Mãi đến bốn năm trước, có lẽ do tuổi già, ý định về Sơn Dương của ông ngày càng mạnh mẽ. Trùng hợp lúc ấy Hạ Châu vừa nhậm chức một vị tướng tổng binh nổi tiếng sát phạt, ông bàn bạc với con gái, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, rồi cùng nhau dọn đến Sơn Dương sinh sống.
Một năm trước, Lạc Đại Phú qua đời vì bệnh tật lâu năm, để lại nhà họ Lạc chỉ còn Lạc nương tử cùng người chồng là Phạm Hữu Lương – người do chính tay Lạc Đại Phú chọn làm phò mã 2 năm trước.
Thế nhưng, 5 ngày trước, Lạc nương tử bất ngờ mất tích một cách bí ẩn khi ra ngoài, đến nay vẫn không có tung tích.
Bảng cáo thị tìm người trên tường kia do chính tay Phạm Hữu Lương viết và cho người dán khắp nơi. Nghe nói số tiền thưởng ban đầu chỉ là 500 lượng, sau đó tăng lên 1.000 lượng nhưng vẫn không thu được tin tức nào.
Vì Lạc nương tử mất tích khi đi đến chùa Quan Âm bên ngoài thành, nơi biên giới không an toàn như các vùng khác, bên ngoài vừa có quân Kim Mông rình rập, bên trong lại thỉnh thoảng xuất hiện bọn cướp. Vì vậy, nhiều người trong thành đoán rằng nàng đã bị bọn cướp bắt cóc. Đã nhiều ngày trôi qua, có lẽ nàng khó mà giữ được tính mạng.
Vân Sương nghe xong lời kể của Nghiêm Phương, ánh mắt thoáng dao động, hỏi:
- Nhà họ Lạc giàu có như vậy, ngày Lạc nương tử đến chùa Quan Âm, chắc hẳn bên cạnh nàng không thể thiếu người bảo vệ?
Ngay sau đó, Nghiêm Phương lập tức gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nghe nói hôm đó, cô nương nhà họ Lạc đến chùa Quan Âm là để cầu con. Phu quân của cô ấy, Phạm Hữu Lương, vốn định đích thân đi cùng, nhưng lại gặp chuyện tại một cửa hàng vải trong vùng cần anh ấy xử lý. Cảm thấy có lỗi, anh ấy đã tự tay chọn một đội hộ vệ để bảo vệ cô nương nhà họ Lạc."
Vân Sương hỏi: "Lạc cô nương mất tích như thế nào, đội hộ vệ không hay biết gì sao?"
Nghiêm Phương đáp:
- Họ kể lại rằng, trên đường đi, Lạc cô nương đột nhiên nói khát nước. Nhưng ai ngờ, ấm nước chuẩn bị trước lại không còn giọt nào. Vì vậy, Lạc cô nương yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi và sai tỳ nữ thân cận của mình, Liên Tâm, đến nhà dân gần đó xin nước.
- Trong lúc chờ Liên Tâm quay lại, Lạc cô nương bước xuống xe ngựa, nói muốn đi dạo trong rừng một lát. Đội hộ vệ định đi theo, nhưng Lạc cô nương bảo rằng cô muốn yên tĩnh một mình, sẽ không đi xa, nếu có nguy hiểm sẽ gọi lớn. Đội hộ vệ đành ở lại.
Vân Sương lạnh nhạt tiếp lời: "Vậy là cô nương nhà họ Lạc đi mãi không quay về?."
Nghiêm Phương vội gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nói đội hộ vệ chờ khoảng một khắc (15 phút), không thấy Lạc cô nương quay lại, họ bắt đầu lo lắng nên cử người đi tìm. Phát hiện Lạc cô nương mất tích, họ lập tức huy động dân làng gần đó tìm kiếm. Khi người nhà họ Lạc hay tin, họ cũng ngay lập tức báo quan. Chiều hôm đó, gần như từng tấc đất ở khu vực đó đều bị lật tung để tìm kiếm, nhưng thậm chí một sợi tóc của Lạc cô nương cũng không thấy!"
Anh ta tiếp tục, vẻ mặt khó hiểu: "Chỉ trong thời gian một khắc thôi! Nếu Lạc cô nương bị người khác bắt đi, thì cũng không thể chạy xa được trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Sao lại không để lại chút dấu vết nào?"
Đăng bởi | Lightrain125 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |