Hạ màn
- Tự anh dẫn thuộc hạ tới cho La Thiên Dật giết, trách cứ gì tôi?
Nghe được câu trả lời tràn đầy sự tuỳ tiện của Hàn Phong, không chỉ có Trầm Thành, tất cả mọi người ở đây đều dâng lên phẫn nộ.
Rõ ràng chính tên khốn này đã tác động tới họ La, để cho cậu ta phải phát cuồng, từ đó mới dẫn tới cơ sự khủng bố đẫm máu vừa rồi, hắn hiện tại còn làm ra vẻ không liên quan tới mình.
Chẳng qua không để cho những người này kịp phát tác, Hàn Phong đã cười lạnh hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ đạo lý của chính phủ là các người thì được thoải mái gom người lại giết tôi, còn tôi đơn thương độc mã thì chỉ được phép đứng yên chịu trói, không được phép phản kháng?
- Đạo lý này là sao đây?
Không ai trả lời.
Hay đúng hơn là, không ai trả lời được.
Hay đúng hơn nữa là, không ai ngờ nổi Hàn Phong có thể phản kháng mạnh như vậy.
Một đống lớn người cùng nhau hợp sức vây công một người, chỉ nội việc nhổ nước bọt cũng đủ dìm chết họ Hàn này, ai mà ngờ được hắn ta lại phản kháng mạnh tới vậy chứ.
Nhất là bọn họ đã nghiên cứu hắn ta kỹ lưỡng tới không thể kỹ lưỡng hơn, hầu như tất cả bài tẩy của người kia, bọn họ đều đã nắm được, bao gồm cả bài tẩy đào thoát bằng dịch chuyển tức thời cũng bị Tô Nguyệt phong toả. Bọn họ sao có thể nghĩ tới việc một người đơn độc lại có thể tạo ra đống hỗn độn khủng bố như vậy, sau đó còn thành công thoát thân, lông tóc không chút hao tổn, thậm chí là bình tiềm năng và bộ trang bị hẳn vẫn còn dư lại rất nhiều.
Trầm Thành cắn chặt răng hừ lạnh một tiếng nói:
- Hàn Phong, đừng có nguỵ biện. Anh đã thao túng La Thiên Dật giết người, đừng hòng đổ lỗi cho cậu ta, cậu ta chỉ là bị hại mà thôi, ai cũng đều biết cả!
- Anh phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này!
- Hahaha...
Hàn Phong ngửa đầu lên trời cười lớn.
Hắn nhìn quanh một vòng, lạnh lẽo nói:
- Tôi đã làm gì? Họ La mất khống chế, xin ý kiến tất cả, không có ai trả lời, tôi mới nói cậu ta ném cầu khí xuống đất rồi bỏ chạy.
- Tôi không bảo cậu ta ném vào các người, hoàn toàn không có ý định sai khiến cậu ta giết các người.
- Hà cớ gì đổ lỗi cho tôi?
- Cho là họ La vô tội đi, nhưng tôi cũng đâu có tội gì?
- Những người đã chết kia là do chính các người dẫn tới, là do chính các người đẩy họ vào chỗ chết, là do năng lực của các người không bảo vệ được đồng bạn khỏi dư ba chiến đấu, liên quan gì tới tôi?
- Người tôi dẫn tới là hai nữ tử, cả hai đều được tôi đều bảo vệ chu toàn tới không có một vết xước, đó là toàn bộ tiềm năng của tôi có thể làm được.
- Là do các người tối nay tự túm năm tụm ba lại đây, tôi có bắt các người phải vây quanh tôi hay không?
- Hay đạo lý của chính phủ là các người đã đi giết người ta rồi lại còn bắt người ta phải bảo vệ ngược lại mình?
Không ai trả lời lại.
Thật ra đạo lý của Hàn Phong vẫn có thiếu sót nhất định, kia chính là hắn hoàn toàn có thể bảo họ La ném siêu bão lên trời, câu thêm rất nhiều thời gian, khi đó thì sẽ không ai phải chết cả. Thế nhưng trong lúc "tang gia bối rối" tâm trí hỗn độn, không ai rảnh đi bắt lỗi câu từ, cộng thêm quả giọng điệu tức giận xen lẫn ăn vạ của người kia, nhất thời chưa ai nghĩ ra điểm bất hợp lý này để phản bác.
Thi Nhã Vân đứng bên cạnh Hàn Phong, khuôn mặt tràn đầy ấm ức.
Nàng bị nam nhân này cào xước đùi, còn nói không có một vết xước.
Trầm Thành nhìn qua Thi Nhã Vân, sau đó lại chằm chằm vào Hàn Phong, quát lớn:
- Hàn Phong, anh đừng có nguỵ biện. Anh đem người sống ra làm khiên chắn, là hành động khủng bố rõ ràng, bảo vệ chỗ nào, còn cố chối cãi?
- Hahaha...
Tiếng cười cuồng vọng của Hàn Phong vang vọng trong không gian đen đặc hôn ám.
Hắn lúc này thò tay ra chạm tới thân thể Thi Nhã Vân bên cạnh rồi kéo nhẹ.
Dưới ánh mắt mấy người xung quanh, một vòng phòng hộ Quang Giáp vô hình vô sắc đang bao bọc lấy thân thể nữ tử này đã bị hắn kéo ra ngoài.
Hình thể của Quang Giáp này mỏng như cánh ve, mềm như vải lụa, tại một chỗ bám sát trên da thịt, nếu chỉ từ bên ngoài nhìn lướt qua, chắc chắn không thể phát hiện ra nửa điểm vết tích.
Hàn Phong thu Quang Giáp này lại, nhìn quanh một vòng, cười lạnh nói:
- Ai bảo tôi không bảo vệ nàng ta? Là do con mắt của các người kém cỏi, không nhận ra Quang Giáp của tôi luôn luôn bao bọc lấy nàng ta.
Nói xong, hắn lại nhìn Trầm Thành, nhe răng buộc tội:
- Chính anh mới là người bất chấp tính mạng của người khác để đạt thành mục đích. Một kiếm kia của anh chém ra không chút do dự nào, mang theo cả sát khí đối với tôi và nữ tử này. Nếu không phải có đòn khống chế của tôi kìm hãm, anh đã chém chết nữ tử vô tội này rồi.
- Hơn nữa, anh nghĩ anh chém được xuyên qua phòng ngự của tôi bằng thanh kiếm kia? Tôi nắm chắc chặn được bất kỳ đòn nào của anh, tôi chỉ là muốn bóc trần tư cách của cái thứ lý tưởng giả nhân giả nghĩa kia của anh mà thôi!
Trầm Thành trong lòng không khỏi trầm xuống.
Hiện tại là buổi tối, Thánh Kiếm Deuteri không phát huy ra được một nửa uy lực...
Tại sao thằng kia lại biết, chẳng lẽ gã cũng sở hữu trang bị này?
Hơn nữa, nếu không phải có một người cản đường làm hắn bị phân tâm...
Tất cả là tại cái nữ nhân kia đã đứng chắn ngang.
Ánh mắt đỏ bừng còn có phần vặn vẹo của Trầm Thành đối diện để cho Thi Nhã Vân khuôn mặt biến thành tái nhợt, nàng không khỏi vô thức lui lại một bước.
Nàng... Nàng khi đứng cạnh Hàn Phong... Đúng là có cảm giác vô cùng an toàn...
Chỉ tới khi hắn rời đi vị trí khác, để nàng ở một mình đứng cạnh người đàn ông kia, kia mới khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Hàn Phong nhìn biểu cảm này của Thi Nhã Vân mà không khỏi haha cười to:
- Nhìn thấy rõ người ngoài cuộc nhận định thế nào về trạng huống này chưa?!
Hắn nói xong lập tức phất tay, một màn hình LCD băng đá đã được triệu hồi ra, bên trên chiếu lại toàn bộ khung cảnh trước và sau khi chiến đấu bộc phát, đồng thời hắn cũng từ bên hông lấy ra một máy ghi âm, bấm nút phát lại.
"Tại sao lại ép chết một người luôn cố gắng để có thể bảo hộ người khác..."
"Tôi đã làm gì..."
"Tại sao lại muốn giết tôi..."
"Các người đang nhận lệnh từ ai..."
"Tại sao lại muốn giết người vô tội..."
"Đây là bộ mặt của chính phủ sao..."
"Long Nha là một tổ chức lính đánh thuê..."
"Đã có ai từng tới trấn Hi Vọng xem xét chưa..."
"Trước tận thế ở trong tận thế..."
"Tôi thà chết đi trên con đường tìm kiếm hi vọng, còn hơn sống mòn trong tuyệt vọng..."
"Là các người ép tôi..."
"..."
Âm thanh ghi âm chấm dứt, Hàn Phong nhìn một vòng, lạnh lẽo nói:
- Tôi, Hàn Phong, thủ lĩnh trấn Hi Vọng, ở đây tuyên bố, một lần và duy nhất.
- Nếu có bất kỳ cá nhân hay thế lực nào dám xâm phạm tới quyền, lợi ích và tính ổn định của trấn Hi Vọng, vậy thì toàn thể nhân dân trấn Hi Vọng sẽ cùng chung sức đồng lòng, sẽ dùng hết tất thảy nguồn lực có trong tay, diệt trừ tận gốc thế lực đó!
- Bất kể đó có là cá nhân hay thế lực nào, kể cả đó có là chính phủ, chúng tôi cũng không khoan nhượng!
- Là do các người đã ép buộc chúng tôi vào đường cùng!
Đêm ngày thứ 30 hậu dị biến, tính chính danh của trấn Hi Vọng đã chính thức hoàn mỹ.
Trấn Hi Vọng hiện tại đã có đầy đủ lý do để tự chủ, đó là do trấn Hi Vọng không chủ động gây sự vào ai nhưng vẫn có người tự tìm tới phá rối, càng có đủ động cơ để có thể công khai đáp trả lại tất cả đòn công kích, đây chính là hành động tự vệ chính đáng khi bị chạm tới điểm mấu chốt, bị dồn vào bước vào đường cùng.
Mấy người xung quanh nghe được những lời này thì đều khẽ giật mình.
Họ Hàn vậy mà lại buộc an nguy của cá nhân vào an nguy trấn Hi Vọng, này là muốn ý đồ gì, tại sao lại chuyển đổi chủ thể trong lời nói như vậy...
Bọn họ giờ mới lờ mờ nhận ra, hình như tối nay họ Hàn này... Là cố tình chạy tới khiêu chiến...
Không phải bọn họ bắt hắn... Mà là hắn ta tự chui vào bẫy?
Hàn Phong nói xong, quay qua đám người Tào Khang đang đứng đó, lạnh lùng nói:
- Hành động tối nay của các người là hành động cá nhân bộc phát, tôi tất nhiên sẽ không so đo với những người vô tội tại huyện Tam Giang.... Nhưng nếu các người dám một lần nữa xâm phạm tới an nguy của trấn Hi Vọng, vậy thì...
Sau đó hắn liền ngửa đầu lên trời kêu to:
- Húuuuuuuuuu...
Phương xa cách đây hơn 3 cây số, địa điểm hạ lạc của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, một thanh âm hú hét bất chợt đáp lại:
- Húuuuuuuuu...
Âm thanh tràn đầy sự hung tợn khát máu, còn đi kèm với điên cuồng tột độ thoáng chốc bao phủ phạm vi mấy cây số xung quanh, chấn cho tâm thần của tất cả mọi người đều biến thành vô hạn kinh hãi.
Ai nấy đều phát hiện cơ thể xuất hiện cảm giác vô cùng nhộn nhạo khó chịu, sau đó liền là cả người dần mọc ra lông tơ li ti, tâm thần cũng lâm vào một trận khát máu cùng hoang dại không thể khống chế, thậm chí là mặt đất cũng quanh đây cũng bắt đầu mọc ra lông mao đen kịt.
- ...!!!
Tào Khang, Mộ Dung Địch khuôn mặt đều trở nên trầm trọng.
Để chuẩn bị cho kế hoạch tối nay, bọn họ đã huy động Ngũ Hành Hoàn với cực kỳ nhiều năng lượng phòng ngự tích luỹ để sẵn sàng nhốt con chó đen của Hàn Phong lại, sao nó lại có thể xuất hiện ở đây?
Nếu nó phá được Ngũ Hành Hoàn, rời đi biệt thự Liễu Lâm, bọn họ phải nhận được tin ngay qua bộ đàm mới đúng?
- ...!!!
Bọn họ dính kế thay mận đổi đào rồi.
Người của bọn họ đang canh chừng tại biệt thự Liễu Lâm bên kia, có lẽ chỉ đang canh chừng một cái hình chiếu. Chân thân của con chó đen mà Hàn Phong nuôi, không ngờ lại đang âm thầm tiềm phục bên trong căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Là tiềm phục mà không bị phát hiện ra sao?
Cái này...
Tại sao lại có thể... Mức năng lượng của con chó tại biệt thự kia hoàn toàn đủ mạnh mẽ so với vài ngày trước a...
Nghĩ tới đây, bọn họ đều cảm thấy sống lưng lạnh toát...
Họ Hàn ẩn tàng quá nhiều, hắn ta cố ý giả heo ăn thịt hổ, bày ra yếu hại để lừa người khác nhảy vào.
Hắn ta từ đầu tới cuối đều sở hữu khả năng trốn thoát, chỉ cần hắn ta và con chó đen kia nội ngoại hợp kích, vậy chắc chắn phòng ngự không gian sẽ bị phá, là hắn ta đang cố tỏ ra bản thân bị nhốt...
Kể cả hắn ta có bị nhốt, bị bắt thật, nhưng nếu họ Hản này phát điên mà hú một tiếng ra lệnh, vậy...
Hàn Phong đúng là bày ra yếu hại để người khác nhảy vào.
Đại Hắc Cẩu sớm tiến hoá xong từ chiều qua. Chẳng qua hắn vẫn như cũ kêu nó để hình chiếu cũ nằm lại tại sân biệt thự giả vờ canh chừng ớt biến dị, từ đó thiết lập bối cảnh giống thực tế nhất có thể, muốn lấy thiên tài địa bảo ớt biến dị kia ra làm mồi dụ cho Tam Giang an tâm tin tưởng.
Mà chân thân nó sẽ nuốt ngọc thạch biến dị vào bụng nhằm giấu thứ bí mật này đi, sau đó chạy qua trụ sở địch tiềm phục canh chừng.
Còn chui vào trụ sở địch để tìm kiếm cái gì sao? Haha...
Hàn Phong lại nhìn về Tô Nguyệt ở xa xa, thản nhiên nói:
- Tôi và cô không thù không oán, nhưng mà cô vẫn ra tay với tôi... Mặc dù có thể cô đang có nỗi khổ riêng, không thể không tham gia vào hành động này, thế nhưng thù này tôi vẫn nhớ kỹ.
- Tất nhiên, tôi biết rõ cô đã nương tay, bằng không tôi cũng không thảnh thơi được như lúc này.
- Tương lai báo thù, tôi cũng sẽ nương tay lại.
Tô Nguyệt ngồi trên tảng đá xa xa khẽ cúi người giống như thể đáp lại.
Hàn Phong bây giờ mới quay lại nhìn Trầm Thành với khuôn mặt âm trầm đứng đó, cười nhạt:
- Thật ra tôi chẳng cảm thấy thù oán gì với anh đâu.
- Tôi giết người của anh, anh tới đòi công đạo, đó là thiên kinh địa nghĩa.
- Là tôi thì tôi cũng vậy.
- Việc này tính như hoà vốn.
- Thế nhưng anh lại bị người khác âm thầm khuếch đại tính nghiêm trọng của việc này lên, từ đó đã tự biến bản thân mình thành quân cờ cho người khác lợi dụng.
- Anh chọn cách cực đoan nhất.
- Anh cũng chỉ là một cái bị hại đáng thương trong sự việc này mà thôi.
- Trầm đội trưởng, kiếm nơi tay, chém về hướng nào, phải do chính anh quyết.
- Chỉ có trong tâm thực sự có kiếm, mới có thể dùng kiếm tâm ảnh hưởng người khác.
Hàn Phong nói xong, liếc nhìn toàn trường một lượt, bàn tay chợt nhấn xuống, thân ảnh hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Vị trí lúc trước hắn đứng chỉ còn lại từng trận âm thanh lạnh nhạt vẫn còn mơ hồ quanh quẩn:
- Các vị, cảm ơn vì dạ tiệc...
- Nhờ các vị nói với họ Cổ kia trả "em gái" lại cho tôi...
Gió thu lạnh lẽo thổi qua, không gian im lìm tới không có một tiếng động.
Một lúc sau, thân ảnh Tô Nguyệt phía xa mờ dần rồi biến mất.
Sau đó Lạc Thanh Thuỷ cũng xoay người rời đi.
Chỉ còn Tào Khang, Mộ Dung Địch và Trầm Thành đứng đó.
Trầm Thành nắm chặt tay, trầm giọng nói:
- Các vị chấp nhận để cho một kẻ nguy hiểm như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?
Tào Khang không đáp, ông ta hiện tại thật sự có chút hối hận vì hành động đêm nay...
Họ Hàn kia là một tên điên. Không bắt được hắn ta mà lại để hắn ta chạy mất, đây là trăm hại mà không có bất kỳ lợi nào.
Mộ Dung Địch nhìn vào cái hộp 4x4x4 trên tay Tào Khang, đột nhiên nói:
- Trầm đội trưởng, Tam Giang chúng tôi sẽ tự tìm cách đối phó kẻ này trước, chúng tôi sẽ liên lạc anh sau.
Trầm Thành nghe được lời này, bàn tay cầm chuôi kiếm càng thêm nắm chặt.
"Sẽ tự tìm cách..."
Hắn hít sâu một hơi, nhún chân biến mất.
Chỉ còn hai người ở tại, Tào Khang lúc này mới quay qua Mộ Dung Địch ý hỏi:
- Mộ Dung gia, cậu đuổi gã kia đi, là có dự định gì rồi?
Ông ta và đoàn trưởng tiểu đoàn 4 dù gì cũng là quân nhân chính quy, lại còn đứng cùng một chiến tuyến, chỉ cần một cái liếc mắt, một cái phẩy tay, chừng đó là đã hiểu đối phương ngụ ý điều gì.
Mộ Dung Địch thở dài đáp lại:
- Hàn Phong bị chúng ta tập kích, với tính cách của hắn ta, khẳng định sẽ đòi hỏi đền bù rất nhiều thứ. Thế nhưng hắn ta đòi gì không đòi, lại chỉ đòi một nữ nhân bình thường.
- Này chứng tỏ hắn ta muốn chúng ta thể hiện chút thành ý, từ đó tạo thành bậc thang để cả hai có thể bước xuống, bỏ qua chuyện đêm nay, bình thường hoá quan hệ hai bờ.
- Đó là một bước xuống thang của họ Hàn.
- Tôi đuổi họ Trầm kia đi là để thể hiện một bước xuống thang của chúng ta, thể hiện chúng ta sẽ không liên kết với Long Nha đối phó Liễu Lâm nữa.
Tào Khang nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Còn có đạo lý này sao?
Sao họ Mộ Dung biết?
Sao tư duy đám người trẻ tuổi này lại có cách trao đổi kỳ dị như vậy?
Mộ Dung Địch chỉ vào hộp vuông 4x4x4 trên tay Tào Khang, thản nhiên nói:
- Hơn nữa, Cổ Nguyên cũng bị nhốt trong đó đủ lâu rồi, chúng ta không đuổi họ Trầm đi, sao cậu ta có thể chui ra được?
Tào Khang nghe vậy, không khỏi tiếp tục ngẩn người.
Không phải chiến đấu diễn ra tới giờ chưa đủ 4 phút sao?
Đúng lúc này, hộp vuông 4x4x4 trên tay Tào Khang đột nhiên sáng lên, từ đó tuôn ra hai cái bóng người một nam một nữ.
Khuôn mặt cả hai đều có chút hơi ửng hồng.
Cũng không biết trong hộp vuông đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cổ Nguyên nhìn quanh một vòng, sau đó cắn răng hỏi:
- Tên khốn họ Hàn kia đâu rồi?
...
Hàn Phong đứng tại xa xa nhìn về mấy người đang đứng ở kia, Siêu Thị Giác, Siêu Khứu Giác, Siêu Thính Giác đều đang mạnh mẽ kích hoạt để thăm dò động tĩnh, thậm chí là dùng cả Phản Chuyển đi quan sát tình hình.
Sau khi nhìn thấy Cổ Nguyên xuất hiện, hắn mới là hừ một tiếng xoay người rời đi.
- Thằng này xem như cũng không ngu lắm.
Họ Cổ bị Long Nha lừa một lần, lần trước đã chui vào giữa cuộc đối đầu của chính phủ và trấn Hi Vọng, đã ăn đủ rắc rối bám thân. Lần này xem ra gã cũng khôn hơn rồi, đứng làm nền thể hiện thái độ sau đó trốn tiệt bên trong Sàn Đấu Boxing không chịu chui ra, vậy là an an ổn ổn chờ chiến đấu kết thúc, chẳng phải đắc tội bên nào cả.
Hắn biết thừa họ Cổ kia có thể chọn nhốt đơn độc một người, hoặc nhốt cả bản thân và đối thủ vào trong, hoặc nhốt Hàn Phong và Trần Tiểu Mẫn hai người, thậm chí là muốn chui ra lúc nào cũng được, không cứ phải chờ hết giờ.
Tên kia lựa chọn khoanh tay đứng nhìn ngay từ đầu, ấy chính là kẻ thức thời nhất tại chiến trường Diệu Liên.
Nhìn mấy người bên kia đang dần tản ra, Hàn Phong lúc này mới xoay người tóm lấy Thi Nhã Vân biến mất tại chỗ.
- Tam Giang... Long Nha... Xuân Hà...
- Thù này, tôi nhớ kỹ!
Hồng môn yến đêm 30, đã chính thức hạ màn.
...
Ngoại biên căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.
Một con chó to như con trâu mộng với bộ lông thuần một sắc đen kịt đang đứng trong bóng tối.
Thật ra là đang nằm lăn lộn dưới đất, lông trên người bẩn thỉu vô cùng.
Đúng lúc này, Hàn Phong xách theo một người đột nhiên xuất hiện.
Đại Hắc Cẩu trước hết thò mũi ra ngửi ngửi mấy cái, sau đó há mồm sủa:
- Gâu!
"Nhân loại, ta lỡ mồm ăn thịt một tên nhân loại rồi. Gâu!"
Hàn Phong nghe lời này mà không khỏi im lặng.
Hắn sai con chó này lợi dụng cao tầng Tam Giang vắng nhà mà đột nhập vào đó làm nhiệm vụ, tất nhiên hắn đã dặn nó đừng có ăn thịt người, chẳng qua con chó này vẫn ăn...
"Thôi, chắc do bọn kia chống đối ác quá nên vậy..."
Ném việc này ra sau đầu, hắn hất hàm sủa:
- Gâu gâu!
"Tìm thấy vật kia chưa? Gâu!"
Đại Hắc Cẩu ngáp một cái rồi hất mỏ ra bên cạnh.
Hàn Phong lập tức nheo mắt nhìn theo hướng nó "chỉ".
Sau đó hắn nhìn thấy một giàn nho vô cùng tươi tốt đang nằm lăn lóc dưới đất.
- Hahahahaha...
...
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Lượt thích | 33 |
Lượt đọc | 321 |