Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 665 chữ

Người phụ nữ đó trông thế nào, bao nhiêu tuổi, thậm chí còn sống hay đã mất, Tổng binh đều không hay biết. Ngô Kỳ phải khâm phục hắn, trong hoàn cảnh mù mịt như vậy mà vẫn kiên trì tìm kiếm suốt sáu năm, thậm chí vì nàng mà không động đến chuyện hôn nhân.

Tất nhiên, Ngô Kỳ nghi ngờ rằng đây chỉ là cái cớ để Tổng binh từ chối những mối mai mà thôi. Dù sao Tổng binh trông lạnh lùng vô cảm, chỉ lo cho quân sự, chẳng có vẻ gì là người quan tâm đến chuyện hôn nhân.

Nói đến đây, Ngô Kỳ nhắc nhở: "Lời này ngươi tốt nhất đừng nói trước mặt Tổng binh. Nếu để hắn biết ngươi bàn tán chuyện riêng tư của hắn sau lưng, thì chỉ có nước lãnh hậu quả."

Nghiêm Phương bĩu môi, phản bác: "Ta trông giống người ngu vậy sao!"

Ngô Kỳ: "..."

Dù đầu óc tên này không nhanh nhạy, nhưng cũng có chút khả năng nhìn mặt đoán ý, bằng không đã chẳng ở bên Tổng binh bao năm.

Sau khi Vân Sương rời đi, nàng lập tức nghĩ đến việc kiếm thức ăn cho hôm nay.

Mặc dù người đàn ông khó tính kia đã hứa sẽ thưởng bạc, nhưng Vân Sương không muốn đặt tất cả hy vọng vào người khác. Trước khi số bạc đó đến tay, nàng vẫn phải tự làm việc của mình.

Tuy nhiên, nàng nhận ra hai đứa trẻ bên cạnh mình cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, không khỏi tò mò hỏi: "Sao thế? Mấy chú đó đẹp trai lắm sao?"

Nhị Nhi lắc đầu, lại quay đầu nhìn lần nữa, ngẩng đầu nói: "Chú cao cao vừa nãy lợi hại thật đấy! Con cảm thấy chú ấy còn giỏi hơn cả trưởng thôn!"

Vân Sương há miệng định nói gì đó, thì bên cạnh vang lên giọng điệu lạnh lùng của Cẩu Đản: "Có gì giỏi chứ? Sau này con sẽ giỏi hơn chú ấy!"

Vân Sương ngẩn người, quay đầu nhìn Cẩu Đản, mỉm cười: "Được, mẹ sẽ chờ ngày con trở nên lợi hại."

Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn Vân Sương, nghiêm túc gật đầu.

Cứ như thể cậu bé đang long trọng hứa hẹn điều gì đó với nàng.

Ngay lúc này, từ đằng xa bỗng truyền đến một giọng nói the thé đầy mỉa mai: "Hừ, Vân Sương, ta không ngờ ngươi lại có tâm cơ đến vậy! Một mặt thì dây dưa với Chương Vĩnh ca, mặt khác lại bám lấy mấy vị quân gia, ra sức lấy lòng bọn họ! Ngươi nhớ đàn ông đến phát điên rồi à?"

Vân Sương lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lưu Phái Nhi, người đang bước ra từ sau một gốc cây to, nói: "Cẩn thận cái miệng của ngươi. Ta không muốn con ta học phải những thứ bẩn thỉu."

Lưu Phái Nhi luôn để ý đến Vân Sương, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc trước đây, nàng ta là người đẹp nhất làng. Gần như toàn bộ đàn ông trong làng đều vây quanh nàng.

Thế nhưng từ khi Vân Sương xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi! Dù đám đàn ông vẫn khen nàng đẹp, nhưng luôn thêm một câu: "Đáng tiếc, so với Vân Sương thì vẫn thua một chút!"

Ngay cả Chương Vĩnh ca cũng bị cô ả mê hoặc đến mức đầu óc rối bời, từ khi nàng xuất hiện, hắn không còn nhìn nàng ta lấy một lần!

Càng nghĩ, Lưu Phái Nhi càng ghen tỵ, tay nàng ta vò chặt chiếc khăn tay, giọng điệu càng thêm chua ngoa: "Ai mới là người làm chuyện không sạch sẽ trước? Vân Sương, đừng có mà giả vờ thanh cao! Hai đứa trẻ này tội nghiệp nhất chính là có một người mẹ không biết liêm sỉ như ngươi!"

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.