Tận thế
Trong nháy mắt lao ra cửa chính, ánh sao đầy trời rơi xuống, khiến cho Chu Bạch cùng Ái Lệ Ti đều hiện lên rung động.
Nhìn cảnh tượng xung quang, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là bầu trời sao mênh mông, còn có thảo nguyên xanh ngát dưới trời sao.
"Cái này nhìn thế nào cũng không giống tận thế." Trong lòng Chu Bạch chấn động, cộng thêm trước đó nghe được tiếng đội cứu viện vang lên trong radio, ôm Ái Lệ Ti tiếp tục đi ra ngoài.
"Đây là bầu trời sao?" Ái Lệ Ti rung động ngẩng đầu nhìn lên trời, trên mặt hiện lên vẻ say mê.
Nhưng vừa đi ra được hơn hai trăm mét, Chu Bạch liền cảm giác được đầu có chút đau xót, nguyên thần lực giống như như thủy triều thu hồi về trong thức hải, khiến cho hắn và Ái Lệ Ti cùng nhau ngã trên mặt đất.
"Chuyện gì xảy ra?" Chu Bạch muốn lần nữa phát động nguyên thần lực, lại cảm giác được đại não từng đợt đau nhức, nguyên thần lực giống như đã dùng hết, làm cách nào đều không thể tràn ra.
Một bên Ái Lệ Ti té trên mặt đất muốn đứng lên, lại cảm giác cơ thể mềm nhũn, lần nữa ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Ái Lệ Ti tái nhợt, yếu ớt che ngực: "Em... Ngực em đau quá, Chu Bạch, chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Chu Bạch biến sắc, vô thức mà sờ lên lồng ngực của mình, phát hiện mình cũng có cảm giác đau đớn, nhưng dường như không có nghiêm trọng như Ái Lệ Ti.
"Tôi đã nói rồi, Địa Cầu đã nghênh đón tận thế, bên ngoài căn cứ đã không thích hợp cho nhân loại sinh sống nữa rồi."
Nghe được tiếng đàn ông truyền đến, Chu Bạch ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trên cơ thể tiến sĩ Trang bị bao phủ một lớp áo quần tác chiến màu đen chậm rãi đi tới, nhìn hai người thở dài nói: "Địa Cầu bây giờ, đối với nhân loại mà nói giống như là tận thế, toàn bộ sinh cơ trên Địa Cầu đã triệt để bị ô nhiễm, đứng ở bên ngoài tối đa nửa giờ sẽ chết. Cùng thầy trở về đi, chỉ có biện pháp phòng hộ của căn cứ mới có thể tránh cho cơ thể của các em không bị linh cơ ô nhiễm xâm nhập."
Chu Bạch khiếp sợ mà ôm lấy lồng ngực của mình, nhìn Ái Lệ Ti trên mặt đất càng ngày càng suy yếu, ánh mắt đã đờ đẫn: "Tại sao có thể như vậy?"
Tiến sĩ Trang thở dài một tiếng, nguyên thần lực phát ra, nâng Chu Bạch cùng Ái Lệ Ti lên, mang theo hai người chậm rãi đi về phía căn cứ.
Chu Bạch không có sức phản kháng bị dẫn trở về, trong đầu của hắn vẫn đang suy nghĩ nhanh đầu đuôi sự việc.
'Ngực đau nhức ghi trong nhật ký... giống với chúng ta bây giờ... Là bởi vì đi ra khỏi căn cứ sao?'
'Nhưng Ban Độ...'
Chu Bạch như cũ có rất nhiều chuyện nghĩ không rõ, nhìn tiến sĩ Trang hỏi: "Ban Độ... Hắn có phải cũng đi ra bên ngoài?"
Tiến sĩ Trang ngoài ý muốn nhìn Chu Bạch: "Cậu thật sự rất nhạy cảm. Ban Độ sau khi trộm thẻ điện tử, lại sợ hãi bên ngoài thật sự nguy hiểm, cho nên tính tự mình đi ra ngoài trước một lần, nếu như không có gặp nguy hiểm mà nói..., sẽ trở về mang Ái Lệ Ti cùng đi ra."
Nói đến đây, tiến sĩ Trang nhịn không được thở dài một hơi: "Nghiên cứu gần đây của thầy đang ở thời khắc mấu chốt, không thể kịp thời phát hiện hành động của Ban Độ. Lúc thầy ở bên ngoài tìm được nó, nó đã ở bên ngoài quá một giờ, về sau tuy thầy đã dùng tất cả biện pháp, nhưng cũng không thể chữa cho nó."
Chu Bạch hỏi: "Ái Lệ Ti còn có thề cứu không?"
Tiến sĩ Trang: "Các cậu ở bên ngoài thời gian rất ngắn, không có việc gì đâu."
Chu Bạch: "Vì cái gì lại để chúng tôi đi ra? Dùng khả năng của thầy, có lẽ có thể ngăn cản được chúng tôi chứ?"
Tiến sĩ Trang: "Cậu đã nắm giữ nguyên thần lực, vậy thì có tư cách tận mắt xem tình huống bên ngoài. Bằng vào nguyên thần lực của cậu, sẽ luôn muốn đi ra ngoài, muốn đối phó tôi, vậy cũng rất phiền toái, tôi cũng không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu được."
Mèo trắng trong đầu Chu Bạch kêu lên: "Thì ra người ta là người tốt nha, tiểu tử cậu vu oan người ta..., nếu không phải người khác cứu được cậu, nói không chừng cậu đã chết rồi."
Chu Bạch: "Vừa mới ai bảo tôi nhanh chạy trốn vậy?"
Mèo trắng: "Tôi chỉ là một con mèo! Một con người như cậu còn nghe theo lời mèo nói mà hành động? Cậu có mất mặt hay không chứ!"
Chu Bạch: "Cô còn không biết xấu hổ nói ra? Đây rốt cuộc là đâu? Tôi tại sao phải ở chỗ này? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Mèo trắng có chút yếu ớt nói: "Không biết... Tôi mất ký ức, tôi chỉ nhớ rõ khi mình tỉnh lại đã sống ở chỗ này."
Chu Bạch tức giận nói: "Mất trí nhớ? Cô không phải nói tôi cứu cô ra thì có thể biết toàn bộ chân tướng rồi hả?"
Mèo trắng: "Tôi lừa cậu thôi, bằng không cậu làm sao sẽ nhanh nhẹn tới cứu tôi như vậy."
Chu Bạch: "Con mèo chết tiệt này! !"
Một người một con mèo đối thoại trong đầu, người chung quanh lại thì không cách nào nghe thấy.
Mà tiến sĩ Trang dùng nguyên thần lực vòng quanh hai người đi vào cửa chính căn cứ dưới đất, nhìn bộ dáng kích động của Chu Bạch: "Yên tâm đi, các cậu đợi thêm vài phút đồng hồ, nghỉ ngơi một lúc có thể phục hồi như cũ. Đặc biệt cậu đã thức tỉnh nguyên thần lực, kháng tính càng cao hơn một chút."
Chu Bạch đột nhiên nhớ tới một việc, hiếu kỳ hỏi: "Lúc ở phòng ăn tiến sĩ phát hiện ra chúng tôi? Thầy lúc đó là cố ý để chúng tôi đi vào?"
Bước chân tiến sĩ Trang dừng một chút, nghi ngờ nói: "Phòng ăn?"
Chu Bạch lập tức đem việc ở trong phòng ăn bị người khác nhéo một phát ở cổ nói cho tiến sĩ Trang.
Trên mặt tiến sĩ Trang hiện lên vẻ nghi ngờ: "Không phải tôi, buổi tối hôm nay tôi vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm..."
"Hả?" Chu Bạch nghi ngờ nói: "Vậy là ai?"
Tiến sĩ Trang không nói gì, chỉ là sắc mặt càng phát ra ngưng trọng, sau khi đưa Chu Bạch cùng Ái Lệ Ti trở về phòng, liền vội vàng rời đi.
Mà lúc tiến sĩ Trang cùng Chu Bạch trở lại căn cứ, phía trên cửa lớn của căn cứ, một đoàn khí đen đảo qua bầu trời, quanh quẩn một hồi, rồi biến mất không thấy.
Chu Bạch trở lại trong phòng, nghĩ lại việc đã xảy ra hôm nay, trong đầu như có nước đang sôi trào, làm cách nào đều không thể tỉnh táo lại.
"Tận thế sao... Thật đáng ghét..."
Âm thanh khò khè khò khè truyền đến, Chu Bạch quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Ngải Toa trên giường cuộn thành một cục đang ngủ say.
"Vô ưu vô lo thật tốt."
"Đúng rồi."
Chu Bạch lần nữa nhìn về phía hệ thống phụ trợ, tràn đầy chờ mong hỏi: "Con mèo chết tiệt, cái hệ thống phụ trợ này bây giờ có thể dùng chưa?"
"Gọi loạn cái gì, tôi có tên đấy, gọi tôi là Khắc Lỵ Tư Đề Na. Con mèo quan trọng nhất, đáng yêu nhất thế giới... Phi... Là cô gái!"
Khắc Lỵ Tư Đề Na ở trong đầu Chu Bạch, giờ phút này mặt mũi tràn đầy khó chịu.
Rất nhiều ký ức lúc trước mình đều đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ chính mình lúc tỉnh lại đã liên hệ cùng với Chu Bạch, mà việc cần phải làm duy nhất mình còn nhớ rõ, chính là giao hệ thống phụ trợ cùng bảo thạch cho người hữu duyên là Chu Bạch.
Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Cậu trước tiên thả tôi đi ra ngoài! Trong đầu óc cậu tất cả đều là mấy thứ bẩn thỉu, buồn nôn chết tôi rồi."
Mặt Chu Bạch đỏ lên, suy nghĩ vừa động, liền nhìn thấy một đoàn sương trắng từ mi tâm xông ra, từng chút từng chút biến thành hình dáng mèo trắng.
Khắc Lỵ Tư Đề Na tò mò nhìn nhìn thân thể của mình, kinh ngạc nói: "Ha ha, tôi đi ra rồi!"
Trong lòng Chu bạch khẽ động, hắn nhìn thấy mèo trắng lại lần nữa hóa thành một đoàn sương trắng trở về trong mi tâm, trong lòng lại động, lại đi ra lần nũa.
Cứ như vậy vài lần, không ngừng ra ra vào vào, Chu Bạch cũng đại khái hiểu quá trình này, hắn có thể tùy ý khống chế mèo trắng thu hồi cùng thả ra.
Đăng bởi | Còiiiiiii |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Tình_nhạt_như_nước |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 182 |