Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại nhập

Tiểu thuyết gốc · 1150 chữ

Tên nhóc trong hẻm nhanh chóng cõng tiểu tử bị thương, chạy sâu vào con hẻm ngoằn ngoèo trước khi tên bán cá có thể bắt kịp. Tiếng chân chạy loạng choạng của người bán cá vang lên phía sau, nhưng hai đứa trẻ đã luồn lách qua những con đường nhỏ đến mức hắn không thể theo kịp.

Đến khi chắc chắn đã an toàn, tên nhóc đặt tiểu tử xuống một góc khuất và nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?” Tiểu tử gượng dậy, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Tên nhóc kia nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh: “Không cần cảm ơn, ta chỉ thấy ngươi chạy không đủ nhanh nên giúp một chân thôi. Ngươi tên gì?”

“Hừ cứ gọi ta là Khâm Bất... còn ngươi?” Tiểu tử thở hổn hển, cố nén đau ở chân.

“Ta là Sinh Hoàng" hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Khâm Bất rồi bảo "Ngươi vừa lấy gì của tên bán cá kia?” Sinh Hoàng hỏi, đôi mắt hiện lên vẻ tò mò.

Khâm Bất cúi đầu, cẩn thận lấy ra một miếng bánh cá nhỏ đã bị dập nát. “Chỉ là cái này. Ta đã không ăn gì mấy hôm nay rồi.”

Sinh Hoàng nhìn miếng bánh trong tay Khâm Bất, đôi mắt chợt trầm xuống. Hắn im lặng một lát rồi đột nhiên kéo tay Khâm Bất: “Đi theo ta.”

“Đi đâu?” Khâm Bất ngạc nhiên.

“Ngươi cần thức ăn đúng không? Thế thì theo ta.” Sinh Hoàng cười ranh mãnh, ánh mắt đầy tự tin.

Khâm Bất không hiểu chuyện gì, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác mà đành đi theo. Cả hai cùng đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện.

"Nè rốt cuộc là đang đi đâu vậy?" Khâm Bất vừa theo sau vừa hỏi, rồi hắn phàn nàn " người đi từ thôi chứ chân ta đau theo không kịp đây này."

Sinh Hoàng đi chậm dần và quay đầu lại cười "haha, mà này, hay ta và ngươi kết nghĩa anh em đi, ta vẫn còn một đại ca, nhìn dáng vẻ ngươi có vẻ lớn tuổi hơn ta, vậy ngươi sẽ là nhị huynh, thế nào?)

Khâm bất ngây người nhìn hắn "gì chứ kết nghĩa anh em với ta sao?, ngươi có đùa không đấy?" Trong lòng hắn lúc này dân lên một cảm xúc khó tả.

Sinh Hoàng nhún vai, ánh mắt tỏ ra sự tinh nghịch. “Ta trông giống đang đùa à? Chúng ta đều là những kẻ không nơi nương tựa, vậy thì kết nghĩa anh em để giúp đỡ nhau sống sót. Chẳng phải tốt hơn sao?”

Khâm Bất im lặng nhìn Sinh Hoàng một lúc. Trong lòng hắn có chút hoài nghi, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng thằng oắt con này có điều gì đó khác biệt. Một sự kỳ lạ.

“Được thôi. Nếu ngươi không thấy phiền, ta chấp nhận. Nhưng đừng trách ta, nếu ta chẳng giúp được gì nhiều,” Khâm Bất nói, giọng cố tỏ ra lạnh nhạt.

Sinh Hoàng bật cười, vỗ vai Khâm Bất. “Vậy là từ nay ngươi là nhị huynh của ta, là tiểu đệ của đại ca của chúng ta. Đại ca ta chắc chắn sẽ thích ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi nghe lời là được.”

Khâm Bất lắc đầu, trong lòng hắn cảm thấy một chút ấm áp. Đã lâu rồi hắn không nghe ai nói những lời chân thành như thế. “Vậy còn ngươi, tính dẫn ta đi đâu đây?”

Sinh Hoàng quay người, tiếp tục bước đi. "về nhà!"

Khâm Bất sững lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Sinh Hoàng. “Nhà? Người à nhầm, đệ đùa à? Một tên lang thang như đệ mà cũng có nhà sao?”

Sinh Hoàng không quay đầu lại, chỉ nhún vai, giọng nói đáp lại. “Nhà không phải là nơi đẹp đẽ gì, chỉ là chỗ che mưa che nắng. Nhưng ở được. Đi nhanh lên, nếu không muốn đệ bỏ huynh lại.”

Khâm Bất do dự, nhưng cuối cùng cũng vác chân bước theo sau. Chân hắn đau nhói, nhưng từng câu nói của Sinh Hoàng như có sức mạnh kéo hắn đi tiếp. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy mình không hoàn toàn cô độc.

Qua thêm vài khúc cua ngoằn ngoèo, hai đứa trẻ dừng lại trước một căn nhà hoang nằm khuất sau những tán cây rậm rạp. Căn nhà xiêu vẹo, cửa sổ bị che kín bởi những mảnh vải rách, bên trong tối đen như mực.

Sinh Hoàng tiến đến đẩy cửa phát ra âm thanh ọp ẹt ọp ẹt " chúng ta cứ ở vô nhà trước, huynh ấy có lẽ chưa về tới" nói rồi hắn bước vào trước, tay mò mẫn thắp ngọn đèn dầu.

Ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt le lói, xua tan phần nào bóng tối trong căn nhà. Khâm Bất bước vào, nhìn quanh. Có thể thấy rõ không gian bên trong đơn sơ, một tấm chiếu rách trải trên nền đất, vài món đồ lặt vặt chất đống ở góc tường, và một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, chân bàn khập khiễng.

“Đây là... nhà của đệ à?” Khâm Bất hỏi, giọng không giấu được sự ngạc nhiên.

“Chứ còn đâu nữa,” Sinh Hoàng cười toe toét, vừa nói vừa chỉ vào góc phòng, nơi có một cái nồi nhỏ đậy kín. “Trong đó còn chút cơm nguội, huynh ăn đi. Tạm bợ thôi, nhưng chắc cũng no bụng được.”

Khâm Bất không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến. Hắn mở nắp nồi, bên trong đúng là có chút cơm nguội lẫn vài hạt cháy. Hắn cầm một nắm, bỏ vào miệng, nhai chậm rãi. Mặc dù không ngon, nhưng cái cảm giác được ăn sau mấy ngày đói khát khiến hắn thấy ấm áp lạ thường.

Sinh Hoàng ngồi xuống cạnh hắn, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn dầu. “Đại ca ta hay về trễ, vì huynh ấy thường đi tìm đồ. Lát nữa huynh sẽ gặp, nhưng đừng lo, huynh ấy tốt bụng lắm, chỉ hơi nghiêm khắc thôi.”

“Đệ nói thế, nhưng đại ca đệ là người thế nào?” Khâm Bất vừa ăn vừa hỏi, ánh mắt tỏ ra chút đề phòng.

Sinh Hoàng tựa lưng vào tường, đôi tay khoanh trước ngực. “Đại ca là người thông minh, có thể bay nhảy như chim, mạnh mẽ, lại luôn nghĩ cho đệ. Nếu không có huynh ấy, đệ chẳng sống được đến bây giờ. Yên tâm, huynh ấy chắc chắn sẽ đồng ý cho huynh ở lại.”

Khâm Bất không đáp. Hắn vẫn còn hoài nghi, nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ của Sinh Hoàng, hắn cũng bớt đi phần nào dè chừng.

---

Bạn đang đọc Mạt tiên Thi giới sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.