Là lỗi của tôi
Chính ngọ, ngày thứ 28 hậu dị biến, bờ hồ Hương Khê, khu tập kết liên quân.
Bước ra khỏi lều chỉ huy trung tâm, Hàn Phong bụng có chút đói. Hắn đưa tay che chắn ánh nắng chói chang từ trên trời chiếu xuống, hai mắt khẽ nheo lại, khoé miệng nhếch lên một đường cong tuỳ hứng.
Người ta nói chó cùng rứt dậu. Kia chính là ý chỉ tới việc đừng bao giờ đẩy người ta vào bước đường cùng, bằng không thì sẽ bị cắn trả vô cùng đau đớn.
Người ta cũng nói tham thì thâm. Kia chính là ý chỉ tới việc phải biết tiết chế, đừng bao giờ ăn hết phần tốt của thiên hạ, kẻo vỡ bụng mà chết.
Hàn Phong vừa rồi đưa ra cái giá 10.000 minh tệ tiền tư vấn chiến thuật, đó chính là vừa dồn người khác bước đường cùng, vừa tự dồn bản thân vào thế ăn no tới vỡ bụng, tất nhiên sẽ nhận về phản ứng vô cùng dữ dội.
Hắn sao có thể phạm phải cả hai sai lầm sơ đẳng này cùng một lúc chứ.
Sau khi đưa ra cái giá tiền ngang ngược kia, hắn đã cùng với đám người Tam Giang cãi cọ kịch liệt. Tất nhiên, mục đích bên ngoài là đòi tiền, nhưng mục đích ẩn bên trong chính là đề cao giá trị chiến thuật của bản thân, đề cao vai trò to lớn của bản thân, cùng với phơi bày ra cách ăn uống khó coi của mình.
Sau khi hoả hầu đã đủ, hắn liền trực tiếp thở dài đồng ý cung cấp ra kế hoạch chiến đấu mà bản thân dự mưu, không có bất kỳ đòi hỏi nào khác.
Tất nhiên, đi kèm với đó còn là đính theo một cái khẳng định: lần sau tôi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt nữa.
Đây chính là một bước "mở rộng dạ dày" để chuẩn bị cho việc sau này có thể ăn được nhiều hơn, đỡ bị no chết, cũng chính là một đòn gió đánh thẳng vào ngưỡng chịu đựng của cao tầng Tam Giang, nới rộng nó ra, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn tâm lý từ bây giờ, tránh cho sau này không còn thấy bất ngờ nữa.
Để liếm được tất thảy lợi ích từ bờ đông sông Lệ Giang, Hàn Phong không ngại bỏ tâm sức ra mà diễn trò.
Dù có là một con chó hoang, hắn cũng muốn làm một con chó có đạo đức.
Lúc này hắn bàn tay khẽ búng, thân ảnh đã trực tiếp biến mất tại chỗ.
Khu hậu cần, từng tấm vải bạt lớn được căng lên khắp xung quanh hồ Hương Khê, già trẻ lớn bé gái trai lành tật đang quần tụ thành từng nhóm mà ngồi la liệt dưới bóng râm, trệu trạo từng chút một nhai nuốt cơm trưa mới được phân phát.
Lặng lẽ, im ắng, hệt như một đám thây ma vô hồn.
Không khí nhuộm kín một mảnh thê lương thảm đạm.
Thời điểm xuất quân hăng hái quyết tâm bao nhiêu, thời điểm hiện tại lại biến thành sợ hãi cùng khủng hoảng bấy nhiêu. Nếu không phải có đội ngũ nhân viên hậu cần liên tục làm công tác trấn an tinh thần, phóng xuất quang hoàn trị liệu, cộng thêm việc hoang dã nguy hiểm, đường xa đầy rẫy những điều không biết, bọn họ không thể tự mình trở về trấn Hi Vọng, có lẽ tất cả đều đã nhất quyết bỏ chạy rồi.
Chiến trận buổi sáng dù chỉ diễn ra khoảng 2 tiếng đồng hồ, thế nhưng tính chất khốc liệt và máu tanh của nó đã hoàn toàn đem ngưỡng chịu đựng của nhân loại kéo tới đứt gãy, đặc biệt là những người lần đầu tham gia chiến đấu kiểu này, sự ám ảnh còn lên tới độ mất kiểm soát.
Người chết quá nhiều.
Trấn Hi Vọng, số đội viên chính quy hi sinh là 11 người, đội viên dự bị hi sinh là 8 người, người sống sót bình thường chỉ ngồi trên xe tải ôm đầu cũng hi sinh tới 17 người.
36 người chết chỉ trong một buổi sáng, lại là chết đi chóng vánh như vậy, cái này đã trực tiếp đem tới trùng kích khủng hoảng vô cùng sâu đậm.
Tại sao lại dễ dàng tử vong như vậy.
Ai cũng đều sợ hãi cái chết, càng đáng sợ hơn khi phải chết đi trong đau đớn, nhưng đáng sợ nhất là đau đớn liên tục mà không biết lúc nào sẽ chết.
Đòn Hồn Áp từ trên đỉnh trời rót xuống, giống như thể rót hồ dán vào trong não, ác mộng hoành hành liên tục tới bất tận, điều này khiến cho người ta bị đẩy xuống một cái hố sâu chứa đầy răng nanh và rắn độc, rơi tự do tới không thể bấu víu.
Vài phút một lần, thân thể trơ gầy lại bị đập mạnh trên thành hố, cào tới xước nát, rắn rết bốn phía liền thừa dịp lao lên chui vào cổ họng, lôi ra bên ngoài toàn bộ nội tạng, sau đó liền nhét ngược lại qua đường hậu môn.
Thế nhưng cái hố kia rơi mãi rơi mãi cũng không tới đích, rắn rết răng nanh bỏ lại phía sau liền tới những thứ khủng bố hơn, hàng vạn con dòi từ hai bên thành hố bò tới, chui qua thất khiếu, sinh sôi, đẻ trứng, gặm nhấm linh hồn, cào cấu trên cổ họng, để cho tất cả mọi người đều phải quỳ xuống mà nôn mửa.
Quá trình tử vong bị kéo dài tới vô tận, không ai biết bản thân sẽ đột nhiên nổ đầu vào lúc nào.
Hàn Phong đã tới trước khu vực quân y của liên quân hai bờ đông tây sông Lệ.
Nơi này đang hỗ trợ điều trị cho hơn 400 người, bao gồm cả binh lính và thường dân. Tình trạng gặp phải, chủ yếu là loạn thần cấp độ nặng.
Ở đây có người Tam Giang, có người Liễu Lâm, có binh lính thuộc bốn tiểu đoàn, có đội viên chính thức tiểu đoàn Hi Vọng, có người sống sót tới vì kiếm tiền, có người tới vì bữa ăn chất lượng cao miễn phí, cũng có người đi theo lời kêu gọi nhiệt huyết cống hiến mà tới, thậm chí có cả vài phạm nhân, tới chiến trường để được giảm hình phạt.
Không ai để ý đến người vừa xuất hiện. Hay nói chính xác hơn, người nào ở đây cũng đều đã hoàn toàn kiệt sức, không còn bất kỳ ý thức tỉnh táo nào.
Bọn họ hiện chỉ có thể hổn hển thở gấp, lại liên tục nôn mửa tới không thể ngăn cản, trong tầm mắt là cha mẹ bị chém giết, con cái bị hành hạ, vợ chồng bị cưỡng gian, tất cả đều là khung cảnh phía bên trong hố sâu tuyệt vọng, tất cả đều đang lôi họ xuống, bắt họ phải chứng kiến ác mộng kinh hãi nhất đời.
Họ đang trong quá trình bị giết chết, từ từ, từng chút một, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Phía góc phòng, một đạo thân ảnh cả người bị trói trên giường bệnh đang liên tục giãy dụa cùng nôn mửa.
- Đừng... Cứu với... Ọc ọc ọc... Oẹ... Oẹ... Cứu... Oẹ...
Ba nhân viên hậu cần đang ra sức giữ người này lại, bên cạnh là Tần Tiểu Bích, đội trưởng đội quân y, nàng ta vừa cắn chặt môi vừa kêu lên đầy nghẹn ngào:
- Pháp Sương, Pháp Sương, cậu phải tỉnh lại, cậu hãy bình tĩnh, chúng ta đã hứa với nhau thế nào a...
Hàn Phong khuôn mặt nặng nề xuất hiện bên cạnh rồi nhanh chóng hỏi:
- Có chuyện gì?
Thấy thủ lĩnh xuất hiện, Tần Tiểu Bích giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nàng ta lập tức gấp gáp hô lên:
- Thủ lĩnh, thủ lĩnh. Xin anh hãy cứu lấy cậu ấy... Tôi đã dùng mọi chiêu phục hồi cùng giải khống chế, thế nhưng cậu ấy vẫn không thể hồi tỉnh...
Hàn Phong không phải bác sĩ, hắn hoàn toàn không biết cách chữa bệnh, càng không có kỹ năng chữa bệnh. Thế nhưng hắn có hiểu biết về phi phàm, lúc này bàn tay không chút do dự nhấn xuống, một tầng quang giáp tam giai lập tức xuất ra rồi bao phủ lấy nam tử nằm trên giường.
Tiếp nhận đòn giải khống chế rồi mà vẫn không ngừng việc phát điên, vậy thì chỉ có thể lý giải bằng việc nguồn khống chế vẫn đang tiếp tục dồn tới, theo cách quỷ dị nào đó, từ nơi hư vô mù mịt nào đó, có được giải rồi thì vẫn lại bị nhồi thêm, liên tục chồng chéo.
Quang Giáp sẽ chặn tất cả chúng nó lại.
Chẳng qua, mặc kệ tầng phòng hộ màu tím sẫm dày đặc bao phủ, nam tử tên Pháp Sương vẫn như cũ nôn mửa tới độ mất khống chế, thân thể cong vẹo như uốn ván, khuôn mặt co giật vì đau đớn tới khó tưởng, hai mắt liên tục khóc lóc thê lương.
Làn da cũng bắt đầu xuất hiện biểu hiện tím tái, giống như đang không thể thở nổi.
Nhìn tới cảnh này, Hàn Phong trong lòng không khỏi xuất hiện trầm trọng.
Kỹ năng phòng thủ toàn năng như Quang Giáp cũng vô hiệu ngăn cản, vậy thì nguồn gốc thương tổn không phải xuất phát từ yếu tố bên ngoài tác động tới mà là xuất phát từ chính bản thân nạn nhân.
Nhưng không phải phòng quân y đã dùng đủ mọi đòn phục hồi và giải khống chế rồi sao, nạn nhân đâu có bị thương hay bị áp chế nữa?
Tần Tiểu Bích có Rũ Bỏ Quá Khứ, đây là kỹ năng có thể xoá bỏ thương tổn đã gặp phải trong quá khứ, kể cả đội viên này có đang phát điên vì ngầm chấn thương sọ não thì cũng phải tỉnh táo đôi phần chứ?
Cách thứ nhất không được, Hàn Phong lập tức dùng cách thứ hai, hắn rút Nhẫn Hoài Niệm level 4 từ ngón trỏ ra nhét vào ngón út nam tử tên Pháp Sương rồi kêu to:
- Mau sử dụng kỹ năng gia trì, kéo trạng thái bản thân từ quá khứ tới hiện tại.
Không có đáp lại, người trên giường đã hoàn toàn mất đi ý thức, không thể tự mình tỉnh táo để chữa thương.
Cách thứ hai cũng vô hiệu, Hàn Phong trực tiếp bỏ qua cách thứ ba, để cho nạn nhân học tập tam giai Ve Sầu Thoát Xác, hắn nhảy thẳng tới cách thứ tư, lúc này nhanh chóng móc từ trong ngực ra một trang bị level 4.
Bình thuốc biến dị level 4. Kỹ năng gia trì: Hiệu Lực Bất Ngờ.
Chờ tới khi bình thuốc chuyển qua màu vàng nâu cánh gián, hiệu quả của hiệu ứng "Xác Ướp" xuất hiện, hắn lập tức dốc ngược bình thuốc vào miệng người trên giường.
Tác dụng của màu thuốc này là ngăn cản toàn bộ thương tổn đang xuất hiện trên thân thể diễn tiến theo hướng tiếp tục xấu đi, tác dụng phụ là sẽ khiến người sử dụng ngủ say tới mất hoàn toàn nhận thức trí giác. Cung cách hoạt động của hiệu ứng này giống hệt như rơi vào trạng thái ngủ đông trên những chiếc tàu vũ trụ tương lai vậy.
Cả tác dụng chính và tác dụng phụ của màu thuốc này đều phù hợp để cứu chữa đội viên hiện tại.
Hàn Phong không sử dụng cách thứ tư này từ đầu, bởi vì Bình Thuốc Biến Dị sẽ cho ra thời gian gia trì ngẫu nhiên không thể biết trước, chỉ có thể dùng khi bước vào đường cùng. Nếu xui xẻo quay vào ô hôn mê sâu trong một trăm năm, vậy đó chính là chữa lợn què thành lợn chết.
Chẳng qua, thuốc nước còn chưa đổ vào được một nửa, nam tử trên bàn đã oẹ ra một ngụm máu.
Là máu đen.
Làn da hắn ta bắt đầu xuất hiện rách rưới dữ dội, thân thể héo rút khô gầy, răng mọc dài ra lởm chởm, hốc mắt tua tủa lông đen, mười móng vuốt cũng nhanh chóng trở nên sắc bén cùng đen nhánh.
- Khàaaaaaa...
Âm thanh gào thét tràn đầy sự đói khát điên dại cứ như vậy quanh quẩn trên giường lớn, quanh quẩn xung quanh khu vực này, quanh quẩn trong phòng quân y.
Pháp Sương vậy mà đã biến thành thây ma.
Bốn năm người đứng xung quanh nhìn tới cảnh này đều ngỡ ngàng tới chết lặng cả người.
Tại... Tại sao...
Tại sao bây giờ... Mới biến thành thây ma...
Ba đội viên đội hậu cần lập tức xuất hiện biểu cảm sợ hãi mà lui lại mấy bước.
Tất cả thây ma chắc chắn đều sẽ mất sạch nhân tính, chỉ còn lại bản năng ăn thịt thuần tuý, tuyệt đối không thể giao tiếp hay trao đổi, đứng gần chắc chắn sẽ bị cắn.
Trong khi đó Tần Tiểu Bích lại trực tiếp lao lên phía trước rồi giơ tay phải ra, khuôn mặt tái nhợt hoảng loạn hô to:
- Không, Pháp Sương, không, thây ma muốn ăn thịt người là muốn được trở lại thành người đúng không. Pháp Sương, cậu hãy ăn thịt tôi đi, ăn thịt tôi đi...
Hành động giống như phát điên này của đội trưởng đội quân y khiến cho không một ai có thể ngờ tới, bọn họ ra tay ngăn cản không kịp.
Chẳng qua một cái băng nô cao 2 mét đã trống rỗng xuất hiện bên cạnh rồi giữ chặt nàng ta lại.
Hàn Phong bàn tay khẽ vẫy, trên tay đã xuất hiện một ống thuốc màu xanh, hắn không chút do dự nhét thẳng ống thuốc này vào mồm thây ma Pháp Sương.
Rắc...
- Khặc khặc khặc...
Ống giải độc dược tề bị cắn nát, nước thuốc màu xanh lam phụt ra ngoài, thế nhưng ngay cả nửa điểm dấu hiệu đảo ngược quá trình hoá ma cũng không diễn ra.
Thây ma hoàn chỉnh không tương tác với thứ đồ đắt đỏ được mua từ hệ thống thương thành này.
Tần Tiểu Bích nhìn tới cảnh này, sự tuyệt vọng càng thêm bủa vây tâm trí, thế nhưng nàng ta vẫn vô cùng hoảng loạn mà hô lên:
- Không. Thủ lĩnh, anh đừng ngăn tôi mà, hãy để tôi cứu Pháp Sương, hãy để cậu ấy ăn thịt tôi... Cậu ấy sẽ trở lại thành người mà... Tôi xin anh, tôi xin anh mà...
Hàn Phong khuôn mặt xuất hiện biểu cảm tự trách.
Đây là lỗi của hắn.
Nếu như hắn phán đoán tốt hơn... Hoặc nếu hắn tới sớm hơn...
Lúc này hắn cả người nhanh chóng bốc lên một trận quang mang màu trắng bạch của bộc phá lực, sau đó bàn tay phải nhẹ vẫy, một thanh băng kiếm sắc bén đã được được triệu hồi đi ra.
Hắn giơ cánh tay trái ra phía trước, băng kiếm trên tay phải không chút do dự chém xuống.
Phập! Phập! Phụtttt...
Sau ba lần chém, vượt qua sự cản trở mãnh liệt của tam giai Can Trường, tay trái của hắn đã bị chém đứt tận gốc. Máu đỏ tươi phun ra như suối, huyết quang tanh tưởi bắn tới khắp bốn phía xung quanh.
Hàn Phong khuôn mặt tái nhợt ném băng kiếm đi, tay phải cầm lấy tay trái vẫn còn nguyên hơi ấm rồi đưa tới trước miệng thây ma Pháp Sương.
- Khà... Khặc khặc khặc... Rắc rắc...
Thây ma vô minh, tất cả những gì còn sót lại trong tâm trí chỉ là bản năng khát máu.
Gặp được máu thịt, lại còn là máu thịt của nhân loại mạnh mẽ đang trong trạng thái bộc phá lực, khí tức phi phàm vô cùng cô đặc, đây chính là thức ăn vô cùng bổ dưỡng.
Khu quân y, tất cả mọi thanh âm rên rỉ đau đớn đều đã triệt để biến mất, trong không gian cả trăm mét vuông xung quanh chỉ còn lại thanh âm nhai nuốt liên tục cùng tiếng thở khò khè mỗi lúc một thêm hưng phấn.
Chỉ trong 30 giây, một nửa cái cánh tay của Hàn Phong đã được ăn xong, thây ma Pháp Sương trên giường đã lớn tướng tới hơn 2 mét, thật sự có dấu hiệu sắp muốn đột phá cùng tiến hoá tới nơi.
Hàn Phong tay không ngừng lại, muốn tiếp tục đút cho thây ma Pháp Sương ăn, chẳng qua một thân ảnh đã nhanh chóng tiến lên cản hắn lại.
Tần Tiểu Bích mặt đầy nước mắt mà nấc lên vô cùng nghẹn ngào:
- Thủ... Thủ lĩnh... Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi không đủ bình tĩnh... Anh đừng tự làm bị thương mình nữa, hãy mau trị thương đi... Tôi xin anh...
Hàn Phong khuôn mặt tái nhợt lắc đầu đáp lại:
- Tần tiểu đội trưởng, đây là lỗi của tôi. Nếu như tôi đủ mạnh mẽ, nếu như tôi có thể bảo hộ tất cả mọi người, nếu như mọi người không bị tôi đẩy ra chiến trường, vậy thì sẽ không có ai phải chết...
- Huhuhu...
Tiếng khóc của Tần Tiểu Bích càng trở lên lớn hơn nữa, kéo theo ba bốn đội viên đội hậu cần trấn Hi Vọng xung quanh đua nhau khóc ầm lên, đã muốn áp đảo thanh âm tự trách của Hàn Phong.
- Thủ lĩnh. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi...
- Là lỗi của tôi, đáng ra tôi nên cứu chữa mọi người kịp thời...
- Là lỗi của tôi...
------
Hàn Phong rời đi phòng quân y, ánh mắt đã dần trở nên bình tĩnh hơn.
Có những việc, dù biết chắc rằng là sai lầm, dù biết có cố gắng tới mấy cũng không có kết quả, dù biết bản thân đang đi trên con đường không có đích đến, thậm chí dù biết đó có là ngu ngốc điên dại, thế nhưng người ta vẫn quyết tâm thực hiện.
Bởi vì trong lòng mỗi người đều tồn tại một thứ, kia gọi là Hi Vọng.
Hi Vọng tồn tại ở khắp mọi nơi, nó sẽ sáng lên rực rỡ khi người ta bước vào tuyệt cảnh, khi đã không thể quay đầu, đã không còn nơi có thể bấu víu.
Hi Vọng rằng ở trong muôn trùng tuyệt vọng, bản thân có thể sáng tạo ra kỳ tích.
Chỉ cần còn Hi Vọng, vậy thì linh hồn vẫn sẽ được thắp sáng, người ta vẫn sẽ được soi đường, vẫn có thể mạnh mẽ bước về phía trước, cắn răng dâng hiến tất cả quyết tâm cùng sinh mệnh của mình để tạo ra những điều phi thường.
Tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Chỉ cần đem quyết tâm làm năng lượng cho Hi Vọng, vậy thì kỳ tích sẽ xuất hiện.
Đây mới chính là chân nghĩa của "phi phàm".
Thân ảnh Hàn Phong biến mất về sau, tới khi xuất hiện trở lại, phía trước sớm đã có một người chờ sẵn.
Tào Khang, đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Tam Giang.
Vị thượng tá quân đội này vừa nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện, còn chưa kịp lên tiếng đã chợt ngưng lại.
Ông ta nhìn về phía cánh tay trái cụt ngủn của thủ lĩnh trấn Hi Vọng mà không nói lên lời.
Mấy giây sau, sau khi định thần trở lại, ông ta mới là chậm rãi hỏi:
- Cậu làm sao vậy?
Hàn Phong bình thản đáp lại:
- Tự mình trả giá cho sai lầm của mình thôi. Tào đoàn trưởng, ông hẹn gặp tôi là có chuyện gì?
Tào Khang khoé miệng không khỏi run rẩy một chút, một lúc lâu sau, ông ta liền thẳng thắn hỏi:
- Cậu đã bắt giữ Trương Lãm đúng không?
------
Cảm tạ đậu hũ Pháp Sương đã đôlết một xe tải trà xoài, chúc đậu hũ ăn cánh tay ngon miệng 🥲🥲
Note: Tên nhân vật gốc đã được đổi qua tên của đậu hũ Pháp Sương, tên ban đầu là Trần Tiểu Mạnh.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 27 |
Lượt đọc | 418 |