"Đúng vậy, anh đi ngang qua một tiệm bánh, hỏi ông chủ tiệm bánh giá bao nhiêu, cũng chỉ là hỏi chơi thôi, chắc chắn không phải vì đói muốn mua bánh."
Giọng nói đầy ý mỉa mai này, bất cứ ai không điếc đều nghe ra được.
Sắc mặt người hầu kia lập tức càng trắng hơn, môi run rẩy, không biết phải nói gì thêm.
Liên Tâm ngạc nhiên liếc nhìn Vân Sương một cái, không hiểu tại sao bên cạnh tổng binh Giang lại có một cô gái như vậy. Nhưng rõ ràng cô đang đứng về phía mình, khuôn mặt Liên Tâm không khỏi hiện lên vẻ cảm kích, cắn răng nói:
"Đúng! Tên họ Phạm kia tưởng rằng không ai trên đời biết hắn đang có ý đồ gì sao! Hắn giỏi giả bộ, lại lớn lên cùng với phu nhân, nên mới lừa được ông chủ và phu nhân."
Ai ngờ ông chủ vừa mất chưa được một năm, cái đuôi cáo của hắn đã lộ ra!
Tổng binh, nô tỳ còn muốn tố cáo, những năm qua họ Phạm vẫn qua lại với nhiều phụ nữ khác! Lần này hắn tính kế hại phu nhân, nhất định là muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ Lạc, để cùng người tình hưởng vinh hoa phú quý
Lời vừa dứt, người hầu bên cạnh sợ đến mức suýt nhảy dựng lên:
"Cô... cô đừng có nói bậy! Ông chủ nhà chúng tôi chưa bao giờ dính líu đến phụ nữ khác! Chuyện phu nhân mất tích hoàn toàn không liên quan đến ông chủ"
Liên Tâm đáp lại:
"Nếu không liên quan, vậy tại sao sau khi phu nhân mất tích, họ Phạm kia lại không cho ai vào phòng của hắn và phu nhân?"
"Còn nói là không muốn ai phá hủy hơi thở của phu nhân trong phòng? Lừa ai chứ! Cứ giả vờ thân tình mãi, coi chừng tự lừa dối cả chính mình!"
Liên Tâm căm phẫn trừng mắt nhìn hắn, nói xong, cô quay sang Giang Tiêu cúi chào, giọng nghẹn ngào nói:
"Tổng binh, cầu xin ngài nhất định phải đòi lại công bằng cho phu nhân!"
"Quan phủ nhiều ngày qua không hề tìm được bất kỳ manh mối nào, ngay cả một mảnh áo của phu nhân cũng không thấy!"
"Nô tỳ... nô tỳ thật sự lo sợ, phu nhân đã bị hại, không biết bây giờ đang phải chịu đựng khổ sở gì"
Lúc này, từ trong nha huyện, hai bóng người vội vã đi ra. Đi đầu là một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục màu xanh. Ông ta thấp bé, gầy gò, gương mặt dài, cằm có hai chòm râu dê, trông vô cùng hoảng hốt.
Vừa bước ra, ông ta đã nghe được lời Liên Tâm tố cáo quan phủ làm việc tắc trách, lập tức quay sang Giang Tiêu, nói:
"Tổng binh, hạ quan đã... Đã điều động toàn bộ nhân lực trong nha huyện để tìm tung tích của phu nhân nhà họ Lạc rồi!"
"Ngay cả Dương bộ đầu, người đã về hưu mấy tháng trước để ở nhà trông cháu, cũng bị hạ quan gọi gấp quay lại. Hạ quan... Tuyệt đối không lơ là vụ án này!"
Đi bên cạnh ông ta là một thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt bầu bĩnh, mặc trang phục bổ khoái. Cậu ta cũng gật đầu lia lịa:
"Đúng vậy, Đinh huyện lệnh đã rất cố gắng. Việc không tìm được phu nhân nhà họ Lạc là vấn đề năng lực của quan phủ chúng tôi, không liên quan gì đến thái độ của Đinh huyện lệnh!"
Mọi người: "..."
Đăng bởi | Lightrain125 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |