Hoang mang
Đến khi Hàn Phong về tới trấn Hi Vọng đã là gần 4h chiều.
Sau khi nhận tin từ nhân viên công tác, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì họ Cổ kia không nghỉ lại tại nhà khách trung tâm mà đang ở khu thương mại tự do bên kia dạo chơi.
Lại còn là dẫn theo một nữ nhân cùng nhau đi vui đùa.
Cái này hình như không có trong tình báo thì phải.
Theo nhiều nguồn thông tin, họ Cổ tuy không phải dạng sầu thảm bi thống như Hương Vẫn Tình hay tự kỷ chỉ thích chui rúc trong phòng uống rượu như Lê Tam Ba, nhưng gã cũng là dạng tương đối lầm lì, thường thường cực ít giao thiệp với người khác.
Gã này là đoàn trưởng, nhưng đối với bất kỳ sự kiện gì cũng chỉ tham gia cho có lệ, đa số thời gian của gã là tập chém đao, hoặc ngồi ôm đao, hoặc đi làm nhiệm vụ một mình, không thấy ăn chơi nhảy múa gì cả, càng không có chuyện có bạn gái.
Hàn Phong biết điều này là đúng, bởi vì thông tin này hắn chíu được từ Tường Vi, tuyệt đối uy tín.
Lúc này hắn vừa búng tay điều động băng nhãn đi điều tra, vừa không khỏi tự hỏi:
- Thằng này chạy qua đây làm trò gì nhỉ...
- Hửm?
Sau đó thân ảnh hắn lập tức biến mất tại chỗ.
Khu tây bắc, dãy shophouse "của nhà họ Mộc" đã hoàn toàn thành hình, mặc dù các cửa hàng chưa hoàn toàn được cho thuê hết, cũng mới chỉ có 8, 9 cửa tiệm bắt đầu mở cửa kinh doanh, số còn lại vẫn đang trang hoàng theo phong cách riêng, thế nhưng bầu không khí ở đây có thể nói là vô cùng khác biệt.
Khác biệt với những thứ mà người ta đã nhìn thấy trong suốt 31 ngày qua.
Nếu không tính khu vực trung tâm của huyện Tam Giang, vậy thì có lẽ đây chính là khu vực sạch sẽ, ngăn nắp và sở hữu bầu không khí giống với trước tận thế nhất tại cả hai bờ đông tây sông Lệ.
Đây đều là công sức của trưởng phòng thương mại Trần Mẫn Nghi.
Người có sẵn cốt cách và tầm mắt, khi nhận được nguồn lực khổng lồ và sự hậu thuẫn cùng ủng hộ hết lòng từ lãnh đạo, vậy thì những thứ mà bọn họ có thể tạo ra sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải trầm trồ.
Nó thẩm mỹ một cách kỳ diệu, giống như những điều bình thường nhất bây giờ cũng được biến thành đẳng cấp.
Cư dân đang tập trung vui chơi mua sắm tại khu thương mại tự do hôm nay so với hôm qua còn đông đúc hơn, ước chừng phải có gần hai trăm người.
Từ đầu phố tới cuối phố, cửa hàng nào cũng đều tập nập người, hàng dài khách quan xếp hàng kiên nhẫn chờ đợi, ai nấy mặt mày tương đối hồng nhuận, khí sắc xem như an ổn, không khí tân sinh bao trùm khắp mọi ngóc ngách.
Tuy rằng hôm nay đã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ chung rồi, nhưng mà khu phố này vẫn có rất nhiều người rảnh rỗi chạy tới tiêu tiền. Lý do là những người này tới từ trấn Hạ Sa, trấn Thiết Thạch, bọn họ được điều động tới để "thanh tẩy huyết mạch" theo chu kỳ, tránh việc ở lì bên kia lại lăn ra chết toi. Cùng với đám người bản địa trấn Hi Vọng đã tăng ca vào hôm qua, hôm nay bọn họ chính là được nghỉ bù, cũng có thời gian tới đây xả hơi một chút.
Lại nói, quá trình "thanh tẩy huyết mạch" này cũng chỉ có Hàn Phong biết.
Hắn giao chỉ tiêu xuống, Mộc Thạch và Quách Tăng tự đi mà chia người tới đây, đảm bảo sao cho tất cả mọi người đều mỗi tuần tới một lượt, ở lại vài tiếng rồi đi cũng được.
Vấn đề này hắn buộc phải dấu diếm, bởi nếu tiết lộ tình báo việc nếu trường kỳ sinh hoạt bên ngoài vòng phòng hộ sẽ có nguy cơ đột tử vì "bệnh lạ" ra cho tất cả mọi người đều biết, vậy thì chắc sẽ không có ai chịu ở lại các cứ điểm ngoại biên mất, lúc đó thì trấn Hi Vọng sẽ bị tê liệt rất nhiều hoạt động trụ cột.
Mà kể cả không có sự đốc thúc của Hàn Phong thì cư dân hai trấn ngoại biên này cũng bắt đầu có sự dịch chuyển về trấn Hi Vọng rồi.
Dù sao thì tâm lý ai cũng đều muốn được sống ở cứ điểm trung tâm. Trấn Hi Vọng có cả nghìn người, là trung tâm kinh tế - văn hoá - chính trị, có đầy đủ bệnh viện, trường học, kho năng lượng, xăng dầu, nước sạch, còn được cấp điện đầy đủ, cũng càng có trụ sở công quyền và kho vật tư sẵn sàng hối đoán, càng có trị an an ninh đầy đủ, sạch bóng thây ma và động vật biến dị, còn có cơ hội việc làm và cơ hội tham gia vào các chức vụ lãnh đạo trong bộ máy quản lý, đây chính là khu vực mơ ước của rất nhiều người trong tận thế.
Trên cơ bản, nơi này có đầy đủ điều kiện để bất kỳ ai có năng lực cũng có thể tìm kiếm công việc tốt hơn, từ đó sống sót tốt hơn.
Mộc gia có lẽ sớm nhìn nhận ra vấn đề về di dân di cư này, bởi vậy Mộc Thạch cũng đã đệ trình lên phương án sửa sang lại quy hoạch trấn Hi Vọng. Hàn Phong đã ký duyệt, đám nhân công của Mộc gia hiện đang tích cực sửa lại phòng ốc, dọn dẹp lại nhà cửa tại hai khu chung cư và hàng chục nhà dân xung quanh, vị trí cách trung tâm trấn Hi Vọng 1 cây số, sẵn sàng làm nhà cho thuê.
Đảm bảo sau này những khu vực kia sẽ rất đắt hàng.
Về phần khu thương mại tự do này đông đúc, này cũng một phần do đây là nơi duy nhất tại bên trong địa giới huyện Liễu Lâm mà cư dân có thể thoải mái tiêu tiền.
Giá cả tại đây sẽ đắt gấp khoảng 1,4 - 1,5 lần giá gốc tại phòng vật tư, nhưng muốn tiêu bao nhiêu tiền ở đây thì không ai quản, chỉ cần có tiền là được.
Có 100 đồng, tiêu 100 đồng, không bị giới hạn, người thường cũng được tiêu.
Lúc này Hàn Phong từ trong Băng Nhãn quan sát một hàng dài khoảng hơn 40 người đang chờ đợi, chủ yếu là cư dân trấn Hi Vọng và trấn Thiết Thạch.
Đám người này đang chờ đợi trước một sạp hàng bán một thứ đồ bốc mùi vô cùng tởm lợm.
Mùi thịt nướng.
Ân, thật ra nếu không biết rõ nội tình bên trong thì thứ đồ này sẽ rất thơm, rất ngon, rất kích thích vị giác.
Đúng vậy, bọn họ đang chờ đợi đến lượt để mua bánh mỳ thịt nướng.
Đây cũng chính là một trong số các loại hương vị trước tận thế của trấn Hi Vọng mà Hàn Phong "quảng cáo".
Sạp hàng được mở bán bởi bốn người đàn ông và hai người phụ nữ tới từ trấn Hạ Sa này đặc biệt động khách.
Trên cái lò nướng được đốt bằng than củi, một khung sắt rộng khoảng 5 mét được dựng lên, bên trên đặt lấy một nồi pate lớn tướng, bên trong nồi có rất nhiều pate màu gan ngỗng nâu đậm và mỡ phần vàng ươm, cả màu sắc cùng mùi vị đều vô cùng kích thích.
Bên cạnh cái nồi pate này là nồi rau dại biến dị nấu sệt cũng lớn không kém, ngoài ra còn có dầu hành, muối ớt, bơ béo, cùng với vô số chiếc nồi nhỏ xung quanh đặt đủ thể loại gia vị không rõ tên.
Chỉ biết tổng thể sạp hàng này đang phát ra thứ mùi thơm quyến rũ tới độ khiến cho người ta phải tứa nước bọt vì thèm thuồng.
Hai người phụ nữ đang tích cực rạch bánh mỳ, nhét rau dại biến dị và pate vào ruột bánh, hai người đàn ông nhận nhiệm vụ bôi trét gia vị lên bề mặt bánh, cùng với nướng những chiếc bánh mỳ này cho nóng giòn, một người sẽ gói chúng vào giấy báo rồi giao tới khách hàng, một người có vẻ là ông chủ, vừa đứng thu tiền vừa kêu lên:
- Bánh mỳ pate cá biến dị đê, 6 cống hiến một phần, rất rẻ rất rẻ...
Hàn Phong nghe lời rao vặt này mà không khỏi âm thầm nhổ vào.
Bánh mỳ không đang được bán ở phòng vật tư với giá 2 cống hiến một cái, trét thêm chút gia vị, nhét vào mớ rau dại vốn đang thừa mứa ở Hạ Sa, thêm chút ruột quả nhục thụ được quảng cáo bố láo là pate cá biến dị, vậy là được nâng tầm lên 6 cống hiến.
Kiếm tiền dễ thật!
Kiếm tiền dễ thế này bảo sao trước khi có khu thương mại tự do thì hàng quán nào cũng có bảo kê la liếm.
Thật ra thì với cái loại chỉ giỏi ăn với bốc phét như Hàn thủ lĩnh thì nhìn đâu chẳng thấy kiếm tiền dễ. Chắc Hàn thủ lĩnh nghĩ rau dại tự mọc chân bò tới, quả nhục thụ tự lăn tới, gia vị trên trời rơi xuống, than củi không phải đi nhặt, và chi phí nhà cửa điện nước nhân công các thứ không mất tiền ấy mà.
Gần trước hàng dài có một nam một nữ sắp đến lượt mua, nữ nhân đeo một chiếc kính đen bản to, che đi dung nhan ẩn giấu phía sau, bất quá nhìn từ thái độ của nàng ta vẫn có thể thấy được biểu cảm háo hức, trong khi nam nhân to như con gấu đứng sau thì trầm lặng không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cổ Nguyên mặc dù rất nổi tiếng tại Tam Giang, bất quá chạy qua Liễu Lâm này lại bớt nổi tiếng đi rất nhiều. Lý do một phần là do hôm nay ở đây có khá ít đội viên chiến đấu, những người bình thường lại rất khó nhận ra hắn ta, mà phần lớn khác là do vik đoàn trưởng này thường thường sống rất trầm lặng, không thích oang oang cái mồm thể hiện ra sự vô sỉ như vị thủ lĩnh nào đó, từ đó dẫn tới việc hắn ta rất ít danh khí, đứng trong hàng dài không khác nào một người bình thường.
Về phần Trần Tiểu Mẫn, trước tận thế nàng ta đã là ngôi sao nổi tiếng, lên mạng lướt vài chục bài viết lại có một bài về nhóm nhạc của nàng ta, ai có điện thoại đều biết cả, không che mặt thì làm sao hoạt động an ổn được.
Hai người này đang chờ tới lượt mua bánh mỳ.
Đúng lúc này Cổ Nguyên tâm thần chợt động, hắn ta quay qua bên trái nhìn, sau đó từ trong hư không có một người chui ra ngoài, không phải Hàn thủ lĩnh thì ai khác.
Sau đó hắn ta không thèm nhìn nữa, quay lại chuyên tâm chờ đợi mua bánh mỳ.
Hàn thủ lĩnh bị người ta bơ, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
"Thằng này cũng có kỹ năng trinh sát mạnh quá, mình vừa triệu hồi mảnh nhỏ hàn băng là gã đã nhận ra rồi, xem ra sau này không nên dịch chuyển gần thằng này, kẻo không có thì bị chém cho một nhát, chết oan uổng."
Cổ Nguyên và Trần Tiểu Mẫn rất nhanh mua được tới hai chiếc bánh mỳ pate nướng.
Họ Trần cầm một chiếc bánh lên vội vã cắn một miếng trước, gương mặt theo đó xuất hiện biểu cảm vô cùng thoả mãn, sau đó nàng ta mới a một tiếng luống cuống đưa cái bánh còn lại cho người bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Cổ Nguyên, của anh này. Ăn thử đi, ngon lắm í...
Cổ Nguyên khuôn mặt có chút động dung, hắn ta lắc đầu đáp lại:
- Nếu cô thích, vậy ăn cả phần của tôi cũng được.
- A? Có thể sao? Thật sao? Anh có đói không...
Hàn Phong đứng một bên nhìn tới cái đoạn hội thoại này mà không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Bố tổ sư nhà chúng mày lắm nữa, yêu yêu đương đương ngứa cả mắt, ông đây đang thất tình đây.
Đuổi cút cả hai về bờ đông bây giờ.
Mà ả họ Trần kia cũng diễn ghê thật.
Nếu không phải tối qua từng thấy qua cách mà nàng ta lừa hắn tới suýt chết toi, vậy hắn cũng sẽ phải động dung trước biểu cảm dễ thương này.
Ả này biểu hiện không khỏi quá mức chân thật.
Bằng Công đào tạo Trần Tiểu Mẫn và Thi Nhã Vân để diễn trò mỹ nhân kế, lừa ai không lừa, lại đi lừa hắn, cuối cùng thất bại. Bất quá ông ta có lẽ cũng không ngờ được một trong hai ả lại lừa được đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang.
Nhìn điệu bộ kia, có vẻ quân tử họ Cổ đã bị thục nữ họ Trần hút hồn rồi.
Không phải thế mà hắn ta dành cả nửa buổi chiều bồi hồi bên bờ tây này làm gì, không lo mà luyện quân chuẩn bị đánh trận đi.
Lúc này Cổ Nguyên cùng Trần Tiểu Mẫn vừa đi vừa nói chuyện, một bên cứ nói liên hồi, ríu ra ríu rít, một bên cứ nghe, thi thoảng đáp lại vài câu, trông thật sự không khác nào một đôi tình nhân thứ thiệt.
Bọn họ rất nhanh đi tới công viên bên cạnh khu thương mại tự do, nơi này có một ban nhạc ba người kinh doanh dịch vụ hát theo yêu cầu, ai muốn ngồi nghe thì trả 1 cống hiến, sẽ được cung cấp một chiếc ghế và ly nước đá, ngồi đến khi nào chán thì thôi, ai muốn lên hát thì 1 cống hiến một bài, sẽ có nhạc công chơi cho ngươi hát.
Xung quanh có hơn 30 người đang ngồi.
Cái hình thức kinh doanh này cũng kiếm chác kha khá đấy, trên cơ bản thì bọn họ không phải bỏ vốn gì nhiều cả, mỗi khách thu được 1-2 cống hiến, thi thoảng còn có người mê say mà quyên góp cho 1-2 cống hiến nữa, so với lăn lộn đào rau dại cả chục tiếng đồng hồ thì an nhàn và thoái mái hơn rất nhiều.
Trần Tiểu Mẫn cũng đăng ký hát một bài.
Chẳng qua bao lâu đã tới lượt của nàng ta.
Mặc dù đã có chiếc kính đen bản to che đi khuôn mặt xinh đẹp, bất quá khí chất ngôi sao của họ Trần vẫn không thể bị che lấp, một khi nàng ta đứng trên sân khấu nhỏ kia, nó cũng tự động biến thành sân khấu rực rỡ ánh đèn, thật sự đã thu hút tới rất nhiều ánh nhìn.
Test âm qua vài lượt, rất nhiều người đều dâng lên tinh thần chờ đợi.
Sau đó nàng ta chợt cất tiếng hát...
- Những câu nói, trên đầu môi... Phải chăng người trao, cho riêng mình tôi...
- Dẫu đã biết, anh không hề yêu... Nhưng vẫn mơ mộng nhiều...
- Vì anh lạnh lùng băng giá... Còn tôi... Con tim thật thà...
- Nên mình tôi... Ôm lòng đêm nhức nhối...
Tiếng ca thong thả cất lên, trong trẻo mà mơ màng, giống như một nữ tử đơn phương chưa được đáp lại, hoang mang không biết tình nhân hiện đang nghĩ gì.
Rất nhiều người đã bị thu hút về phía này, im lặng nghe Trần Tiểu Mẫn hát.
- Vì sao người không nhận lấy...
- Để tôi hoang mang tháng ngày...
- ...
- Tình yêu của những phút đầu tựa như phép màu...
- Sưởi ấm cõi lòng vượt qua nỗi sầu...
- ...
Tiếng hát chấm dứt, Trần Tiểu Mẫn đã xuống khỏi sân khấu nhỏ, bất quá xung quanh vẫn như cũ im lặng như tờ, giống như mọi người vẫn còn đang mơ màng trong giai điệu kia.
Sau đó Trần Tiểu Mẫn chợt chạy tới bên kia nắm lấy bàn tay Cổ Nguyên, nhón chân ghé sát tai hắn ta mà thì thầm điều gì đó.
Họ Cổ hồi lâu không đáp, chỉ là ánh mắt xuất hiện cảm xúc dao động nồng đậm...
Sau khi hai người này rời đi, xung quanh đây mới là ầm ầm lên thanh âm bàn tán.
- Hát hay quá.
- Vừa rồi là ai vậy...
- Trông thật giống Will...
- Will của nhóm Black Rose sao, ôi trời ơi...
Nhà khách trung tâm.
Cổ Nguyên cùng Trần Tiểu Mẫn đã về tới bên này, mà Hàn Phong cũng đã trở lại.
Ngồi trước bàn dài, Hàn Phong nhìn tới đôi tình nhân bên kia, thản nhiên nói:
- Cổ Nguyên, người đã đưa đến, anh có thể về rồi.
Sau khi chiến đấu đêm qua kết thúc, Hàn Phong đã xuống thang căng thẳng bằng cách đòi Cổ Nguyên trả lại vị visual chính của nhóm nhạc Black Rose này, hôm nay họ vậy mà Cổ thực sự đem trả người.
Hàn Phong thật ra cũng đếch quan tâm việc họ Cổ có trả người hay không, giao dịch tài nguyên vẫn diễn ra đều đều, việc trả người hay không chỉ là hình thức. Thậm chí hắn còn mong đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang cứ giữ rịt họ Trần thì càng tốt, lỡ sau này mà có xích mích, hắn còn có cớ cào mặt ăn vạ.
Nghe tới Hàn Phong đuổi Cổ Nguyên đi, Trần Tiểu Mẫn bên cạnh thoáng chút lâm vào tái nhợt.
Nàng ám sát thủ lĩnh trấn Hi Vọng, hiện tại bị thả vào Liễu Lâm này, e rằng kết cục sẽ rất bi thảm.
Cổ Nguyên nhìn qua Hàn Phong một cái, sau đó cân nhắc rồi chợt trầm giọng nói:
- Hàn Phong, tôi muốn, ừm, muốn mua Trần tiểu thư, anh cứ ra giá đi.
Hàn Phong nghe được lời này, khoé miệng không khỏi xuất hiện một nụ cười lạnh.
Thằng này vẫn cứ là ngu ngơ như ngày đầu gặp nhau nhỉ, gã chạy qua bên này bàn công chuyện mà không có ai tham mưu việc phải ăn nói thế nào cho hợp lý à?
Hay là dẫn gái đi chơi nên ngại không muốn hỏi ý kiến ai cả?
Lúc này hắn thản nhiên lắc đầu, đáp lại:
- Cổ Nguyên, anh nói như vậy tại trấn Hi Vọng là vi phạm pháp luật.
- Điều 1 bộ luật Hi Vọng của chúng tôi đã quy định rất rõ về quyền bất khả xâm phạm tính mạng, trong đó khoản 3 nghiêm cấm hành động mua bán người.
- Tôi không thể bán Trần tiểu thư cho anh được.
Trần Tiểu Bích nghe được điều này, khuôn mặt càng thêm tái nhợt, trong khi Cổ Nguyên bên kia lại khẽ cau mày.
Sau đó hắn ta lại kiên trì nói:
- Vậy tôi mong anh thả tự do cho Trần tiểu thư, để cho nàng ta trở về bên Tam Giang.
Hàn Phong ha ha cười nói:
- Cổ đoàn trưởng, anh có điều không rõ. Chính phủ đã ký văn bản bổ nhiệm Trần tiểu thư là đại sứ truyền thông tại trấn Hi Vọng này, Trần tiểu thư cũng ký tên cùng lăn dấu tay trên văn bản kia, chúng tôi bên này cũng đã đăng ký vị trí công tác cho nàng ta, hợp đồng kia có giá trị vô thời hạn.
- Nàng ta phải có nghĩa vụ và trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ của mình, sao có thể nói muốn đi là đi, muốn ở là ở.
- Như vậy không phải khiến cho trấn Hi Vọng biến thành cái chợ tạp nham bát nháo, ai muốn vào thì vào, ai muốn ra thì ra hay sao.
- Cả trấn Hi Vọng và chính quyền đều là hai bên làm việc theo tiêu chí thượng tôn pháp luật, mong anh hiểu rõ.
Đây chính là sự khác biệt trong phong cách hành sự giữa bên nghiệp dư và bên chuyên nghiệp.
Chính phủ tặng Trần Tiểu Mẫn cho Hàn Phong, đổi lấy lợi ích trong quá trình giao dịch nước chống chịu. Nhưng bọn họ không giao người một cách tùy tiện, bọn họ đã xịt nước hoa và bọc vải lụa cho hành vi này bằng một tờ A4, lấy cớ "bổ nhiệm đại sứ truyền thông" để hợp thức hoá hành vi "buôn người", từ đó ai nhìn vào cũng đều không chê trách hay bắt chẹt được bất kỳ điều gì cả.
Người nói cái gì mà mua bán người cơ, rõ ràng là bọn ta đang tạo công ăn việc làm cho nàng ta, nàng ta cũng đã ký tên chỉ điểm, đây là hành động cực kỳ nhân văn giữa tận thế.
Cổ Nguyên muốn cứu Trần Tiểu Mẫn khỏi trấn Hi Vọng, hắn ta nói thẳng ra mục đích của mình, từ đó bị Hàn Phong bắt chẹt.
Bản chất vẫn là hành động mua bán người, nhưng cách thức thực hiện khác biệt, vậy thì một bên sẽ phạm pháp, một bên thì tràn đầy hoa mỹ.
Cổ Nguyên nghe Hàn Phong viện dẫn đủ thứ điều luật, thậm chí còn liên quan tới cả ràng buộc với chính quyền, đều là các hành động hợp pháp, được công nhận, hắn ta trong lòng không khỏi trầm xuống.
Nếu họ Hàn trước mặt mà đang cưỡng ép Trần Tiểu Mẫn phải nghe theo, vậy thì hắn ta không ngại đóng vai Lục Vân Tiên cứu Kiều Nguyệt Nga, thế nhưng quan trọng là chính phủ mới chính là người ngầm cưỡng bức nữ tử kia, nếu hiện tại hắn cưỡng ép cướp người, vậy không phải sẽ đối đầu với cách làm của chính phủ sao...
Hàn Phong bưng tách trà dưới bàn lên uống một ngụm, vô cùng thong dong.
Đôi tình nhân trẻ này lần này khó rồi, gặp phải con chó hoang như hắn, vậy không có 20.000 minh tệ, hắn không thả người.
Nếu họ Cổ dám cưỡng ép cướp người, vậy hắn sẽ cào mặt ăn vạ, huỷ con bà nó một vài điều khoản trong quá trình giao dịch nước chống chịu lúc trước, sẽ đòi chính phủ phải trả hết tiền trong một lần giao dịch, không cho giao dịch gối đầu nữa, đến lúc đó thì nội bộ bên kia tự khắc đánh nhau.
"Haha, Bằng Công, cảm ơn ông đã tặng cho tôi một món quà họ Trần. Ả này có giá tới 20.000 minh tệ đó..."
Hiện tại Hàn Phong thật mong họ Cổ nóng đầu mà làm anh hùng cứu mỹ nhân quá đi.
Phía bên kia, Cổ Nguyên chợt nói:
- Hàn Phong, anh sẽ bố trí công việc gì cho Trần tiểu thư?
Hàn Phong nghe vậy, không khỏi cảm thấy ngờ ngợ.
Đáng lẽ ra thằng này phải quyết tâm hỏi mua người chứ.
Lúc này hắn không khỏi cẩn thận nói:
- Trấn Hi Vọng có phòng công tác xã hội, trong đó có ban truyền thông, chuyên tổ chức các hoạt động lễ hội, ca nhạc kịch, phục vụ người dân.
- Trần tiểu thư chính là công tác tại đó...
Trấn Hi Vọng thực sự có ban truyền thông thật, tất cả lễ hội giải trí đều do Liễu Huyên phối hợp với Phương Tường chủ trì tổ chức.
Tiệc khao quân hôm qua cũng do ban truyền thông đứng ra tổ chức.
Hàn Phong chỉ không có nói phòng công tác xã hội còn đang quản lý hơn 200 hầu nữ xinh đẹp, chuyên đóng vai mèo và thỏ.
Trần Tiểu Mẫn sau này có thể không được đi hát hò như cái vị nữ idol Hà Cơ kia mà là đi làm thị nữ hầu phòng cho cao tầng. Có thể làm thị nữ cho cá nhân nào đó, cũng có thể là thị nữ cho toàn bộ tập thể hưởng chung, mỗi người chấm mút một chút, không ai biết rõ cụ thể thế nào.
Tất nhiên Hàn Phong sẽ không nói huỵch toẹt ra như vậy, thế không phải là bôi bác vào cái tờ A4 kia sao, hắn chỉ bồi thêm một câu ngụ ý nhỏ để kích thích họ Cổ xả tiền:
- Cái ban nhạc vừa rồi chính là người của phòng công tác xã hội đó.
- Tất nhiên chúng tôi chưa test thử năng lực của Trần tiểu thư, không biết nàng ta có phù hợp làm công việc đó không, có khi sau này bọn tôi sẽ bổ nhiệm nàng ta làm công việc truyền thông khác...
Trái với kỳ vọng của Hàn Phong, Cổ Nguyên sau khi nghe thấy những lời này thì thở ra một hơi, nói:
- Tôi tin là Trần tiểu thư sẽ phù hợp với công việc này.
- Mong anh đối xử với nàng thật tốt!
Hắn ta nói xong, lập tức từ dưới ghế đứng lên, hai chân khẽ nhún, đã biến mất tại chỗ.
- ...!!!
Trong phòng chỉ còn lại hai người, một người khuôn mặt tái nhợt, một người nụ cười xấu xa vẫn còn đang trên đà nở rộ.
Hàn Phong nhìn vào cái ghế trống không ở kia, sau đó chợt nhận ra 20.000 minh tệ cứ thế bay mất hút rồi.
Hắn vẫn còn chưa thể tin nổi.
Gì, thằng kia bỏ cuộc nhanh thế à?
Lúc này hắn nghi ngờ nhìn qua Trần Tiểu Mẫn rồi dò hỏi:
- Không phải các người đang yêu nhau à?
Trần Tiểu Mẫn bên kia bàn tay nắm chặt cạnh bàn, sau khi suy nghĩ vài giây, nàng ta chợt khóc nức nở:
- Không... Hức... Không... Phải...
Nhìn nữ nhân đang khóc nức nở theo kiểu vừa mới thất tình ở kia, Hàn Phong không khỏi ngoạc mồm ra mà gào ầm lên trong đầu:
"Khóc khóc quần què, vừa rồi không phải hát hò tình yêu như những phút đầu gì đó sao..."
"Trả 20.000 minh tệ cho tôi mau..."
"Gãy thật chứ lại..."
Khóc lóc hồi lâu, Trần Tiểu Mẫn bây giờ mới ngưng lại, nàng ta đưa đôi mắt đỏ hoe qua nhìn Hàn Phong bên này rồi run rẩy hỏi:
- Hàn thủ lĩnh, anh thả tôi đi được không...
Hàn Phong lông mày cau chặt lai.
Thế là thế đéo nào, họ Cổ kia không phải yêu nữ nhân này à, thế hắn ta lượn lờ cả buổi chiều bên này cùng nàng ta làm cái trò gì, lại còn nắm tay nắm chân thì thầm nũng nịu với nhau, thân mật như vậy.
Trap boy họ Cổ à?
Gãy thật...
Hắn lúc này ngáp một tiếng tuỳ tiện nói:
- Thả cô hay không không phải tôi quyết định được, cái đó phải hỏi trưởng phòng Liễu Huyên...
Sau đó hắn chợt ngẫm nghĩ một chút, ngẩn ra hồi lâu.
Rồi lại cười lên đầy điên cuồng.
"Haha, họ Cổ không yêu ả này, nhưng có vẻ hắn ta đã bị chiêu Uy Áp Thượng Vị kia của mình ảnh hưởng thần trí rồi."
"Có vẻ gã nhìn thấy hình bóng em gái Tiểu Ngọc trên người họ Trần này, vậy nên mới quyến luyến tới mức tự thân tiễn người qua sông."
"Chứ làm đếch có chuyện đang giai đoạn nước sôi lửa bỏng tất bật chuẩn bị cho chiến tranh mà gã lại rảnh rỗi chạy qua bên này chỉ để đưa tiễn một người chứ."
"Chẳng qua gã vẫn có định lực nhất định, biết đúng sai ở đâu, muốn tránh càng xa họ Trần càng tốt, để bản thân đỡ bị vấn vương tơ lòng..."
Nghĩ thông suốt điểm này, Hàn Phong nhìn qua nữ idol nhóm Black Rose đang ngồi đó, cười lên đầy sướng khoái.
Trần Tiểu Mẫn nhìn tới cái điệu cười mưu mô xảo quyệt kia mà không khỏi cảm thấy lạnh lòng.
- Anh... Anh muốn làm gì...
Hàn Phong ha ha cười lớn:
- Trần Tiểu Mẫn, từ nay tôi muốn mỗi ngày cô đều viết thư thăm hỏi động viên Cổ Nguyên kia.
Trần Tiểu Mẫn nghe được lời này, không khỏi nấc một tiếng, nghẹn ngào nói:
- Tôi và anh ta đã không còn bất kỳ liên hệ gì, tôi viết thư cho anh ta làm gì chứ...
Nàng không thể không thừa nhận bản thân đã lỡ cảm nắng người đàn ông có chút lạnh lùng kia rồi.
Ở bên cạnh hắn ta, nàng có cảm giác vô cùng thoải mái, vô cùng yên tâm, càng cảm giác vô hạn an toàn, rất muốn ỉ lại.
Chẳng qua vừa rồi hắn ta cứ như vậy bỏ đi không lời từ biệt, bỏ nàng lại nơi này, điều đó khiến cho nàng vô cùng đau lòng.
Hàn Phong nhếch mép cười dụ dỗ:
- Sao lại không có liên quan gì.
- Hắn ta là yêu cô thật lòng thật dạ nên mới để cô ở đây đó.
- Cô không nhận ra sao?
Trần Tiểu Mẫn nghe được lời này, thật sự giống như bản thân vừa mới đi từ địa ngục lên tới thiên đường, không khỏi mở to mắt mà hoảng hốt hỏi:
- Tại... Tại sao anh biết...
Hàn Phong nhún vai nói:
- Cổ Nguyên là đoàn trưởng tiểu đoàn một Tam Giang, sắp tới đây hắn ta sẽ phải chiến đấu tại tuyến đầu, sống chết không rõ, hắn ta sao có thể bày tỏ tình yêu của mình được.
- Hắn ta sợ cô sẽ trở thành "goá phụ" đó, vậy nên mới quyết tâm rời đi không quay đầu lại, chính là để cô không phải hy vọng nhiều, không phải nặng lòng vì hắn ta, quên hắn ta đi mà sống cuộc sống mới.
- Hơn nữa tiếp theo đây Tam Giang sẽ rất loạn lạc, trong khi trấn Hi Vọng bên này sẽ rất bình an, hắn ta hỏi thăm kỹ lưỡng công việc của cô sẽ tiếp nhận, sau khi thấy phù hợp với cô liền quyết định để cô an toàn ở bên này sống sót, đó là cách thể hiện tình cảm của hắn ta.
- Chứ cô nghĩ xem, hắn đường đường là đoàn trưởng tiểu đoàn một, sao có thể mất thời gian cả một buổi chiều ở đây với cô chứ, đó không phải là yêu cô sao?
- Chỉ là hắn ta quá thô lỗ cộc cằn, không biết biểu lộ tình cảm bằng lời nói mà thôi.
- Một người sắp lao đầu vào chỗ chết mà vẫn dành thời gian cuối cùng bên cô, vậy thì cô nói xem, hắn ta có yêu cô hay không?
Trần Tiểu Mẫn nghe được lời này, khuôn mặt hoang mang vô định chợt biến thành si ngốc.
Đúng... Đúng vậy...
Nàng là phụ nữ, rất mẫn cảm với cảm xúc của đàn ông, huống hồ nàng đã gặp qua rất nhiều đàn ông, bọn họ đều hâm mộ nàng, muốn chiếm đoạt lấy nàng, nhưng nàng cảm nhận Cổ Nguyên kia đối với mình là tình cảm chân thành, ánh mắt hắn ta nhìn nàng vô cùng nhu hòa, thật sự còn thân thuộc hơn cả một người anh trai nhìn em gái...
Người kia thật sự yêu nàng... Vì yêu nàng nên mới gửi gắm nàng tại nơi an toàn... Không muốn nàng phải chịu thương tổn...
Hàn Phong áp dụng đọc vị ngôn ngữ hình thể của họ Trần, thấy thời cơ đã chín muồi, hắn tiếp tục bồi thêm:
- Thật ra chúng tôi đã có bàn bạc trước rồi, chẳng qua vừa rồi nhìn cô khóc lóc quá thảm thiết, tôi đành phải nói sự thật ra thôi.
- Chứ cô nghĩ xem một người bận trăm công nghìn việc như vậy có thể ở tại bên này ăn bánh mì patê sao.
- Cổ Nguyên yêu cô như vậy, chẳng lẽ cô không thể gửi cho hắn vài bức thư sao?
Trần Tiểu Mẫn nghe được lời này, vô cùng hoảng hốt, nàng ta lập tức lau nước mắt nói:
- Hàn Phong, anh hãy để cho tôi về Tam Giang được không, tôi muốn đi tìm Cổ Nguyên...
Giọng điệu hiện tại, so với vừa rồi lại càng thêm vạn phần quyết tâm.
Hàn Phong khoé miệng xuất hiện một trận co giật.
Thao túng tâm lý bản bình phàm này lỏ quá, không theo ý muốn của hắn chút nào.
Ả này trúng chiêu quá mức mà hắn mong muốn rồi.
Bất quá, không quan trọng.
Lúc này hắn phất tay nói:
- Cô hiện tại chạy qua bên kia chỉ vướng tay vướng chân hắn ta thôi.
- An ổn ở bên này làm hậu phương cho hắn ta là được.
- Chỉ cần gửi vài bức thư để cho hắn ta biết được tình trạng hiện tại là đủ, thể hiện ra chút quan tâm là đủ, để cho hắn ta yên tâm mà chiến đấu.
- Được rồi, có lẽ tính cách của người kia cũng không muốn đọc được những dòng chữ quá mùi mẫn đâu, cô cứ viết nhẹ nhàng tình cảm như anh trai em gái là được!
...
- Tôi... Tôi sẽ viết... Tôi sẽ viết... Hức hức...
Hàn Phong sai người dẫn Trần Tiểu Mẫn đi, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ.
Gần 5 giờ rồi.
Hiện tại hắn lại có chút không biết làm gì, công việc chủ yếu giao hết cho người khác rồi, hắn hiện tại lại biến thành rảnh rỗi.
Lúc này hắn giơ tay khẽ búng, thân thể đã lập tức biến mất.
"Hừ, không trả đủ 50.000 minh tệ, vậy thì đừng hòng thoát nổi đoạn nhân duyên này..."
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 26 |
Lượt đọc | 373 |