Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái bóng của bạn thân

Tiểu thuyết gốc · 2427 chữ

- Bất công nha hai cái người này! - Otaka Haruka bĩu môi. - Rõ ràng mình định nhắm trước con bé Hikari cho Hoshi, thế mà Yui này lại nhanh tay cướp trước.

Hikari vừa nghe đã đỏ hết cả mặt, len lén nhìn sang bên trái mình thấy Hoshi đang nhìn cô cười dịu dàng.

Thế rồi Haruka lại lầm bầm tiếp:

- Kazumi cùng Kirihito đính ước rồi, Kaori cũng sắp gả cho cậu gì đó bên nhà Fushigi, bây giờ lại được cả Hitoshi và Hikari nữa. – Rồi Haruka liền quay lại nhìn con trai mình. – Hoshi, con mau kiếm bạn gái về đây cho mẹ! Không thể sống trên đời mười tám năm lại không có một mảnh tình vắt vai nào cả. Nói con nghe, cha con biết yêu từ rất sớm, sao lại có thể sinh ra đồ mọt sách như con chứ?

- Haruka, e hèm! – Otaka Kuro nghe vợ mình nói liền hắng giọng rõ to.

Hoshi vẫn không đáp lại lời châm chọc của mẹ mình, cứ cười thật hiền từ.

Ấn tượng về Hoshi ở Hikari, đầu tiên phải dùng hai từ "hiền lành". Cô cảm giác như người con trai này không thể mở ra một từ nặng lời với phụ nữ, càng không thể vung tay đánh một người. Thế nhưng ở chàng trai này, vẻ hiền này lại đi cùng sự cứng rắn. Vẫn có gì đó rất đàn ông, rất mạnh mẽ, đáng để dựa vào, những vẫn rất chững chạc, đứng đắn.

Oga Kirihito cũng hay cười dịu dàng như Otaka Hoshi, nhưng Kirihito vẫn còn nhiều sự tinh nghịch và lanh lợi. Chỉ có người này, Hoshi chắc do lớn tuổi hơn nên cử chỉ nhìn so với những thiếu niên kia khá trưởng thành.

- Vui quá! – Kazumi cười toe toét. – Thật không dám tin sau này Hikari sẽ trở thành "chị dâu" của tôi.

Hikari bây giờ mới giật mình, chẳng qua Kazumi lớn tuổi hơn cô, bây giờ nghe Kazumi gọi cô tiếng "chị dâu" hình như không đúng cho lắm.

Ngẫm lại, cô tự thấy càng ở gần Kazumi bao nhiêu cô lại càng thấy không được giống như lời đồn thổi. Người ta nói Hanagato Kazumi là một cô gái đáng sợ không dễ động vào, mà thật ra những ngày đầu ở cạnh Kazumi cô cũng thấy cô ấy rất lạnh, rất nhạt, dường như không hứng thú với cái gì, luôn giữ một vẻ ngoài thờ ơ bất cần. Nhưng ở cạnh lâu, thấy Kazumi hóa ra lại rất dễ bị động lòng bởi những thứ nhỏ nhặt.

- Thật ra là Yui hưng phấn quá rồi nói thế thôi. – Chủ tịch Hanagato, Hanagato Shukasa vội vàng phẩy tay cười. – Châm ngôn của vợ chồng bọn mình là không ép buộc các con với cái thứ hôn nhân thương mại này, bọn mình chỉ tác thành khi mấy đứa tìm được người mình thật sự thích và bọn mình cũng cảm thấy phù hợp. Mọi người thấy đấy, Kazumi và Kirihito là hoàn toàn tự nguyện, vậy nên với Hitoshi đương nhiên cũng thế.

Hikari lén nhìn người đàn ông ấy, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lúc cười trông cũng đôn hậu ấm áp ra phết.

- Đúng đúng. – Cha cô Akito liền vỗ tay hưởng ứng. – Chuyện tình cảm của mấy đứa bọn mình lại chẳng "drama" quá cơ, đặc biệt vẫn là đôi Hanagato kia, chẳng khác gì phim truyền hình dài tập. Thế nên bọn mình hiểu rõ, lại không muốn khó dễ các con.

- Vợ chồng bọn mình đối với Kaori và Hikari cũng vô cùng thoải mái, nhất định không ép buộc các con. – Mẹ cô Mika liền gật gù.

- Thế nên thật ra hôm nay để cho Hii-chan gặp mặt Hikari, cũng là muốn thăm dò xem hai đứa có ý gì với nhau không. – Hanagato Yui cười tủm tỉm.

Manabu Hikari len lén liếc mắt sang nhìn Hitoshi, thấy anh không có phản ứng gì lắm. Ánh mắt hơi cụp xuống, nâng ly rượu vang lên uống một ngụm.

- Con đồng...

- Chưa quyết được ạ.

Hikari toan lên tiếng nói hai chữ "đồng ý", nhưng suy nghĩ còn chưa kịp thành ngôn liền bị Hanagato Hitoshi kiên định cắt ngang.

- Hửm? Sao thế? – Yui chau mày hỏi lại.

- Mới gặp nhau làm sao quyết được có phù hợp hay không? Bọn con đương nhiên sẽ lưu ý giới thiệu của cha mẹ, nhưng chừng nào con và Manabu cảm thấy đối phương phù hợp tự sẽ xin tác thành của mọi người. – Giọng nói của Hitoshi lộ rõ vẻ nghiêm túc và kiên định.

Bầu không khí đang vui vẻ tự nhiên có vài phần ngột ngạt. Hikari sững sờ nhìn sang anh, nhưng anh tuyệt nhiên không nhìn lấy cô một lần.

- Nói cũng đúng. – Manabu Mika gật gù. – Xin lỗi hai đứa nhé, là mọi người đã quá vội vàng rồi.

- Hikari ơi, cháu hãy để ý đến Hii-chan nhà cô một chút nhé. Cô chú thật sự rất thích kết thông gia cùng cha mẹ cháu tới quá vội vàng rồi. – Hanagato Yui cười vui vẻ, giống như đang cố gắng khiến cho mọi người thoải mái hơn.

Hikari ngoan ngoãn gật đầu.

Hanagato Kazumi chau mày nhìn anh trai song sinh của mình, có vẻ rất giận dữ. Rõ ràng hôm nay là sinh nhật mẹ, nhưng bầu không khí không được thoải mái lắm vì chuyện của anh.

- Hôm nay là sinh nhật mẹ mà, ăn mừng sinh nhật chứ. – Kazumi cười, nói lớn lên. – Chuyện của anh và Hikari để sau cũng không sao, bây giờ cụng ly chúc mừng mẹ thôi chứ nhỉ?

Mọi người nghe thế liền gật gù, bắt đầu nâng ly của mình lên. Nhờ nỗ lực của Kazumi mà bầu không khí cũng được cải thiện đáng kể.

.

.

.

- Sao thế? Không phải đã nói là cậu theo ý tôi sao? Ý tôi là đồng ý đấy, sao cậu còn nói thế với mọi người?

Bữa tiệc kết thúc, mọi người đều đã rời đi, chỉ là lúc Hitoshi đứng dậy, liền bị Hikari kéo lại, chưa kịp định thần liền bị cô quát một trận.

Hitoshi cười nhạt, hất tay cô ra, điềm nhiên.

- Cậu thích Oga Kirihito mà, còn cố gắng đính ước cùng tôi làm gì?

Lời nói của Hitoshi khiến cho Hikari trắng bệch mặt. Bị anh nói trúng điều này, cổ họng cô như kẹt cứng không thể thốt ra lời nào.

- Xem ra tôi nói đúng rồi. – Nụ cười của Hitoshi dần trở nên phức tạp. – Sao thế? Không thể cạnh tranh cùng em gái tôi liền muốn thành chị dâu của Kirihito sao?

- Ăn... ăn nói hàm hồ... - Hikari ấp úng.

Hitoshi cũng chẳng buồn chất vấn. Anh vốn đã cảm thấy nghi ngờ, lúc trước Kazumi còn nói với anh rằng em gái anh luôn cảm thấy giữa Hikari và bạn trai mình có cái gì đó không rõ ràng. Nhưng Hitoshi thông qua quan sát liền đủ tinh ý để nhận ra, Kirihito vốn không có phản bội Kazumi, nhưng Hikari chính xác là nuôi loại tình cảm không nên có.

Thấy Hitoshi chỉ nhìn mình không nói gì, Hikari trào dâng phẫn uất, tức giận mà hét lên:

- Đúng rồi đấy, tôi thích Oga Kirihito, thích bạn trai em gái cậu. Nhưng rồi sao chứ? Tôi không hề cướp cậu ta khỏi Kazumi, càng không cố ý ve vãn như một con giáp thứ mười ba. Cậu tức giận cái gì? – Hikari giẫm mạnh chân, thật sự bức xúc.

Cô vốn đã cố gắng dẹp bỏ cái tình cảm này, cố gắng quên người con trai đó đi. Cô không hề làm gì có lỗi với Kazumi, tình cảm cũng chỉ là một loại cảm xúc mà lí trí không thể điều khiển. Cô căn bản không sai, nhưng cách anh nhìn nhận cô giống như kẻ tội đồ thật khiến cô giận dữ.

- Rồi cậu coi tôi như món đồ chơi để giúp cậu quên đi Kirihito sao? – Hitoshi dường như bị chạm tới giới hạn của sự nhẫn nại, tức giận nắm chặt cổ tay cô, gằn giọng.

Hikari rốt cuộc cũng có chút sợ hãi trước người con trai này.

Đúng rồi, Watari Aoi nói không sai, cặp song sinh nhà Hanagato thật sự không thể động vào. Hanagato Hitoshi trước nay vô cùng nhẫn nại với cô, đối với cô cũng rất nhã nhặn, khiến cô phút chốc quên mất đây là thủ lĩnh ác ma, là đồ ác quỷ nhất định không được chọc giận.

- Sao thế? Chạm đến lòng tự trọng của cậu rồi à? – Mắt Hikari dần đỏ lên, tia máu hằn rõ. – Không cam tâm sao?

Bản tính Hikari chính là dù biết kết cục không có lợi cho mình, nhưng với những người chọc giận cô cô càng không thể nhẫn nhịn.

- Manabu Hikari, biết giới hạn đi. Tôi đối với cậu nhẹ nhàng chẳng qua vì cậu là bạn của em gái tôi. Bây giờ biết cậu nuôi tình cảm với Kirihito thì cậu chẳng là cái thá gì để tôi nhẫn nhịn cậu cả.

Sắc mặt Hikari dần xanh xao.

Ngày đầu gặp nhau, Hanagato Hitoshi đã có thể vung nắm đấm vào mặt cô chỉ để thỏa mãn trí tò mò của anh ta, thì bây giờ biết cô có ý với bạn trai em gái anh ta, thì anh ta cũng có thể xuống tay với cô.

- Tôi sợ cậu chắc! Hanagato Hitoshi, tôi là con gái bạn thân cha mẹ cậu, cậu dám làm gì? – Hikari cô cũng biết võ, cô không sợ. – Cậu đã nói thế thì coi như không có định ước gì nữa! Tôi và cậu không liên quan!

Nắm đấm của Hitoshi vung lên.

Đúng, Hikari không sợ nắm đấm của anh, nhưng vẻ mặt đen kịt của anh, đáng sợ vô cùng, khiến cho chân cô mềm nhũn hết cả ra, vô lực.

Thế nhưng, nắm đấm kia không vung xuống, bàn tay anh run lên từng đợt.

- Sao? Không muốn đính ước cùng tôi nữa là vẫn muốn tiếp tục theo đuổi Kirihito sao?

- Tên điên này, lời nói của cậu mâu thuẫn quá rồi đấy! Chẳng qua không cần cậu nữa, tôi mà thiếu người theo đuổi sao?

Manabu Hikari nói xong liền vùng vằng xách túi xách bỏ đi.

Chỗ đó, còn mỗi anh, ánh mắt thâm trầm, đôi môi nhếch lên cười lạnh.

Cô vừa bước ra ngoài, mọi người vẫn đang đứng hàn huyên vài thứ. Chỉ có Otaka Hoshi vừa kịp nhìn thấy cô có chút bất thường, liền ân cần vén tóc cho cô, dịu giọng:

- Mắt em hơi đỏ rồi, không cần vào nhà vệ sinh sửa soạn lại sao?

Người này đối với cô rất dịu dàng, không thô lỗ như ai kia.

- Không sao đâu, bụi bay vào mắt thôi. – Cô lắc đầu.

- Ừm. – Hoshi mỉm cười với cô. – Nghe Kazumi nói em là thành viên mới của hội học sinh. Lâu lâu anh về trường sẽ ghé qua phòng họp của hội một chút, nếu em có gì thắc mắc cứ nói với anh.

Cô đáp vâng dạ. "Lại là Kazumi..."

Otaka Hoshi tuy dịu dàng nhưng vẫn có chút lạnh nhạt. Oga Kirihito tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn khá tinh quái. Hanagato Hitoshi tuy ân cần nhưng bản chất vẫn là ác ma.

Những người này, tính cách vốn không quan tâm đến người khác.

Chẳng qua tất cả họ đối xử tốt với cô không phải vì cô là Manabu Hikari, mà vì cô chính là người bạn được Hanagato Kazumi chiếu cố!

Lời nói của Hitoshi tự nhiên phảng phất bên tai cô, "Manabu Hikari, biết giới hạn đi. Tôi đối với cậu nhẹ nhàng chẳng qua vì cậu là bạn của em gái tôi. Bây giờ biết cậu nuôi tình cảm với Kirihito thì cậu chẳng là cái thá gì để tôi nhẫn nhịn cậu cả."

Hikari cười nhạt.

Từ ngày cô chơi cùng Kazumi, liền nghe cái tên Hanagato Kazumi đặt cạnh cô càng nhiều. Kiểu như, "Mĩ nhân chơi cùng mĩ nhân." "Manabu Hikari xinh đấy, nhưng cảm giác hơi vô dụng, không như hội trưởng." "Hội trưởng vừa xinh vừa xuất chúng, cứ cho là Manabu xinh đẹp hơn hội trưởng đi, nhưng đi cạnh hội trưởng chỉ thấy cô ta giống một cái bình hoa di động, chỉ là cái nền thôi."

Hikari cô từ nhỏ đến lớn coi trọng ngoại hình, lại quá yêu bản thân tới vô cùng để tâm lời người khác nói về mình. Gặp một người xinh đẹp ngang bằng mình, về trí tuệ và tài năng còn xuất chúng hơn mình vài phần, liên tục nghe người ta so sánh, cô có thể chịu đựng được sao?

Hôm nay lại nhận ra, tất cả đặc quyền cô nhận được đều nhờ Kazumi mới có. Từ việc được những người con trai này quan tâm, tới việc cô đi học trên trường không có rắc rối, không ai kể cả đám Sakurai Tsubaki cũng không gây tới cô. Bạn bè cô vừa gặp, liền hỏi, "Cậu chơi cùng hội trưởng đúng không? Có gì hay thì kể đi."

Ban đầu cô cảm thấy tự hào khi khoe Kazumi với mọi người, nhưng dần dần, họ chỉ hứng thú với Kazumi, và không một ai hỏi về cô nữa.

Chiếc xe của cha cô dừng ở đó, chị gái cô Kaori liền gọi cô đi về. Bước chân Hikari thẫn thờ bước lên, ngồi vào ghế sau với chị gái cô.

- Tạm biệt nhé, Hikari... - Kazumi đứng gần xe cô, khi thấy cô bước lên xe liền vẫy tay chào.

Tiếng tạm biệt còn chưa dứt lời, Hikari không nói năng gì, cũng chẳng nhìn sang Kazumi một lần, thẳng thừng đóng sập cửa xe.

Kazumi ngạc nhiên vì biểu hiện khác thường của bạn, liền quay sang nhìn Kirihito như đang thắc mắc một lí do. Kirihito chỉ chán chường nhún vai lắc đầu.

- Em ấy hình như có khúc mắc gì ấy, đừng trách em ấy. – Otaka Hoshi bước lên, dịu dàng nói. – Nãy thấy mắt em ấy hơi đỏ.

Kazumi nhíu mày, bất đắc dĩ gật đầu.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.