Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba quy tắc lớn

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

"Lại nói, thí sinh có 99 điểm nguyên thần của Đông Hoa thành, cơ bản ta đều biết hết rồi." Cảnh Tú tò mò nhìn Chu Bạch: "Sao ta lại không biết ngươi nhỉ? Ngươi mới tới Đông Hoa thành hả?"

Chu Bạch nhẹ gật đầu: "Trước đó ta là người sống sót ở bên ngoài, không lâu trước đó vừa mới được người của đội cứu viện cứu ra."

Cảnh Tú kinh ngạc nhìn Chu Bạch: "Bên ngoài sao? Bên ngoài bây giờ vẫn có người sống sót hả?"

Sau một khắc cô ngượng ngùng che miệng lại: "Thật xin lỗi, bất quá ngươi đã có thể sinh tồn ở bên ngoài, về phương diện ý chí đó, chỉ sợ ngoại trừ cái tên quái thai Tả Đạo kia ra, những người khác chắc cũng thua ngươi."

Nói xong, ánh mắt cô nhìn Chu Bạch tràn đầy bội phục.

Chu Bạch ngượng ngùng gãi gãi sau đầu: "Không có gì không có gì, chỉ là chút may mắn thôi."

Ngay lúc Chu Bạch nói chuyện với Cảnh Tú, một giáo sư trẻ tuổi đứng lơ lửng trên đầu đám người, nhìn các thí sinh ở trước mắt nói: "Xin chào mọi người, tôi là giám khảo cuộc thi này của mọi người, cũng là giáo sư của học sinh đạo giáo khóa mới ở tương lai, Lữ Trùng Dương.

Các ngươi đều có hi vọng nhập Đạo, lấy người tu đạo làm mục tiêu.

Như vậy chắc hẳn mọi người đều biết, đại tu sĩ của Đông Hoa đạo giáo chúng ta trăm năm trước, Thanh Tịnh Tán Nhân từng đưa ra ba quy tắc lớn của tu đạo, sau đó được đông đảo người tiếp thu, trở thành nhận thức chung của tất cả tu sĩ của toàn bộ tu đạo giới. Dù gì đi nữa, cũng không được làm trái với ba quy tắc lớn này."

Thầy giáo trẻ tuổi mang sắc mặt nghiêm nghị nói: "Thứ nhất, không được đối mặt với Thiên Đạo."

"Thứ hai, không được nguyên thần xuất khiếu."

"Thứ ba, không được tham công liều lĩnh."

"Cẩn thận tuân thủ ba quy tắc lớn tu đạo, mới có thể khiến cho con đường cầu đạo mà chúng ta đang đi càng thêm xa, mới có thể khiến cho tu sĩ của nhân loại có thể bảo trì số lượng bây giờ, đề phòng phát điên và nhiễu sóng."

"Mà cẩn thận tuân thủ ba quy tắc lớn tu đạo, điều cần thiết chính là ý chí mạnh mẽ và cực hạn. Cho nên khảo nghiệm nhập môn của Đông Hoa đạo giáo, mỗi một năm đều sẽ khảo hạch ý chí của thí sinh, khảo nghiệm xem người đó có thể tiếp nhận con đường tu đạo khốn khổ hay không?"

Các học sinh ở xung quanh đều nín thở trầm ngâm, tự động xếp hàng đứng ngay ngắn, lẳng lặng nghe Lữ Trùng Dương nói chuyện, tất cả đều tỏ ra vô cùng có tính kỷ luật.

Có người thỉnh thoảng gật đầu, rất tán thành đối với lời nói của Lữ Trùng Dương.

Khắc Lỵ Tư Đề Na sau khi bị thu vào trong đầu Chu Bạch, vẫn hờn dỗi không nói lời nào. Giờ phút này sau khi nghe được ba quy tắc lớn của tu đạo, đột nhiên nhẹ gật đầu: "Lời này rất quen tai, có phải trước kia tôi có nói qua không nhỉ?"

Chu Bạch liếc mắt: "Người ta là cổ nhân một trăm năm trước nói đó, có liên quan gì với cô chứ."

"Giờ này phút này, hôm nay còn lại mười hai nghìn thí sinh tổng cộng chia làm bốn địa điểm thi, cùng tiến hành khảo nghiệm vòng thứ hai." Trong lúc Lữ Trùng Dương nói chuyện, tay hắn bấm đạo ấn, liền nhìn thấy đám người ở dưới chân loé lên từng mảng hào quang màu xanh lam, hào quang hội tụ thành đường, tạo thành một đường chạy hình tròn rộng lớn, dài khoảng ba bốn cây số.

"Vòng khảo nghiệm đầu tiên này, chính là chạy bộ." Lữ Trùng Dương nói: "Nhưng không phải là chạy bộ bình thường. Đường chạy hình tròn này có tổng độ dài bốn cây số chính là pháp bảo tu luyện được chế tạo mới nhất của giáo chúng ta, Thiên Lộ."

"Chạy trên đường này, không chỉ cần sức mạnh cơ thể, mà còn cần sức mạnh ý chí.

Bởi vì mỗi một bước chạy ở trên đây, đều sẽ khơi ra linh cơ, cho nên chạy bộ ở trên này không chỉ làm thân thể mệt mỏi, mà ngay cả tinh thần cũng nhanh chóng mệt mỏi, ý chí không đủ mạnh, thì sẽ càng chạy càng chậm, độ khó gấp mười lần chạy bộ bình thường."

"Những người ở đây còn là sinh viên chưa nhập Đạo, thân thể chưa được cường hóa, chỉ có nguyên thần lực. Mà trong trận đấu này, mọi người chỉ được sử dụng sức mạnh của cơ thể, không cho phép thi triển nguyên thần lực để phụ trợ chạy bộ.

Cho nên mọi người muốn chạy trên Thiên Lộ, thứ cần thiết chính là ý chí kiên định. Người có ý chí càng mạnh, càng có thể chạy càng lâu, càng nhanh trên Thiên Lộ."

Lữ Trùng Dương dừng một chút, cho các thí sinh một khoảng thời gian suy nghĩ, tiếp đó nói: "Nhưng khơi ra linh cơ, không chỉ sẽ mang đến mệt mỏi vô ích, nó càng có thể khiến cho lúc mọi người đang chạy có thể giúp mọi người hấp thu linh cơ, tăng nguyên thần lực.

Sức mạnh ý chí càng mạnh, thì chạy càng nhanh hơn, chạy càng xa hơn, người có sức mạnh ý chí mạnh mẽ, thông qua rèn luyện trên Thiên Lộ, có thể tăng nguyên thần lực càng nhanh chóng."

Nghe Lữ Trùng Dương giới thiệu, trên mặt đông đảo thí sinh đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn đường chạy Thiên Lộ trước mắt, trên mặt đều hiện lên nét mặt kích động.

Tới tham gia khảo nghiệm nhập học của Đông Hoa đạo giáo lần này, đồng thời những người qua được vòng thứ nhất, tự nhiên đều rất có lòng tin với thiên phú, ý chí của mình.

Đối mặt với đường chạy Thiên Lộ này, đương nhiên cũng muốn thử một chút tăng nguyên thần lực nhờ vào chạy bộ.

Chẳng qua nghe Lữ Trùng Dương giới thiệu, Khắc Lỵ Tư Đề Na ở trong đầu Chu Bạch lại khẽ cười một tiếng, sau đó lập tức giơ vuốt mèo lên, che miệng lại.

Chu Bạch nhíu mày, ở trong lòng nói với cô: "Sao vậy?"

Khắc Lỵ Tư Đề Na đong đưa móng vuốt: "Không có gì, không có gì."

Đúng lúc này, Lữ Trùng Dương tiếp tục nói: "Cho nên khảo nghiệm vòng này, chính là tất cả mọi người cùng nhau chạy, từ phút thứ năm bắt đầu, người không chạy nổi lúc nào nơi nào đều trực tiếp bị loại, mà cách mỗi năm giây, ta sẽ còn loại ra những người chạy chậm nhất trên đường chạy.

Cứ như vậy trực tiếp loại đến ba trăm người cuối cùng, ba trăm người này chính là người có ý chí mạnh mẽ nhất ở đây, cũng là người thông qua cuộc khảo nghiệm này."

Nghe lời Lữ Trùng Dương nói, người ở chỗ này trong nháy mắt đều khẩn trương cả lên.

Mười hai nghìn người vượt qua được vòng thứ nhất, chia thành bốn địa điểm khảo nghiệm, mỗi trận ba nghìn người, ba trăm người vượt qua còn sót lại, tỉ lệ thông qua chính là một phần mười.

Tỉ lệ lần này thấp hơn cả năm trước.

Trong đầu đông đảo thí sinh không nhịn được nghĩ lên một vài lời đồn, xem ra truyền thuyết tình thế khó khăn, tài nguyên một phương của nhân tộc mỗi năm khan hiếm cũng không phải sai, không có lửa thì sao có khói.

Sau đó Lữ Trùng Dương hơi suy nghĩ, nguyên thần lực từ trong ý thức lan ra đến thế giới hiện thực, cuốn lên đồng hồ ở trong tay đã sớm chuẩn bị xong, rơi chuẩn xác vào tay của mỗi người.

"Nguyên thần lực thật mạnh." Chu Bạch thầm nghĩ: 'Chuẩn xác cuốn ba trăm cái đồng hồ lên, đặt trước mặt từng người một, lực khống chế loại này cũng thật khủng bố.'

Lữ Trùng Dương tiếp tục nói: "Mang đồng hồ này lên sẽ ghi chép tốc độ của mọi người, năm phút sau, cách năm giây một lần, đồng hồ người nào có tốc độ chậm nhất sẽ biến thành màu đỏ, đại biểu cho việc người đó bị loại. Nếu như không chạy nổi mà dừng lại thì cũng sẽ trực tiếp biến thành màu đỏ, đại biểu cho việc bị loại.

"Mọi người đeo đồng hồ lên, khởi động một chút đi."

Mấy phút sau, ba nghìn thí sinh từ điểm xuất phát nhao nhao chạy đi, bắt đầu khảo nghiệm vòng thứ hai.

Chu Bạch chạy cùng Cảnh Tú, chạy chưa được mấy bước, hắn bắt đầu cảm giác được một cỗ lực lượng không xác định liên tục bám vào thân thể và trên tinh thần hắn, làm cho mỗi cử động của hắn, đều cảm thấy mệt mỏi gấp mười lần.

Không chỉ là thân thể mệt mỏi, lại thêm tinh thần mệt mỏi.

Giống như mọi người, năm phút đầu tất cả mọi người đều dùng tốc độ chậm nhất để chạy, tiết kiệm thể lực.

Nhưng tuy vậy, sau khi chạy được một phút, Chu Bạch cũng đã bắt đầu thở hổn hển.

Thân thể này của hắn từ khi sau khi trẻ lại, vẫn vô cùng khỏe mạnh, tố chất thân thể nếu đặt trong xã hội ở quá khứ cũng có thể xem như ưu tú, là người xuất sắc trong những người cùng tuổi.

Nhưng bây giờ chạy còn chưa được một phút, hắn cũng cảm giác được mình bước đi liên tục khó khăn, mỗi một bước chân đều phải dùng ý chí kiên trì mà đi.

"Mẹ nó. . . Mệt quá. . . Không chịu nổi. . ." Chu Bạch ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện phần lớn thí sinh xung quanh đều như vậy, thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, bộ dáng không kiên trì nổi.

Dù Cảnh Tú bên cạnh cũng đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định, động tác không thấy lộn xộn chút nào.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.