thuỷ xuất hiện lúc trước, bọn họ hiện tại còn hưng phấn hơn gấp bội phần.
Phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 tới rồi.
Người ta thường nói mặt trăng và mặt trời sẽ không thường xuyên cùng toả sáng tại một thời điểm, thế nhưng tại căn cứ huyện Tam Giang, mặt trăng và mặt trời lại luôn luôn cùng nhau xuất hiện.
Nếu Lạc Thanh Thuỷ Lạc đoàn trưởng giống như trăng treo trên cao, xinh đẹp vô ngần, lạnh lùng mà sương giá, khiến cho người ta không nhịn được mê mẩn đắm say, chỉ muốn mãi mãi ngưỡng vọng ngắm nhìn.
Vậy thì Tường Vi phó đoàn trưởng lại giống như một vầng nhật hoa rực cháy, vừa ấm áp vừa tường hoà, khiến cho người ta không nhịn được cuồng nhiệt hướng tới, nhưng cũng đồng thời để cho người ta không dám nhìn thẳng.
Mặt trời quá mức chói mắt, bất kỳ ai nhìn tới đều tự cảm thấy tự ti không bằng, đều cảm thấy bản thân tràn đầy khiếm khuyết, có thế nào cũng không xứng với đối phương.
Tường Vi bước vào hội trường để cho tuyệt đại đa số nam nhân đều dâng tâm khát vọng mà hướng tới truy cầu, bọn họ đều nhanh chóng bày ra tư thái tốt nhất của mình, lại dùng ánh mắt đi biểu đạt thiện chí, muốn cùng với người kia nhảy một khúc khiêu vũ.
Không xứng thì sao chứ, chỉ cần có thể cùng nhau sánh đôi, vậy có chết vì bị thiêu rụi cũng không hề hối tiếc.
Trong lòng của rất nhiều người, Tường Vi phó đoàn trưởng mới chính là chân chính thiên tài địa bảo, chân chính là "thần" mà mà bọn họ đều ngưỡng vọng cùng khát cầu.
Chẳng qua, khi ánh mắt trong suốt kia lướt qua từng người từng người một có mặt tại đây, chẳng ai giữ được sự can đảm mà đáp lại dù chỉ nửa phần.
Chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của Tường Vi, người ta liền có cảm giác giống như đang phải đứng trước một vị thần toàn trí vậy. Cảm giác bản thân không còn bất cứ bí mật gì nữa, tất cả mọi điều sâu kín nhất trong nội tâm đều bị đối phương biết rõ, không thể che giấu, không thể bao biện, càng không thể chối cãi, đây chính là cảm giác hồi hộp cùng sợ hãi vô cùng nguyên thuỷ.
Sợ hãi vì bị thấu rõ.
Sợ hãi vì con người thật của bản thân bị người biết được.
Sợ hãi lớp da đang ẩn dưới bộ quần áo bóng bẩy của bản thân không che giấu nổi âm u bên trong.
Rất nhiều người đều từng len lén đứng từ xa ngắm nhìn mặt trời, thế nhưng khi có cơ hội xuất hiện trước mặt, không có bất kỳ ai dám dũng cảm đứng lên đối diện với "thần".
Nhưng mà, sẽ luôn luôn có người không biết sợ là gì.
Hàn Phong bước từng bước tới phía trước thiên tài địa bảo của căn cứ Tam Giang, bàn tay đưa ra làm một động tác cúi người vô cùng thân sĩ, mỉm cười mời:
- Tường Vi tiểu thư, cùng nhảy một điệu nhé.
Tường Vi hàm răng khẽ cắn trên đôi môi đỏ mọng, ánh mắt trong suốt kia dường như đang mang theo mắng mỏ, mang theo trách móc, mang theo hờn dỗi của nữ nhi tình trường. Thế rồi dưới ánh mắt ngỡ ngàng của cả trăm người xung quanh, nàng vậy mà thật sự đem bàn tay mình đặt vào bàn tay nam nhân đối diện.
- Chỉ một điệu thôi đấy.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 31 |
Lượt đọc | 392 |