Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi bình phàm vượt trội phi phàm

Tiểu thuyết gốc · 4619 chữ

Các luận điểm chủ chốt trong tiến trình trao đổi vật tư phi phàm giữ căn cứ trấn Hi Vọng và chính quyền căn cứ người sống sót huyện Tam Giang đã chính thức được định đoạt.

Hàn Phong điều tới vài nhân viên hậu cần, ngay tại chỗ tạo lập hợp đồng giấy trắng mực đen, bên phía Tam Giang cũng bắt đầu cùng những người này tiến hành thương thảo lại những điều khoản chi tiết. Bên tròn này bao gồm số lượng và chủng loại hàng hoá, thời gian giao hàng và phương thức giao hàng, địa điểm giao nhận, thời gian thanh toán, cọc trước, chậm lãi, phạt lãi, cùng với cả bảo hành chất lượng...

Trưởng phòng vật tư Phương Tường đang trong ngày nghỉ cũng bị gọi tới tham gia đàm phán.

Nhìn từng loại danh mục vật tư vô cùng quen thuộc bị đưa vào diện trao đổi, ông ta không khỏi có chút buồn bã, bởi vì vàng rơi chẳng tiếc tiếc công cầm vàng, bao nhiêu công sức tích trữ bảo quản, giờ xem như bay mất một nửa... Thế nhưng khi nhìn tới số lượng khổng lồ các loại vật tư mới sắp được tiếp nhận, ông ta lại trở lại vui vẻ, chung quy thì đàn ông mà, bao giờ chẳng thích cái mới.

Nhưng cuối cùng sau nhất thì giám đốc Phương lại quay về trạng thái buồn bã, bởi vì ông ta biết tương lai phía trước chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải làm, tuyệt đối không có thời gian mà đi hưởng phúc nữa.

Nhưng mà, sống như vậy không phải mới có ý nghĩa sao. Hiện tại ông ta chỉ có công việc này và đứa con gái Phương Hoa là cố gắng duy nhất, ông ta tuyệt đối sẽ nỗ lực hết sức vì nó.

Phương Tường và Bạc Tuấn sau khi kiểm tra hợp đồng một lần nữa thì chính thức ký tên lên trên.

...

Hàn Phong nhìn cảnh này, tâm thần khẽ thở ra một hơi mệt mỏi.

Tốt rồi, tốt rồi... Trong tương lai gần, sự uy hiếp tới từ căn cứ Tam Giang sẽ hạ giảm xuống một mảng cực lớn.

Bờ đông sông Lệ đã sơ bộ an ổn, đồng thời căn cứ hơn 6000 người bên kia cũng biến thành nguồn máu cho trấn Hi Vọng bổ sung tiêu hao, càng là chiếc ô thu hút sự chú ý của đám thây ma tại trung tâm thành phố Dương Hoành...

24 ngày trước, thi đàn 5 vạn tại đại lộ Thanh Hà bị hạ gục, thây ma quanh bán kính 3km bị quét sạch, đặt những viên gạch đầu tiên cho nền móng của trấn Hi Vọng.

16 ngày trước, chiếc ô an toàn đầu tiên ở thôn Xuân Lê được dựng lên, phương bắc đã được an ổn, ba hướng khác vẫn vô cùng nguy cấp.

13 ngày trước, trấn Thiết Thạch hoàn toàn được giải phóng, thi đàn tràn qua từ huyện Hương Đường bị vây ráp, thủ lĩnh bị bắt sống, chiéc ô an toàn thứ hai xuất hiện, hai hướng bắc nam đã xem như an ổn.

11 ngày trước, giao tranh giữa nhân loại hai bờ đông tây sông Lệ nổ ra, sự an nguy của trấn Hi Vọng bị đe doạ nghiêm trọng, thế nhưng cuối cùng vẫn may mắn đẩy lùi được nguy cơ.

8 ngày trước, chiếc ô an toàn phương bắc bị thi đàn tại huyện Long Dương uy hiếp, cuối cùng dựa vào sự cố gắng của toàn quân mà bức tường ngăn giới hai tỉnh vẫn được giữ nguyên vẹn.

6 ngày trước, trấn Hạ Sa được giải phóng, Thể Thao Túng dị biến bị tiêu diệt, phía tây trấn Hi Vọng đã nhen nhóm lên cơ hội thái bình. Ngay sau đó 3 ngày, Thể Thao Túng hoàn chỉnh tại phía tây trấn Hạ Sa bị phát hiện, chiếc ô an toàn thứ ba đã được dựng lên.

2 ngày trước, thi đàn khổng lồ tại huyện Hương Đường rốt bị đánh tan, kho vũ khí khổng lồ tại tiểu đoàn 103 bị khai mở, nguồn lực nội tại vốn tiêu hao rất nhiều của trấn Hi Vọng. rốt cuộc cũng đã được nạp đầy một lần nữa, càng gia cố chắc chắn đối với khối phòng thủ phía nam.

Ngay hôm qua thôi, một căn cứ người sống sót với quân lực hơn 200 người và dân số gần nghìn người đã được thu phục trong hoà bình, gia cố ô phòng thủ phía tây.

Hiện tại trước mặt đây, hoạt động giao thương một cách đường đường chính chính với căn cứ người sống sót huyện Tam Giang đã chính thức được thành lập.

Chiếc ô phòng thủ cuối cùng, chiếc ô tại phía đông, đã từ từ mở ra...

Chỉ cần có thể thêm một bước nữa kéo Tam Giang vào cuộc chạy đua "tinh giản quy trình sản xuất nước chống chịu" nữa thôi là trấn Hi Vọng sẽ chính thức đứng vững gót chân, chiếc ô phía đông sẽ hoàn toàn khai mở, toàn cõi Liễu Lâm sẽ chính thức trở thành vùng an toàn!

Chỉ còn chờ phía đông bước vào quỹ đạo, huyện Tam Giang bị buộc chặt hơn nữa với lợi ích tại nơi này, vậy thì bốn phía trấn Hi Vọng sẽ hoàn toàn được bảo hộ.

Ba mươi ngày mệt mỏi đã trôi qua, thật sự giống như một giấc mộng dài, vô số sự việc hoàn toàn vượt ngoài giới hạn nhận thức cứ như vậy dồn dập đổ tới, lớp này tới lớp khác, bất tận đằng đẵng, tưởng như có thời điểm đã bị mạt thế này ép cho tắt thở tới nơi...

Những bữa ăn vội vàng, những giấc ngủ gấp gáp, những buổi đêm giật mình tỉnh giấc vì lo lắng cùng sợ hãi, những buổi sáng nằm lì trong chăn vì không dám bước ra đối diện tàn khốc, vô số lần run rẩy cắn răng dò dẫm phía trước, nhắm mắt quyết định buộc phải bước tới, thật giống như đi trên băng mỏng, lại càng giống như đi cạnh mép vực, chỉ cần quyết định sai một chút, vậy thì số phận của bản thân và hàng nghìn người đều sẽ cải biến khác xa hiện tại.

Chẳng qua, sau tất cả mọi điều gập ghềnh trắc trở, Hàn Phong cuối cùng cũng đi được tới đây, cuối cùng cũng có cơ hội nắm được "an toàn" vào trong tay mình rồi.

Hắn đã cùng với gần 3000 người, đạt được an toàn rồi.

Thật sự là đủ mệt mỏi...

Nhưng cũng tràn đầy cảm giác thành tựu...

Không, không, không, chỉ là một chút gió sương mà thôi, đây không phải thành tựu, tuyệt đối không phải thành tựu, còn quá nhiều việc cần phải làm phía trước, hắn không được phép buông lỏng.

Đây chính là do khí vận của hắn đã bộc phát vào những lúc quan trọng nhất, để cho hắn may mắn vẫn còn được sống sót tới giờ.

...

Bút dừng, mực khô, hai bộ văn bản ký kết hợp tác đã chính thức có hiệu lực.

Bạc Tuấn thở ra một hơi dài. Tốt rồi, lượt đàm phán lần này rất thông thuận, lợi ích trao đổi cũng rất cân bằng, hoàn toàn không chạm tới bất kỳ giới hạn điểm mấu chốt nào mà cao tầng đã đề ra, vài mặt thậm chí còn được đánh giá là có lợi, đây là một bước quan trọng để hắn hướng tới những mục tiêu sau này.

Hắn lúc này từ dưới ghế đứng lên mỉm cười chìa tay với Phương Tường:

- Phương trưởng phòng, hợp tác vui vẻ.

Phương Tường cũng nhanh chóng đứng lên, chìa ra cái tay thô béo như chân con hà mã, cười vui vẻ đáp:

- Bạc trưởng phòng, hợp tác vui vẻ.

Kế đó liền là một màn nắm tay bắt chân của hai bên, đàm phán kết thúc vô cùng vui vẻ.

...

Đoàn xe phụ trách các công tác đối ngoại của chính quyền huyện Tam Giang rất nhanh liền rời đi.

Bọn họ phải tranh thủ từng phút một để có thể thể truyền đạt thông tin về những luận điểm đã đạt được với cao tầng, đồng thời còn là để kịp tham vấn những điểm còn chưa đạt được, phương hướng đàm phán tiếp theo, từ đó chuẩn bị cho chiến dịch tại Lệ Trì.

Hàn Phong đứng nhìn đoàn xe khuất sau đường S9, tâm trạng bình lặng.

Đầu xuôi thì đuôi lọt, Tam Giang hiện tại vẫn còn rất khoẻ, chưa phải thời cơ thích hợp để siết vòng cổ lại. Trước hết cứ nhường ra một chút lợi ích, cũng cố niềm tin của cao tầng vào Bạc Tuấn, để cho người kia nắm chắc địa vị trong tay, lại chờ cho Tam Giang say máu tại Diệu Liên, khi đó sẽ là lúc hắn hành động.

Từng bước, từng bước một, cẩn thận thử từng chút.

Giống như cách mà Thể Thao Túng học tập năng lực rồi dần dần tung ra từng đòn, từng chút gia tăng áp lực vậy...

Rời đi cùng đám người Tam Giang còn có một chiếc xe bus và một chiến xa bộ binh áp tải phía sau, trên xe bus là 17 người mới trốn từ trận địa bờ đông bên kia qua bờ tây bên này.

Đám người kia viết đơn xin tị nạn tại trấn Hi Vọng, chẳng qua đều đã bị "tổ chức" bác bỏ toàn bộ, cho uống rượu nho, chờ ngày trục xuất.

Hôm nay chính là ngày đó.

Hàn Phong đồng loạt đuổi cút bọn họ về Tam Giang, một người cũng không cần, cũng không muốn giữ lại. Mặc dù trong số những người kia đúng là có những cá nhân tương đối ưu tú xuất sắc, thậm chí có cả một quân nhân đào ngũ, thế nhưng hắn không bao giờ "dám" tiếp nhận những thành phần như vậy.

Danh mục tội phạm truy nã do chính quyền đã ban bố, trấn Hi Vọng mặc dù là một hang ổ thổ phỉ theo đúng nghĩa đen, thế nhưng hắn cũng muốn hết sức tuân theo công văn của chính phủ, tất nhiên là trong phạm vi có thể.

Hắn không bao giờ chấp nhận việc căn cứ này sẽ thực sự hoạt động giống một căn cứ thổ phỉ, càng không cho phép thổ phỉ được có cơ hội xuất hiện ở đây.

Trấn Hi Vọng không có tính chính danh hoàn chỉnh, nơi này chỉ đang tồn tại trên một cái ranh giới mong manh ngầm hiểu, phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng của kẻ mạnh hơn. Nếu lại to gan cố tình chứa chấp tội phạm, chống đối nghiêm lệnh chính quyền, vậy thì chẳng khác nào hành động thách thức giới hạn cuối cùng của chính quyền, sẽ không còn bất kỳ lời nào để có thể bào chữa trước lệnh trừng phạt cả.

Khi đó thì người ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận dấy binh vấn tội, san phẳng cái căn cứ này.

Tự do, hoà bình, độc lập, không bao giờ dễ dàng. Có được, vậy phải gắng sức giữ bằng được, tuyệt đối không được để bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng. Đặc biệt là các nhân tố tội phạm nguy hiểm như vậy, giữ trong nhà chẳng khác nào bom hẹn giờ, có thể nổ bất kỳ lúc nào.

Lúc này hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ.

11h37 phút.

Vẫn có 23 phút giải lao trước khi tới đầu giờ chiều.

- Aizzz...

- Còn một đứa trên người mang lệnh truy nã, còn thật làm tới chức đại đội trưởng đại đội Hi Vọng nữa cơ...

- Lại còn dám cướp đồ của thủ lĩnh không chịu trả, to gan...

- Ôi, đói quá...

Hàn Phong bàn tay khẽ búng, thân ảnh đã biến mất tại chỗ.

Phòng riêng thủ lĩnh.

Mộc Diễm Lâm đang cau mày nghiên cứu thông cáo vừa được dán tại bảng tin trung tâm, đây chính là văn bản hợp tác kinh tế giữa hai bờ đông tây sông Lệ, vừa mới được ký kết sáng nay.

Tất nhiên, bên ngoài bảng tin kia chỉ là bản thông cáo sơ lược, dán cho bất kỳ ai cũng có thể xem, có tác dụng như một liều thuốc an thần đối với toàn bộ cư dân trong trấn, liều thuốc để họ hiểu rằng căng thẳng giữa nhân loại - nhân loại đã thực sự lắng xuống, hoà bình đang trên đà tiến tới. Còn bản trên tay của nàng mới là bản văn kiện chi tiết, bao khoả toàn bộ thông tin mà chỉ số ít người được tiếp cận, cả mục đã đạt thành lẫn mục đang chờ đàm phán.

- Hmmm... Tiểu Hàn cần đòi Tam Giang lấy mấy cái vị tiến sĩ khoa học này để làm gì nhỉ...

Nghĩ mãi không hiểu ra, thiếu nữ nhà họ Mộc đành phải bỏ qua, nàng chợt phất phất tay về phía góc phòng, nhẹ giọng kêu lên:

- Tiểu Hàn, mau qua đây.

Góc phòng, một cái bóng màu cam đang liếm liếm chân chợt ngưng lại, ngẩn người một hồi, sau đó nó vô cùng tức tối mà cấp tốc phi qua bàn làm việc, húc đầu vào chân nhân loại vừa gọi, miễn cưỡng để cho nhân loại kia xoa xoa mấy cái trên bộ lông xù, kêu ầm lên:

- Meoooooo...

"Nhân loại hèn mọn, lần sau gọi ta thì phải kêu meo meo, hoặc gọi Harry, dùng ngôn ngữ nhân loại như vậy quá khó hiểu, có biết chưa. Meo!"

Mộc Diễm Lâm tất nhiên nghe không hiểu con mèo ngu này vừa "nói" cái gì, chẳng qua điều này cũng không ảnh hưởng tới việc nàng giơ tay bế con mèo này lên đặt bàn, nựng má của nó mấy cái, kỳ quái nói:

- Harry, sao nghe giọng điệu của em khó chịu vậy, đang giận dỗi gì chị à, hay do chị gọi em không đúng tên?

Đúng lúc này phía trước bàn làm việc chợt hiện ra một cái bóng dáng cao ngất.

Hàn Phong vừa xuất hiện liền thò tay vầy vò con mèo cam mấy cái, lập tức bị nó tát cho ba phát, lúc này hắn mới hiếu kỳ hỏi Mộc Diễm Lâm:

- Cô hiểu nó nói gì à?

Kỹ năng nhất giai Phiên Dịch Đa Năng không bán trong thương thành.

Hàn Phong đã nghĩ về vấn đề này cả chục ngày nay rồi.

Không chỉ có Phiên Dịch Đa Năng, rất nhiều các kỹ năng khác cũng không có bán trong thương thành. Ví dụ tứ giai Ẩn Nặc Thuật, kỹ năng đạt được từ nhiệm vụ sơ cấp của hắn cũng không thấy bán, hay Thấu Rõ của Tường Vi cũng không bán, thậm chí là Có Phúc Cùng Hưởng của Thể Thao Túng cũng không bán luôn.

Rất nhiều kỹ năng nhất giai, nhị giai, tam giai khác cũng không bán. Ví dụ nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm, một kỹ năng mà hầu như tiểu đội trưởng nào cũng sở hữu, mà cũng có kha khá đội viên khác sở hữu, không phải quá mức hiếm lạ, vậy nhưng lại không bán trong thương thành.

Hay như nhị giai Bơi Lặn, kỹ năng giúp nhân loại thở được trong nước, dù trong tay Hàn Phong đang có tới 13 bản kỹ năng kia, không hề hiếm, chẳng ai thèm quy đổi cả, cũng không thấy có bán trong thương thành.

Tam giai Cự Nhân Biến của Ngô Soái cũng không xuất hiện, ân, kỹ năng này thì hiếm thật, không có người thứ hai sở hữu.

Đổi lại, có rất nhiều kỹ năng kỳ quái tới gần như không hiểu được tác dụng của nó là gì lại được bán, ví dụ nhất giai Mồ Hôi Máu, 30 ngày tận thế, chưa từng thấy nó rơi ra, Hàn Phong tò mò tới mức phải mua thử nó với giá 580 minh tệ, sau đó hắn đã vứt xó, bởi vì kỹ năng kia khiến mồ hôi bản thân chảy ra có lẫn máu tươi trong đó.

Để làm gì? Có tác dụng gì? Để hấp dẫn thây ma hơn à?

Đối với việc này, hắn chỉ có thể đổ cho các kỹ năng không xuất hiện trong thương thành là do nó hết sức cần thiết với các thế giới khác, vậy nên vừa bán vào thương thành đã bị người ta mua mất, không có hàng tồn.

Ví dụ như một thế giới ngập tràn trong nước, vậy thì nhân loại chắc chắn phải dùng tới nhị giai Bơi Lặn, bởi vì không có nó sẽ rất khó khăn để sinh hoạt.

Chính vì vậy nên hắn chưa từng bán đi bất kỳ một kỹ năng nào, bởi vì kể cả cho thế giới hiện tại có không dùng được thì rất có thể tương lai cũng sẽ phải dùng tới, bán đi lúc này, sau này sẽ phải hối hận, lúc cần sẽ không có mà mua.

Các kỹ năng càng hiếm lạ, càng "ế" ngoài đời thật, "đắt" trong thương thành, hắn càng giữ rịt lại. Hắn sẽ không học nó để chờ tới bản cao giai hơn sẽ rơi ra, nhưng hắn cũng không bán, bởi bán đi chính là bỏ gốc lấy ngọn, tự triệt tương lai.

Lúc này thấy Mộc Diễm Lâm hiểu con mèo cam ngu xuẩn kia nói gì, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nữ nhân này cũng có Phiên Dịch Đa Năng?

Mộc Diễm Lâm thấy Hàn Phong xuất hiện thì không khỏi mừng rỡ, chẳng qua nàng rất nhanh liền lắc lắc đầu, kỳ quái nói:

- Con người sao có thể hiểu mèo nói gì chứ, nhưng mà em có thể cảm nhận được nó muốn nói gì a.

Hàn Phong lông mày khẽ nhướng lên:

- Cảm nhận được? Cảm nhận ra sao?

Mộc Diễm Lâm thò tay vuốt ve con mèo, liến thoắng nói:

- Đúng, là cảm nhận được, cảm nhận cảm xúc của nó thay đổi trong tiếng kêu trước và sau khi em gọi tên a. Khi em gọi nó là Harry, nó liền rất vui vẻ, nhưng nếu em gọi nó là tiểu Hàn, nó lại không vui lắm, khi em học nó kêu lên meo meo, nó liền rất thoả mãn, còn chấp nhận ngửa bụng ra cho em vuốt ve, còn nếu bình thường thì nó tuyệt đối không cho ai đụng vào chỗ đó... Nói chung, quan sát kỹ lưỡng biểu cảm của nó sẽ hiểu nó đang nghĩ gì a. Động vật rất khôn ranh, tư duy cũng rất tốt, cái gì chúng cũng biết hết đó, chỉ là chúng không thể nói ra mà thôi, rất tội nghiệp... Ấy ấy, như lúc này đây, con mèo này đang gừ gừ vô cùng hưởng thụ, nhưng khuôn mặt của nó vẫn rất cau có, đó là do nó vừa thích thú khi được em vuốt ve, nhưng vẫn còn tức giận khi vừa rồi bị anh trêu chọc.

Tiểu nữ tử Mộc gia rất thích nói, một khi mở lời liền không ngừng lại được, chẳng qua lần này Hàn Phong không cảm thấy phiền phức, trái lại còn ngẩn người, cẩn thận lắng nghe.

Sau đó hắn liền miên man nghĩ ngợi...

Cảm nhận sao...

Cảm nhận cảm xúc sao...

Hàn Phong chăm chú đứng nhìn Mộc Diễm Lâm chơi đùa cùng con mèo, ngắm nhìn từng cử chỉ, từng tiếp xúc, từng lời nói, từng cái hôn, từng lời chọc ghẹo, từng âm thanh meo meo cưng nựng...

Một lúc lâu sau, hắn chợt nhoẻn miệng cười:

- Diễm Lâm, cô thích gì, tôi sẽ thưởng cho.

"Phi phàm rất rất rộng lớn, càng là thâm sâu khó lường, quá nhiều bí ẩn... 999tr vật phẩm bày bán ở kia, không thể tìm hiểu hết, càng vĩnh viễn không thể hiểu hết, bởi vì phi phàm luôn luôn tự ẩn giấu 99% thông tin của chính nó... Thế nhưng chỉ cần một tiểu nữ tử rất bình thường với bộ óc của nhân loại "bình phàm" cũng có thể vô tình trình bày ra "phi phàm" một cách cặn kẽ như vậy, thậm chí còn tốt hơn cả chính người sở hữu phi phàm là mình..."

"Bình phàm, còn phi phàm hơn cả phi phàm. Kiểm soát được tối đa sự bình phàm, hay kiểm soát được bản tâm, lắng nghe bản tâm của vạn vật, vậy thì 999tr vật phẩm kia cũng chỉ là một hạt cát bụi..."

"Bình nước cái tôi cá nhân của mình, thật sự là rỗng tuếch, trong lúc này lại được đổ thêm một chút nữa rồi... Ngũ giai thao túng giác quan, lại thuần thục hơn một chút rồi!"

Mộc Diễm Lâm nghe được lời này, khuôn mặt thoáng chốc liền biến thành ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phong gọi nàng thân mật như vậy.

Nàng lập tức không quản cái gì cưng nựng nữa, vội đẩy con mèo cam trong tay ra rồi nhanh chóng nhảy tới phía trước, hai tay ôm chầm lấy Hàn Phong, cười tới vô cùng vui vẻ:

- Chồng yêu, đây là lần đầu tiên em nghe thấy giọng điệu dịu dàng như vậy của anh đó, có phải anh cũng bắt đầu cảm thấy thích thích em rồi không, em biết mà!

Hàn Phong khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.

Ả điên này, tôi lại đổ hết số nước mà cô vừa nạp vào cái tôi cá nhân ra bây giờ.

Ực, ả này mềm thật...

Hắn lúc này nhíu mày giả bộ tức giận nói:

- Nói nhanh, muốn thưởng gì, không thì tôi đổi ý bây giờ.

Mộc Diễm Lâm nháy nháy mắt một cái, mờ ám nói:

- Đơn giản thôi, em đang mệt quá, muốn nhờ anh bế tới giường ngủ bên kia nằm nghỉ một lát, có vượt quá khả năng của anh không đây?

Hàn Phong nghe vậy, thoáng do dự một chút, sau đó giơ tay ôm lấy thân thể mềm nhũn của Mộc Diễm Lâm mà tiến về giường ngủ.

"Bà xã, cứu anh... Phá Tâm Linh!"

Mộc Diễm Lâm khuôn mặt thoáng chốc liền lâm vào đỏ bừng, nàng la la la lên một cái giai điệu vui vẻ, bàn tay ôm chặt lấy bả vai Hàn Phong không rời.

Vừa tiến tới cạnh giường ngủ, không để cho nam nhân phản ứng, nữ nhân đã chủ động ngả người kéo mạnh một chút, hai cái thân ảnh đã nằm đè lên nhau.

Mộc Diễm Lâm nằm trên lồng ngực Hàn Phong, cảm nhận được hơi thở của hắn mỗi lúc một nặng nề, nàng cũng theo đó hít thở vô cùng gấp gáp.

Chẳng qua sau khi tại khoảng cách cực gần nhìn tới người kia, nàng chợt cắn môi nói:

- Chồng yêu, anh đang nghĩ tới ai vậy?

Hàn Phong thiếu chút đã tưởng mình bị trúng đòn Thấu Rõ.

Nữ nhân này có đọc tâm thuật à?

Hắn theo bản năng muốn nói dối, giống như một kẻ lừa đảo vẫn thường làm.

Chẳng qua sau nửa giây, hắn lại mỉm cười nói:

- Đang nghĩ tới bã xã của tôi.

Hắn quyết định rồi, tất cả mọi điều về Tường Vi, hắn sẽ không che giấu.

Đặc biệt là trước mặt nữ nhân khác hắn lại càng không bao giờ muốn phủ nhận hay che giấu nàng.

Ân, tất nhiên là hắn không phải loại không não đi đâu cũng kể lể, nhưng hắn chắc chắn sẽ không bao giờ phủ nhận sự có mặt của nàng trong lòng mình.

Haha, nếu là trước mặt kẻ thù thì che giấu cũng được.

Mộc Diễm Lâm nghe được lời này, trong mắt thoáng xuất hiện hoang mang, hoảng hốt, sợ hãi, chối bỏ, đau lòng, không thể tin, không cam lòng, còn có một chút tuyệt vọng...

Chẳng qua nàng rất nhanh liền đem toàn bộ ném ra sau đầu, đôi môi đỏ mọng hôn chụt một cái vào má Hàn Phong, cười vui vẻ nói:

- Coi như nụ hôn vừa rồi không có ai nhìn thấy nhé...

- Giờ kể cho em một chút về nàng được không?

Hàn Phong bàn tay khẽ phất, một tấm màn hình LCD băng giá đã xuất hiện trên đỉnh trần phòng.

Bên trong băng giá, một nữ tử mặc áo bông màu trắng tinh đang ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ, ánh mắt sáng như ngọc bích đang ngước lên nhìn bầu trời sao, nguyệt quang từ trên thương khung phủ xuống những đầu ngón tay phát sáng, đẹp tới khôn cùng.

- Nàng là người xinh đẹp nhất, cũng là người quyến rũ nhất, nàng là người ôn nhu nhất, cũng là người cuồng nhiệt nhất, nàng là số một trong lòng tôi!

Mộc Diễm Lâm nhìn Tường Vi đang ngồi kia, ánh mắt xuất hiện mơ màng.

Một lúc sau, nàng nức nở nói:

- Anh thật là may mắn...

Hàn Phong có chút lúng túng.

Hắn mất giá đến thế à?

Ừ thì hắn mất giá thật, may mắn thật, nhưng có nhất thiết phải nói thẳng ra như vậy không.

Mộc Diễm Lâm từ trên giường nhanh chóng nhảy ra ngoài, tức giận mắng:

- Đồ tra nam, khốn nạn, có vợ rồi mà vẫn ôm gái đầm tay như vậy, định lừa người khác để bắt cá hai tay có đúng không!

Hàn Phong bị chửi tới ngơ ngác.

"Cái quái gì vậy, chính cô bảo tôi ôm nhé..."

Mộc Diễm Lâm mắng chửi xong một câu thì chợt cắn môi nói:

- Anh thật may mắn khi gặp được nàng, nhưng tôi cũng may mắn khi gặp anh lúc này.

- Tôi sẽ nhân cơ hội nàng không ở đây để trở thành số 2...

- Chết tiệt thật, tam quan thật là lệch lạc mà, đây chính là cướp chồng người ta, ba mẹ tôi mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết tôi ngay...

- Nhưng mà, tôi đã muốn làm, vậy sẽ cứ làm... Tới khi gặp nàng, tôi sẽ có cách nịnh nàng để nàng chấp nhận tôi!

Nàng nói xong cũng không có để Hàn Phong phản ứng đã nhào vào trong lòng hắn khóc ầm lên:

- Đồ tra nam, bắt đền anh...

Hàn Phong ngẩn người một lát, sau đó chợt cười khổ.

Một lúc lâu sau, sau khi đã khóc lóc chán chê, còn chờ mãi không được ôm ấp hay dỗ dành, Mộc Diễm Lâm cuối cùng đành phải ngưng khóc.

Nàng cắn môi một cái, ném hết cảm xúc ngổn ngang ra khỏi tâm trí, ngẩng đầu lên hỏi:

- Hàn Phong, anh muốn những tiến sĩ khoa học kia để làm gì vậy?

Hàn Phong có chút không bắt kịp sự thay đổi cảm xúc một cách chóng vánh của Mộc Diễm Lâm.

Mấy giây sau, hắn thản nhiên nói:

- Để tái thiết trấn Hi Vọng.

Mộc Diễm Lâm lại cắn môi nói:

- Họ rất cần thiết sao?

Hàn Phong gật gật đầu khẳng định.

Mộc Diễm Lâm suy nghĩ một chút, sau đó chợt nói:

- Vậy tôi sẽ đề cử cho anh mấy người, nhưng anh phải trả công đầy đủ cho tôi đấy.

- Được, nhưng tôi không trả công bằng cách ôm cô nữa đâu.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.