Cô dắt tay Cẩu Đản, vừa bước đến cửa thì bất ngờ thấy 2 bóng người lao vào nhau, đụng mạnh về phía cô. Bản năng khiến cô lùi lại, nhưng hai bóng người kia vẫn tiếp tục vật lộn và bất chợt chuyển hướng, lao thẳng về phía Cẩu Đản.
Vân Sương vội vươn tay định ôm lấy Cẩu Đản đang bị choáng váng, nhưng một đôi tay khác nhanh hơn cô. Chỉ trong nháy mắt, Cẩu Đản đã bị nhấc bổng lên, ôm chặt trong một lồng ngực vững chãi.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm lạnh vang lên:
"Nghiêm Phương!"
Nghiêm Phương, người theo sau hắn, lập tức nhận lệnh, tiến nhanh về phía trước. Anh ta mạnh mẽ chen vào giữa hai người đang đánh nhau kịch liệt, một tay tóm lấy cổ áo của từng người, tay còn lại không chút do dự đè mạnh một người xuống đất, quát lớn:
"Trước mặt Tổng binh mà các ngươi còn dám làm càn!"
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đều giật mình, vội vàng cúi đầu hành lễ với Giang Tiêu:
"Tiểu nhân bái kiến Tổng binh!"
Hai người vừa đánh nhau kịch liệt cũng ngây người, nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng uy nghiêm ở cửa chính, sau đó luống cuống đứng lên và cúi chào theo.
Giang Tiêu lạnh lùng nhìn họ, hỏi:
"Chuyện gì xảy ra ở đây?"
Người bị Nghiêm Phương đè xuống đất ban nãy mặc một bộ áo gấm màu xanh lam. Gương mặt vốn trắng trẻo, tuấn tú của anh ta giờ đây đầy vết bầm tím, vẻ nho nhã cũng tan biến, mắt phải bị đánh đến mức không thể mở hoàn toàn, chỉ có thể nheo lại đầy thảm hại. Anh ta nghiến răng nghiến lợi quay sang người đàn ông bên cạnh, nói đầy tức giận:
"Vừa rồi, Trần Hạo vừa vào đã lao vào đánh tiểu nhân! Hoàn toàn như một kẻ điên"
Người đàn ông bên cạnh anh ta cao lớn, rắn rỏi, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt đầy sát khí. Dường như anh ta chỉ cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nhưng giờ đây lửa giận bùng lên không thể kiểm soát:
"Là ta điên hay ngươi điên?! Phạm Hữu Lương, rõ ràng... rõ ràng cô ấy đã chọn ngươi, tại sao ngươi không biết quý trọng cô ấy? Tại sao?!"
"Trần Hạo!"
Phạm Hữu Lương hít sâu một hơi, đáp:
"Ta biết từ nhỏ ngươi đã thích Tuyết Tình, nhưng ngươi cũng nên biết, ta cũng có tình cảm với cô ấy! Ta sao có thể làm chuyện tổn thương cô ấy được!"
"Ngươi nói láo! Nếu ngươi thực sự yêu Tuyết Tình, tại sao khi cô ấy mới mất tích năm ngày, ngươi đã không chờ nổi mà đi hỏi thăm về chuyện đóng quan tài? Nói thật đi, việc Tuyết Tình mất tích có liên quan đến ngươi hay không?!"
Khuôn mặt Phạm Hữu Lương thoáng hiện lên vẻ bối rối: "Ta..."
"Được rồi, được rồi! Đại ca, nhị ca, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau lớn lên, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó ở đây!"
Người đứng sau họ, một chàng công tử có dáng vẻ nho nhã, mặc áo bào trắng thêu viền vàng, vội vàng nói:
"Đại ca, vừa rồi đúng là huynh có phần nóng nảy!"
"Ta nóng nảy?"
Trần Hạo cười một tiếng đầy vẻ khinh thường:
"Nếu ta thực sự nóng nảy, lúc này đã rút dao kề vào cổ hắn, ép hắn nói ra tung tích của Tuyết Tình rồi!"
Dù bầu không khí vẫn căng thẳng, nhưng ít nhất họ đã không còn lao vào đánh nhau nữa.
Đăng bởi | Lightrain125 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |