"Phu nhân này, mặt mũi cô cũng lớn thật đấy, lại có thể khiến tổng binh đích thân đồng ý cho cô tham gia điều tra!"
Chính là Dương Nguyên Nhất.
Chỉ thấy cậu ta hai tay ôm lấy thanh kiếm bên mình, gương mặt tươi cười tự nhiên nói với Vân Sương, sau đó quay sang Liên Tâm, vẻ mặt cợt nhả:
"Liên Tâm cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Cô vẫn đẹp như trước! Thật ra, nếu hôm nay cô không đến, tôi và Đinh huyện lệnh cũng định tới nhà họ Lạc xem xét tình hình."
Liên Tâm không có chút thiện cảm nào với cậu ta, lạnh lùng nói:
"Tìm không được phu nhân, anh dù có đến nhà họ Lạc bao nhiêu lần thì có ích gì? Còn vị phu nhân này"
Cô không thèm để ý đến Dương Nguyên Nhất nữa, quay sang Vân Sương nói:
"Nếu cô được tổng binh cho phép tham gia vụ án này, tôi sẽ kể cho cô nghe những gì tôi biết."
"Phu nhân nhà chúng tôi và người họ Phạm kia... trước đây tình cảm rất tốt."
"Tên họ Phạm đó từ nhỏ đã khéo miệng, rất biết cách làm phu nhân vui, nếu không thì phu nhân cũng sẽ không chọn hắn trong số ba ứng viên phu quân mà ông chủ đã chuẩn bị cho cô ấy"
“Phu quân ứng cử?”
Vân Sương còn chưa kịp hỏi, Dương Nguyên Nhất bên cạnh đã lắc đầu, nói với giọng tự mãn:
"Vân cô nương mới tiếp xúc với vụ án này, hẳn là chưa rõ tình hình của nó nhỉ."
"Lão gia nhà họ Lạc cả đời này lo lắng nhất chính là tiểu thư nhà mình, vì vậy, từ khi tiểu thư còn nhỏ, ông đã nhận nuôi 3 đứa trẻ, dự định sau này sẽ chọn một trong 3 đứa đó làm phu quân cho tiểu thư."
"Những đứa trẻ do chính ông nuôi lớn, dẫu sao cũng đáng tin hơn đàn ông bên ngoài."
Vân Sương khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn Cẩu Đản bên cạnh. Thấy thằng bé ngoan ngoãn nắm tay cô, im lặng đi theo. Nhận ra ánh mắt của mẹ, Cẩu Đản ngước lên nhìn cô, như đang hỏi: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Vân Sương mím nhẹ môi, siết chặt tay nhỏ của thằng bé.
Cô thật sự không muốn con mình, tuổi còn nhỏ, đã phải tiếp xúc với những chuyện rối ren thế này.
Nhưng hiện tại, cô đơn thân độc mã, cũng chẳng thể giao con cho ai khác.
Cảm nhận được lực siết của mẹ, Cẩu Đản lập tức nắm chặt tay Vân Sương hơn nữa.
Dương Nguyên Nhất vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Lão gia nhà họ Lạc để tiểu thư lớn lên cùng 3 đứa trẻ đó, tự mình dạy dỗ chúng."
"Đến khi tiểu thư trưởng thành, ông để cô ấy tự chọn người mình thích nhất làm phu quân."
"Cuối cùng, người được chọn chính là Phạm công tử, Phạm Hữu Lương."
Liên Tâm gật đầu, nghiến răng, ánh mắt đầy căm hận nói:
"Đúng vậy! Phạm Hữu Lương đến bên lão gia từ khi 8 tuổi, luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiền lành, với tiểu thư thì lời nào cũng nghe theo."
"Nhưng ai ngờ, tất cả chỉ là giả vờ! Nếu không phải... nếu không phải lần này tiểu thư mất tích, những người khác còn bị hắn che mắt!"
"Sau khi tiểu thư mất tích, hắn tỏ ra rất lo lắng, còn giả bộ ân cần viết một trăm tờ thông báo tìm người, dán khắp nơi."
"Nhưng chỉ sợ trong lòng hắn, đã sớm cười thầm không khép được miệng!"
"Vị cô nương này là...?"
Vân Sương nhẹ giọng đáp:
"Tôi họ Vân."
Đăng bởi | Lightrain125 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |