Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 613 chữ

Tối hôm đó, khi Ngô Kỳ trở về, Giang Tiêu theo lệ hỏi thăm phản ứng của nữ tử họ Vân kia.

Ngô Kỳ với vẻ mặt "muốn nói lại thôi" trả lời: "Vân nương tử... rất bình thản."

Ngừng một chút, hắn nói thêm: "Hình như nàng cảm thấy Tổng binh thưởng hơi ít."

Giang Tiêu: "..."

Nhớ lại sự bình tĩnh khác thường toát ra từ nữ tử đó, ánh mắt Giang Tiêu thoáng lóe sáng.

Trên đường về doanh trại, thuộc hạ của hắn vẫn còn bàn tán về dung mạo và sự thông minh của nữ tử ấy.

Tuy nhiên, điều Giang Tiêu ấn tượng nhất lại là sự bình thản lạ thường của nàng.

Đôi mắt trong veo của nàng dường như ẩn chứa một ý chí kiên cường không chịu khuất phục.

Không biết nàng đã trải qua những gì để có được tính cách như vậy.

Sau khi đóng cửa lại, Vân Sương lập tức không kiềm chế nổi cảm xúc nữa.

Khóe miệng nàng cười thật tươi, quay đầu nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn nàng, nàng không nhịn được mà ngồi xổm xuống ôm cả hai vào lòng. Hào hứng nói: "Nhị Nhi, Cẩu Đản, chúng ta có tiền rồi! Tối nay cuối cùng cũng có thể ăn no một bữa!"

Không chỉ là ăn no một bữa, có được hai quan tiền, nàng đã có vốn khởi đầu để làm chút buôn bán nhỏ!

Nhị Nhi và Cẩu Đản tất nhiên hiểu rằng bạc là thứ tốt, nhưng đối với hai đứa trẻ chưa có khái niệm về hai quan tiền, số tiền này thật sự quá lớn lao.

Nhị Nhi được mẹ ôm như vậy, trong lòng rất vui, giống như một chú cún nhỏ cọ vào má mẹ, cười ngây ngô nói: "Mẹ ơi, có nhiều bạc thế này, tối nay Nhị Nhi có thể ăn thật nhiều bánh bao phải không?"

Ngày trước Nhị Nhi cũng từng được ăn bánh bao, nhưng là bánh bao để lâu đã cứng ngắc, hoặc là loại đã hơi ôi thiu.

Những chiếc bánh bao đó đều là hàng thừa bán không hết của tiệm, vì rẻ nên họ chỉ có thể mua những loại bánh bao như vậy.

Nhị Nhi không phải chưa từng được ăn bánh bao bình thường. Vào dịp Tết năm ngoái, chị Hoa hàng xóm đã tặng nhà họ một lồng bánh bao mới ra lò do nhà chị ấy tự làm. Mùi thơm phức và vị mềm mại của bánh vẫn in sâu trong trí nhớ của Nhị Nhi, mỗi khi nhớ đến là nước miếng lại muốn tuôn trào.

Khi đó, ba mẹ con nàng cẩn thận chia nhau ăn từng chiếc trong lồng bánh bao, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà Nhị Nhi từng trải qua.

Vân Sương cười nói: "Không chỉ được ăn thật nhiều bánh bao, chúng ta còn có thể mua thịt ăn nữa!"

Nhị Nhi lập tức dùng hai tay nhỏ bé che miệng mình, đôi mắt tròn xoe.

Con bé... con bé không phải đang mơ đấy chứ?

Nhà họ thực sự có thể ăn thịt!

Cẩu Đản được Vân Sương ôm vào lòng, có vẻ không quen nhưng cũng không tránh ra. Nghe vậy, cậu bé nhỏ giọng nói: "Nhưng thịt đắt lắm"

Dù bây giờ có chút tiền, Cẩu Đản vẫn quen tính tiết kiệm.

"Không sao! Cơ hội hiếm có, tối nay chúng ta ăn một bữa thật ngon. Sau này, mẹ sẽ đưa các con sống tốt hơn, nhà ta sẽ còn nhiều cơ hội ăn thịt nữa!"

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.