Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo giác

Phiên bản Dịch · 1483 chữ

Nghe được âm thanh bất thình lình, Chu Bạch mạnh mẽ đứng lên, ánh mắt nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới, lại thấy tường hoàn hảo không tổn hao gì.

Nhưng Chu Bạch không có chút thả lỏng, bởi vì trong lúc âm thanh này vang lên, mùi hôi thối đột nhiên trần ngập trong phòng, để cho trong lòng hắn càng đề phòng hơn.

Chu Bạch không nghĩ sẽ chiến đấu, mà trực tiếp đi tới vị trí cửa phòng mình, muốn mở cửa phòng đi ra ngoài.

Nơi này chính là Đông Hoa đạo giáo, nếu quả như thật gặp quái vật gì, trước tiên cầu viện chính là lực phản kích tốt nhất.

Thế nhưng ngay khi bàn tay Chu Bahcj đạt lên chốt cửa, trong lòng hắn cả kinh, cửa bị khóa lại.

Chu Bạch không chút do dự bạo phát ra nguyên thần lực, lực lượng bằng một chiếc xe ô tô con hung hăng đâm vào cánh cửa, nhưng theo đó là một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ cũng không tổn hao lông tóc, vẫm đứng sừng sững tại chỗ.

"Không có khả năng! Chất lượng cửa gỗ này, nguyên thần lực của ta hắn có thể phá vỡ trong nháy mắt mới đúng!"

Chu Bạch trừng mắt, lực lượng cả người bùng nổ, cốt cách chấn động, cơ thể xoay chuyên, thân thể theo nguyên thần lực cùng nhau đánh về phía cửa lớn lần thứ hai.

Oanh một tiếng nổ, cánh cửa như cũ không chút sứt mẻ, thân thể hắn lại cũng bị chấn động tê rần.

Hơn nữa theo lý thuyết, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, sớm có người tới mới đúng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cả phòng thậm chí phía ngoài hàng lang vẫn im lặng như trước, thật giống như phòng hắn ở một cái thế giới khác, hoàn toàn không cùng quỹ đạo với bên ngoài.

Chu Bạch nhíu mày, nhìn tình huống bên trong phòng.

'Phiền toái, loại thủ đoạn này, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi ta có thể đối ứng? Lý Tu Trúc này, thực sự là không đáng tin cậy, hy vọng hắn chỉ đến muộn, không phải là lỡ hẹn.'

Đúng lúc này, mùi hôi thối trong không khí ngày càng đậm hơn, Ngả Toa đột nhiên nhìn nhà vệ sinh rống lớn.

Chu Bạch mạnh mẽ nhìn về phía nhà vệ sinh, làm học sinh Đông Hoa đạo giáo, bọn họ ăn, mặc, ở, đi lại cũng vô cùng tốt, bên trong mỗi gian phòng của kí túc xá đều có nhà vệ sinh.

Nhưng nhìn Ngả Toa đột nhiên sủa điên cuồng như vậy, để cho Chu Bạch không thể không nghi ngờ có vật gì núp trong nhà vệ sinh.

Ngay thời điểm hắn nghĩ như vậy, một tiếng phịch truyền tới.

Cửa nhà về sinh đã đóng chấn động một cái.

"Có gì bên trong sao!" Trong lòng Chu Bạch cả kinh, đồng thời nhìn Khắc Lỵ Tư Đề Na đang cuốn thành một quả cầu kêu lên: "Mèo ngu! Mau tỉnh lại! Ở đây rất không thích hợp!"

Nhưng Khắc Lỵ Tư Đề Na không phản ứng chút nào, như là một quả cầu, trôi nổi ở trong đầu Chu Bạch.

Mà bên nhà vệ sinh lại phát ra những âm thanh bịch bịch ngày càng nhanh, ngày càng lớn, tựa hồ có vật gì đang đánh lên cửa, muốn từ nhà vệ sinh tiến đến.

Chu Bạch vội vàng kéo Ngả Toa đến phía sau mình, đôi lông mày ngưng trọng nhăn lại, suy tính kế sách trước mắt.

"Không được, loại bản lĩnh phong kín hoàn toàn phòng ta này, thật là quỷ dị, hoàn toàn vượt qua trình độ bây giờ của ta, đối mặt với thủ đoạn như vậy, ta không hề có sức đánh trả chút nào. . ."

"Đợi một chút. . . Không hề có sức đánh trả chút nào." Mắt Chu Bạch híp một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Đối phương có thủ đoạn như vậy, giết ta tựa như giết lợn. Vậy thì tại sao không muốn dứt khoát, còn làm ta sợ, trực tiếp một cái đạo thuật giết chết ta không phải tốt sai?"

"Trừ khi. . . Hắn cũng không có cường đại như vậy."

Chu Bạch từ từ tĩnh táo lại, trong đầu bắt đầu suy tư nội dung học tập trong khoảng thời gian này.

"Tất cả đạo pháp đều cũng tạo ra dấu vết."

Chu Bạch dựa theo thuyết pháp trong giáo trình cơ sở, thử cảm ứng linh cơ biến hóa trong phòng.

Chỉ thấy hai mắt của hắn hiện lên nếp nhăn khó phát hiện, thời điểm ánh mắt hắn lại lần nữa nhìn về phía cả phòng, lập tức phát hiện lọt vào trong tầm mắt hắn, trước mặt hắn là một tầng màu sắc mông lung.

"Không đúng. . ." Chu Bạch nhìn về phía Ngả Toa, phát hiện trên người của đối phương không có chút linh cơ nào, nhìn qua giống như một con chó thường.

"Có vấn đề, cái này chẳng lẽ. . . Là ảo giác?"

Nhớ lại ảo giác trong vào thứ hai khảo nghiệm nhập học, để kiểm chứng phán đoán của mình, Chu Bạch trực tiếp nằm trên mặt đất.

"Theo lý thuyết mà nói, hiện tại cũng đã qua mười hai giờ, ta nằm xuống, sẽ có điểm Lại khí mới đúng, thế nhưng. . ."

Chu Bạch nhìn điểm Lại khí trong hệ thống không nhúc nhích, trong lòng hiểu rõ: "Quả nhiên đều là ảo giác? Ngay cả mình nằm xuống cũng đều phải dựa vào mặt bảng hệ thống, xem ra ảo giác rất lợi hại."

Lông mày Chu Bạch cau lại, trên tài luyện cơ sở dạy học cũng từng nói qua ảo thuật.

"Đều nói ảo giác, chính là dùng linh cơ ảnh hưởng giác quan con người."

"Có đúng hay không, phán đoán một chút sẽ biết."

Chu Bạch vận chuyển nguyên thần, khống chế được nguyên thần lực lan ra bên ngoài, lập tức cảm thấy bất đồng.

Nguyên thần lực, có thể trực tiếp thấy rõ linh cơ.

Lúc này Chu Bạch lấy nguyên thần lực tiếp xúc vật chất bốn phía, lập tức cảm thấy trong không khí tràn đầy linh cơ, vượt xa trạng thái phòng lúc bình thường, thậm chí cảm thấy nguyên thần lực bóp méo.

"Quả nhiên là ảo giác." Chu Bạch nhìn âm thanh ngày càng nhẹ trong nhà vệ sinh: "Như vậy những thủ đoạn này, cũng là cố ý muốn làm ta sợ?"

Theo suy xét, Chu Bạch ngày càng trấn định lại, âm thanh không ngừng đập vào cửa từ từ nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, không động đậy nữa.

Chu Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Xe ra ta đã đoán đúng."

Sau một khắc, Chu Bạch cảm giác được toàn bộ thế giới cũng chấn động, kèm theo từng đợt lay động, hắn theo bản năng nhắm hai mắt lại.

"Chu Bạch? Tỉnh?"

Chu Bạch mở mắt, phát hiện Lý Tu Trúc đã đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm, giữa đôi lông mày mặt nhăn thành một chữ xuyên.

"Ngươi đã đến rồi?" Chu Bạch nói: "Vừa ta bị kéo vào ảo cảnh, ta. . ."

Lý Tu Trúc: "Ta biết, ta ngăn cản đối phương, cho ảo thuật bị giải trừ."

"Đối phương? Là người sát vách?"

Lý Tu Trúc gật đầu: "Coi là vậy đi, ngươi đi xem sẽ biết."

Chu Bạch hơi ngẩn ra, nhìn qua tâm tình đối phương tựa hồ không tốt lắm.

Chu Bạch đi ra cửa phòng, nhìn về phía gian phòng cách vách, thời điểm hắn nhìn căn phòng, quang mang đỏ tươi chiếu bắn ra, chiếu cả người Chu Bạch đỏ rực.

Từng cỗ mùi hôi đập vào mặt, cuối cùng cũng để cho Chu Bạch hiểu trước mùi thôi thối phát ra từ nơi này.

Tiến vào trong phòng, Chu Bạch thấy cả phòng cũng dán đầy lá bùa màu đỏ, huyết quang mày đỏ trên lá bùa lóe ra, hồng quang phát ra chính là từ chỗ này.

Nhưng làm cho người ta quan tâm nhất, vẫn là một cô gái trẻ bị 'Dán' trên trường.

Thấy diện mạo cô gái trẻ, tâm tình Chu Bạch không nhin được giật mình.

Chỉ thấy sắc mặt của cô gái trẻ vô cùng tái nhợt, tái nhợt như trang giấy trắng, mà từ cổ xuống phía dưới, làn da ngày càng trắng, đến cuối cùng như không còn màu tự nhiên, hoàn toàn giống như giấy trắng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lại có từng cỗ một nồng nặc mùi hôi thối từ trên người đối phương truyền tới, giống như là thối rữa mấy tháng nay.

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.