Nhiệm vụ tiếp theo
“Hệ thống xin mời lựa chọn phương hướng. Thứ nhất: Lập tức đem cấp độ hiện tại tăng lên 3 cấp, không thể bảo lưu sử dụng sau. Thứ hai: nhận được một thẻ trang bị và một sách kỹ năng ngẫu nhiên từ nhất giai tới tứ giai. Thứ ba: tiếp nhận nhiệm vụ thử thách, hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng tương ứng cùng tinh thạch an toàn.”
Âm thanh hệ thống tuy lạnh lùng nhưng lại khiến cho Hàn Phong thở phào. Cũng may, cũng may, vẫn còn nhận được nhiệm vụ.
Lựa chọn đầu tiên tăng lên 3 cấp, tất nhiên đủ sức hấp dẫn, thuộc về dạng không làm mà vẫn có ăn. Nhưng 3 cấp độ đối với Hàn Phong hiện tại không phải quá khó, thông thường 1 ngày gắng sức có thể tăng một cấp, cùng lắm là 2 ngày.
Lựa chọn thứ hai, Hàn Phong trực tiếp bỏ qua. Nói đùa, hắn hiện tại đã tương đối đủ đầy năng lực, trang bị cũng không quá cần thiết phải bổ sung. Nhất là lựa chọn mang tính ngẫu nhiên như vậy, hắn càng không muốn cân nhắc chút nào.
Bởi vậy Hàn Phong trong lòng mặc niệm:
- Lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.
“Đinh! Xác nhận nhiệm vụ sơ cấp: Đứng vững gót chân. Nhiệm vụ miêu tả: Cứu sống và tập hợp 500 nhân loại trong vùng an toàn. Đánh tan hai đợt tấn công có tổ chức của thi đàn quy mô ít nhất 1 vạn. Thời gian thực hiện: 360 giờ.”
“Nhiệm vụ hoàn thành nhận ban thưởng: một sách kỹ năng tứ giai; một thẻ trang bị level 4; một tinh thạch an toàn.”
“Nhiệm vụ thất bại: Giáng trừ 3 cấp.”
Xác nhận xong nhiệm vụ, Hàn Phong bắt được hai cái tình báo quan trọng.
Thứ nhất, chống cự hai đợt tấn công có tổ chức. Đây không nghi ngờ là tình báo xấu, còn trực tiếp xác nhận suy đoán trước đó trong lòng hắn.
Thây ma cũng có thể bị điều khiển.
Nếu đơn thuần là thi đàn 10.000 con, hắn tự tin đội ngũ dưới trướng có thể mài chết bọn chúng chỉ trong 3, 4 ngày. Thây ma bình thường không có tư duy, không có chiến thuật, với thực lực của hắn hiện tại, bọn chúng mà đối mặt thì chẳng khác nào lũ lợn chờ chém giết.
Nhưng nếu chúng có tổ chức, có “người” giật dây phía sau, vậy thì khó làm rồi… Chưa cần biết trình độ thông minh của của kẻ đứng sau thế nào, chỉ cần nó biết đánh úp vào thời điểm ban đêm, vậy thì trấn Hi Vọng đã đủ chật vật, hiện tại khó có khả năng kháng cự.
Hàn Phong đoán có tới tám phần khả năng thi đàn có tổ chức đầu tiên mà hắn phải đối diện chính là đám thây ma cách nơi này hơn 4 cây số, thây ma từ trung tâm huyện Liễu Lâm, phương hướng ký túc xá cảnh sát cơ động.
- Việc này, càng để lâu, càng bất lợi. Nếu để bọn nó tập trung hết thây ma trong huyện Liễu Lâm này lại, vậy thì mình thua chắc.
Hàn Phong lẩm bẩm suy tư. Thi đàn 10.000 con có tổ chức sao?
Vậy thì bọn nó sẽ tụ họp lại…
Hắc, hệ thống này cũng thật biết tính toán, vừa hay lại tính toán cho Ngô Soái phương hướng hoàn thành nhiệm vụ?
Đây là ngẫu nhiên, hay là có sự sắp xếp?
Là hệ thống sắp xếp, hay “ai đó” sắp xếp?
“Ai đó” có thừa thời gian đi nhìn chằm chằm vào hai cái nhân loại bình thường để sắp xếp sao? Trên đời này thiếu nhân loại như bọn hắn sao?
Vấn đề này, Hàn Phong tạm ném ra sau đầu. Hắn trong lòng hỏi cái tình báo thứ hai:
- Tinh thạch an toàn là gì?
Hệ thống nhanh chóng hồi đáp:
“ Tinh thạch an toàn có thể xác lập vùng an toàn, ngăn cách “giới hạn huyết mạch”.”
Hàn Phong nhướng mày. Nói cách khác, tinh thạch an toàn này có thể để cho người ta di chuyển vùng an toàn tới nơi khác? Cái này nếu là thật thì vô cùng cần thiết… Còn nữa, giới hạn huyết mạch kia lại là đồ quỷ gì?
Hắn tiếp tục hỏi hệ thống mấy câu, nhưng không còn nhận được hồi đáp.
- Đồ quỷ này thật sự là kín miệng mà. Chết tiệt!
Đạt được tình báo nhưng Hàn Phong cũng không mấy vui vẻ. Phía trước quả nhiên là khó khăn vô cùng đang chờ đón, hắn chỉ có thể tiếp tục cắn răng tiến lên mà thôi.
360 giờ, tương đương 15 ngày tiếp theo sẽ là 15 ngày thử thách, vận mệnh của toàn bộ trấn Hi Vọng đều sẽ được định đoạt trong khoảng thời gian này.
Đem tinh thạch màu vàng rớt ra từ F1 hoá thành 2 điểm tiềm năng, hắn trầm giọng ra lệnh:
- Cộng 4 trí lực, 1 thể lực, 1 nhanh nhẹn. Điều ra bảng thuộc tính.
“Ký chủ Hàn Phong. Nhân tộc thuần chủng.
- Chức nghiệp: Pháp sư băng (nhất chuyển)
- Cấp độ: 10 (Exp 3/1500)
- Sức mạnh: 24 (10)
- Nhanh nhẹn: 31 (10)
- Thể lực: 16/28
- Trí lực: 27/48
- Phục hồi: 17 (10)
- Chống chịu: 17 (10)
- Bộc phá: 200%
Kỹ năng chủ động: Thao túng hàn băng (Băng nô); Lấy tĩnh chế động; Phá tâm linh; Xuyên thấu.
Kỹ năng bị động: Siêu hồi phục; Trinh sát nhãn; Tăng cường sức mạnh; Tăng cường nhanh nhẹn; Tăng cường thể lực; Tăng cường chống chịu; Tăng cường phục hồi. Tăng cường trí lực; Phiên dịch đa năng; Dự cảm nguy hiểm.”
Kỹ năng tự động: Luyện tinh hoá thần.
Điểm kỹ năng: 1
Điểm tiềm năng: 0
Minh tệ: 1225
Vũ trang: Thanh phong đao lv3; Giày phản lực lv3, vòng tay trị liệu lv2; áo khoác tận thế lv3; nhẫn sức mạnh tăng cường lv3; Kính dạ quang lv2; nhẫn nhanh nhẹn tăng cường lv3; nhẫn duy tâm lv3, nhẫn chống chịu lv2; nhẫn hồn giáp lv3; Nhẫn phục hồi lv2; Thánh quang liên lv3.”
Nhìn bảng tiềm năng xuất hiện, Hàn Phong mới bớt được chút cảm giác lo âu.
Hắn lại mạnh hơn một chút nữa rồi.
- Lên cấp 11 cần 1500exp sao? Hừ, vậy thì đặt ra chỉ tiêu cho tới chiều sẽ đạt được 1/3. Băng nô, lên!
Băng nô cụt tay dùng thời gian nửa cái chớp mắt mọc ra tay mới, vết thương trên thân thể cũng nhanh chóng lành lại. Nó khè ra một hơi băng giá, xoay người bịch bịch chạy tới tiền tuyến.
Sau đó 2 con băng nô mới hình thành cũng lần lượt gia nhập vào chiến đoàn.
Bờ sông Lệ, ban công toà nhà ba tầng.
Trên trán Ngô Soái nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, cẩm thận từng li từng tí quan sát cái thân ảnh đen kịt bên bờ bên kia.
Đây là một cái quái vật trông gần giống thể thôn phệ E2 mà bọn họ từng tiêu diệt. Thân nó cao tới ba mét rưỡi, cơ bắp nổi gồ như dân gymer tập quá độ, đầu tam giác gắn chặt vào lồng ngực, miệng lớn há rộng với 6 vòng răng cưa chậm rãi xoay ngược chiều nhau.
Hai tay nó có ba ngón thô ráp cùng móng vuốt tím ngắt sắc bén, vừa nhìn liền biết có thể cào sắt như cào bùn. Chẳng những thế, sống lưng, khuỷu tay, đầu gối, hai vai của nó cũng mọc ra mấy cây gai xương sắc bén chĩa thẳng ra bên ngoài.
Hai cái chân thô to của nó bấu dưới nền đất, tràn đầy lực bạo tạc. Nó chỉ đứng đó, ngẩn người “nhìn” về phía này, giống như nhìn thẳng vào ống nhòm, mặt đối mặt với Ngô Soái.
- Đcmmm… &₫$¥#%€
Ngô Soái thiếu chút đã tiểu cả ra quần.
Hắn chưa bao giờ chán ghét kỹ năng điều tra nhãn như lúc này.
Không nhìn thấy, không biết rõ, không hoảng hồn sợ hãi…
“Đinh! Thể thôn phệ level 30 - E3! Có được sức mạnh to lớn, khả năng săn tìm siêu việt cùng năng lực thôn phệ mạnh mẽ.”
- Mẹ nhà nó, level 30! Không phải nói hôm qua nó mới level 25 sao… Đúng rồi, nó làm thịt nguyên cả một cứ điểm người sống sót, lại còn xực hết thây ma tiến hoá bờ bên kia…
Trong lòng Ngô Soái điên cuồng dâng lên ý định chuồn lẹ, thậm chí mặc kệ mấy người xung quanh, trước chuồn là tốt nhất.
Thế nhưng hắn trong lòng cũng đồng thời dâng lên một cỗ phẫn uất không tên.
Thây ma tiến hoá quá nhanh. Hiện tại chỉ cần một con thể thôn phệ này, đừng nói hắn, gọi cả biểu huynh Hàn Phong cùng toàn bộ 237 nhân khẩu tại trấn Hi Vọng tới đây cũng không đủ cho đối phương tàn sát.
Mà hắn thì tiến hoá quá chậm, quá chậm, tới mức chỉ cách một con sông nhìn nhau, hắn cũng ngửi thấy hương vị tử vong.
Nếu vài ngày nữa khi hắn thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt 3000 thây ma, đột nhiên lại có một đầu quái vật như thế này mò tới thì sao đây?
Ngô Soái hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng tính toán. Hắn vận dụng cả máu liều của bản thân, cả mạch suy nghĩ logic mà Hàn Phong chỉ dạy trước khi lên đường mà khàn giọng hỏi:
- Trần Diệu Âm, nếu để cô bắn một thây ma bên bờ bên kia, liệu cô có bắn trúng được không?
Trần Diệu Âm nhướng mày, nhìn biểu hiện của Ngô Soái, hắn dường như gặp được thứ gì đó rất mạnh mẽ, muốn tiêu diệt ngay?
Nếu tiêu diệt nó thì có thể phá tan ngăn cách sao?
Nàng ta bắt đầu thử tính toán khoảng cách, góc độ, hướng gió, vật cản, nhìn vào lá cờ du động khe khẽ trên cầu Lệ Giang… Một lúc sau, nàng ta bình tĩnh nói:
- Tôi có thể đảm bảo sẽ bắn trúng. Nhưng tầm bắn hiệu quả của khẩu AWM này chỉ tối đa 1500 yard, mà từ bên này qua bên kia sông cũng chừng đó. Nếu bắn trúng, chưa chắc đã tiêu diệt được mục tiêu…
Ngô Soái hít một hơi thật sâu, trầm giọng ra lệnh:
- Quan Bình, anh xuống phía dưới nói mọi người chuẩn bị di chuyển, tất cả phương tiện bật sẵn máy, chuẩn bị gia tốc lớn nhất bỏ chạy.
Quan Bình ngớ người, lắp bắp hỏi lại:
- Hả? Cậu định làm gì?
Ngô Soái thản nhiên nói:
- Phòng trường hợp xấu nhất mà thôi.
Nếu đối phương không tuân lệnh, hắn sẽ suy nghĩ để thằng cha này lại làm mồi nhử, tranh thủ thời gian cho bản thân lẩn trốn.
Quan Bình há miệng mấy cái, cuối cùng đành phải bất lực rời đi.
Ngô Soái quá mạnh, hắn đã muốn làm gì, vậy không đến phiên gã định đoạt hay chỉ đạo.
Sau khi Quan Bình rời đi, Ngô Soái móc ra một bình thuỷ tinh lớn chừng nắm tay, đem dung dịch bên trong đổ lên khắp người.
Mùi nước hoa gắt mũi lập tức bốc lên nồng nặc.
Trần Diệu Âm nhíu mày, có chút hơi nhăn mũi mà nín thở. Ngô Soái muốn làm gì, sao lại đột nhiên “tắm” trong cái loại nước hoa rẻ tiền này.
Thật ra Ngô Soái càng muốn xoa lên xăng dầu, cái kia khử mùi tốt hơn rất nhiều. Nhưng hắn lo ngại xăng dầu dễ cháy, khi bắn súng sẽ xuất hiện tia lửa điện, đem người bắn hoá thành một hoả nhân.
Hắn móc ra một bình thứ hai, ném cho Trần Diệu Âm rồi nói:
- Nếu cô không muốn thây ma ngửi thấy mùi thịt của mình mà đuổi tới, vậy thì nhanh đem thứ này bôi lên người đi.
Trần Diệu Âm rốt cuộc cũng hiểu dụng ý của Ngô Soái. Nàng ta nhanh chóng đem nước hoa xoa lên khắp người.
Sau khi hoàn thành, nàng ta mới nghi hoặc hỏi:
- Tại sao không nhắc nhở Quan Bình? Nếu họ không làm theo, có khả năng sẽ bị thây…
Lời nói ra được nửa chừng thì nhỏ dần rồi im bặt, ánh mắt Trần Diệu Âm nhìn Ngô Soái đã hoàn toàn thay đổi.
Kẻ này…
Ngô Soái thản nhiên đáp lại:
- Biểu ca tôi nói, ưu tiên an toàn bản thân trước, người thứ hai cần lưu ý bảo vệ là cô…
Hắn chỉ nói tới đó, Trần Diệu Âm cũng không phải đồ ngu, tất nhiên đã hiểu.
Những người khác, đương nhiên là mồi câu tranh thủ thời gian cho bọn họ trốn.
Trần Diệu Âm hàm răng cắn chặt vào nhau, nắm tay mở ra rồi lại nắm lại, rồi lại mở ra. Một lúc sau, nàng ta thở dài hỏi:
- Bắn cái gì đây?
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 28 |
Lượt đọc | 1008 |