Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3782 chữ

Gió thu bắt đầu thổi, những chiếc lá bạch quả của Nam đại lả tả rơi xuống, trải trên đường lớn kéo dài tạo thành một tấm thảm vàng kim.

Từng nhóm 2-3sinh viên ôm lấy sách đi trên thảm lá rụng, phát ra những âm thanh xào xạc.

Xe của Lương Thần từ từ đi qua con đường lớn có hàng cây bạch quả ở hai bên, trên con đường vàng kim dày đặc ấy có rẽ thành hai con đường.

Lương Thần hạ nửa tấm kính cửa xe xuống, dùng ngón tay nâng kính râm lên.

Con đường chủ đạo của nam đại đã kéo căng cờ với biểu ngữ, xung quanh có dán poster kỉ niệm trường, giăng đèn kết hoa, nhìn y như đón năm mới. còn có không những tình nguyện viên mặc áo gile màu đỏ lập thành nhóm thành đội đứng ở bên đường, dẫn đường cho những sinh viên cũ về trường.

Nhìn thấy những tình nguyện viên này, Lương Thần liền liên tưởng tới fan hâm mộ của cô.

Cô quay đầu hỏi Viên Khả Khả: “sắp xếp xong rồi chứ? Ngàn vạn lần đừng để fan đến trường làm ứng tiếp.”

Viên Khả Khả 3 ngày trước đã liên lạc với hội trưởng hội fan ứng tiếp của Lương Thần, đảm bảo sẽ không xuất hiện chuyện ứng tiếp quy mô lớn.

“sớm đã nói xong rồi, chị xem ngày mai là lễ kỉ niệm rồi, bây giờ trong trường cũng không có xuất hiện poster gì của chị cả, yên tâm đi.”

Lương Thần gật đầu hài lòng, kéo cửa kính ô tô lên, nhìn thấy lái xe sắp rẽ trái, vội vàng nói: “không cần rẽ, đi thẳng, ở quảng trưởng nhỏ phía trước quay đầu là được, chỗ này đi tiếp không tiện quay xe.”

Tài xế lưu theo sự chỉ đường của Lương Thần mà đi, nói: “tốt nghiệp cũng mấy năm rồi mà cô vẫn thuộc đường của Nam đại.”

Lương Thần ừ một tiếng, bỏ kính râm xuống, đưa cho Viên Khả Khả cất đi, chuẩn bị xuống xe.

Địa điểm diễn tập là ở nhà thể thao, hôm nay là lần diễn tập cuối cùng trước đêm kỉ niệm trường, âm nhạc ánh sáng tất cả đều có đủ, tất cả những người biểu diễn cũng đều đã chuẩn bị xong. Lúc xe của Lương Thần dừng trước của nhà thể thao, đã nghe thấy tiếng âm nhạc bên trong phát ra, tiếng đạo diễn chỉ huy cùng với âm thanh huyên náo khác.

Thư kí đoàn ủy nhà trường đem theo đứng ở cửa ra vào đón tiếp, Lương Thần xuống xe chào hỏi rồi theo chân thư kí đi vào trong, mấy sinh viên tình nguyện theo bên cạnh không thể cầm điện thoại ra chụp ảnh, từng người từng người kích động đến mặt tai đỏ bừng, cố nhẫn nại, khắc chế hành vi của mình, nhưng lối vào chật hẹp y như trước thoáng chốc đã chật ních người.

Lương Thần đem theo người không nhiều, đều đi theo đoàn ủy tiến vào hậu đài.

Đêm hội kỉ niệm trường không có phòng hóa trang riêng, tất cả diễn viên lên sân khấu biểu diễn đều dồn lại ở trong nhà thể thao, mặc lên đủ các thể loại trang phục biểu diễn, trang điểm lộng lẫy, xem ra cũng khá là náo nhiệt.

Lương Thần tiến vào dẫn đến náo động không nhỏ, nhưng phía bên trường rất nhanh đã dẫn cô đi vào phòng nghỉ ngơi được dựng lên tạm thời phía sau sân khấu, mấy tấm pano bày ra vô tình làm ngăn cách khá nhiều ánh nhìn.

Sinh viên rốt cuộc cũng không giống như fan theo đuổi minh tinh, không có phong cuồng đến thế, bọn hỏi cùng lắm chỉ là đứng ở xa xa cầm điện thoại chụp ảnh, không dám chen vào.

Những người mà Lương Thần mang theo nói chuyện cùng với đạo diễn, cô chỉ nghe qua loa đại khái, vô thức nhìn về phía nhóm người ngoài kia.

Không biết Lục Cảnh có ở trong số đó không.

ở trước mặt đại đa số đều là diễn viên và sinh viên phải diễn tập hôm nay, đều đang dướn cổ hướng về phía bên này.

Trực giác nói cho Lương Thần biết, Lương Thần không thể nào ở trong nhóm người này được.

Ngoài ra thì là sinh viên tình nguyện và nhân viên của hội sinh viên trường, trước ngực đều có đeo biển tên. Lương Thần quét một lượt, mỗi người đều trông còn trẻ con, đứng bên cạnh cô trông giống như em trai em gái nhỏ.

Vẫn như trước là trực giác nói cho cô,trong nhóm người phổ thông này không có Lục Cảnh.

Ánh mắt cô tuần tra một vòng trong nhà thể thao, đem từng khuôn mặt đều cho vào trong mắt, trong lòng lại tràn ra một cảm giác kì quái, dội sạch những mong đợi mấy ngày qua của cô.

Ngược lại không phải vì cái gì khác, chỉ là tự nhiên cảm thấy, một đường đi tới, sinh viên Nam đại đều non nớt tới không thể non nớt hơn, có người vẫn còn đeo cặp sách thời học cấp 3.

Lục Cảnh không phải cũng là sinh viên sao?

Hoặc có lẽ, đứng trước mặt cô, mái tóc dày bừa bộn, trên trán có lẽ có mụn trứng cá, áo thể thao kéo một nửa, để lộ ra cổ áo nỉ không cũ không mới, nói không chừng mở miệng ra chính là câu “học tỷ”

Cô là đang đối với với một sinh viên chưa trưởng thành suy nghĩ viển vông cái gì chứ?

Thần kinh.

Lương Thần tự cười nhạo mình, kéo chặt vào khóa cổ áo, hai tay nhét vào túi áo, tỉ mỉ nghe sự sắp xếp của đạo diễn, nhưng không sao cưỡng chế bản thân, vẫn là khống chế không được liếc nhìn về phía cửa.

Cô không ngừng nói với bản thân, không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn xem xem Lục Cảnh trông như thế nào mà thôi.

Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên, là mẹ gọi tới.

Lương Thần ra dấu hiệu tay cho Viên Khả Khả và đạo diễn, đi tới góc nhà thể thao nghe điện thoại.

Lương Thần khịt khịt mũi, nói: “mẹ, có chuyện gì thế ạ?”

Giọng nói đem theo khẩu âm người phương nam truyền vào tai: “thần thần, ba con hiện tại đang giận đến nỗi một mình uống rượu giải sầu kia kìa?”

Bây giờ còn chưa đến giờ cơm tối, ba một mình uống rượu, xem ra thật sự là tức giận rồi.

Lương Thần trong lòng rõ mồn một, biết ba mình đang giận cái gì, cô nói: “không phải bảo mẹ để ý ba một chút, không có chuyện gì thì ít lên mạng rồi sao?”

“chuyện này mẹ đâu có quản được? hơn nữa mẹ cũng giận chứ, con nói xem hiện tại mấy năm nay, bọn trẻ sao lại thành ra thế này chứ? Cách một cái đường dây mạng liền không tôn trọng người khác rồi sao? Đúng là thầy cô giáo dạy phí công rồi!”

Trong giọng mẹ đã có chút oán giận rồi, còn có thêm tiếng tay đập lên bàn.

Bố mẹ nào nhìn thấy chuyện riêng tư của con gái mình bị lôi ra bàn ra tán vào, giễu cợt, cười nhạo mà có thể không tức giận? ba Lương Thần một mình uống rượu giải sầu đã là có văn hóa lắm rồi, nhưng mà thật sự bảo ông xắn tay áo lên làm cho ra nhẽ ông cũng không tìm nổi người. suy cho cùng cách nhau cái đường dây mạng, ai mà biết đối phương là người hay là chó.

Lương Thần vẫn phải giả vờ tỏ ra bộ dạng như không quan tâm nói: “aiya mẹ khuyên ba đừng có tức giận nữa, những người trên mạng kia chỉ là cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, qua mấy ngày là ngừng lại thôi.”

Lương Thần không ngờ tới ngữ khí tỏ ra không để ý này của cô lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, giọng điệu trong điện thoại đột nhiên trở nên càng gay gắt, “một đứa con gái như con sao lại không để ý đến thanh danh của mình thế này cơ chứ? Loại chuyện như này bị người ta mang ra cười đùa mà có thể nhân nhượng được hay sao? Con sao lại không dùng một chút biện pháp nào? Tốt xấu gì cũng là một đại minh tinh, chút chuyện này đều làm không xong?”

Lương Thần cười khổ, chính bởi vì là đại minh tinh, đối diện với chuyện như này ngược lại càng chẳng thể làm gì được.

Có những minh tinh bị những tim nhảm hắc cả một đời còn không có cách nào trở mình, cô chút chuyện này, còn có thể tìm ai nói chuyện đây?

“mẹ, mẹ tưởng là con cam tâm tình nguyện sao? Miệng này ở trên thân người ta, dây mạng cũng ở trong nhà người ta, người ta thích nói thế nào thì nói thế ý, con quản được sao? Coi như có quản đi chăng nữa, lẽ nào còn phải tìm luật sư kiện từng người một? mẹ đừng nói, người đăng bài nhiều thế này, con kiện từng người chắc kiện đến phá sản mất.”

“con, con, cái này……” mẹ không còn lời gì để nói, nghẹn cả nửa ngày cũng nói không ra nguyên do, cuộc nói chuyện này chỉ có thể hậm hực mà kết thúc.

Lương Thần tắt máy, lực chú ý trở lại trên người mình, cảm giác sau lưng có một ánh nhìn.

Cô quay người, nhìn thấy một cô gái đang rụt rè nhìn mình, trong tay cầm một bình giữ nhiệt.

Hóa ra cô đứng ở cửa phòng trà chắn mất đường của người ta rồi.

Cô gái này môi mấp máy hai cái, xoắn xuýt xưng hô.

Cô đương nhiên nhận ra đây là Lương Thần, nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào. Học tỷ? sẽ phải hay không cảm thấy quá thân mật? lương tiểu thư? Một cô nương vừa mới 20 tuổi vẫn không có cách nào thích ứng được cách xưng hô trong xã hội này.

Chính lúc cô đang trăn trở tìm kiếm từ xưng hô phù hợp, Lương Thần liền nhìn thấy biển tên trước ngực của cô.

Châu tiêu hoan, phó bí thư đoàn ủy.

Lương Thần liền rõ rồi, đây chính là người có quyền lực lớn nhất trong hội sinh viên, nhưng dáng vẻ của cô gái này lại nằm ngoài sự tưởng tượng của cô. Lúc cô học đại học, phó bí thư đoàn ủy ai ai cũng cực kỳ lão luyện, tuổi không lớn, nhưng dáng vẻ của người có chức vụ ngược lại khá lớn, mà cô nương này người cũng như tên, sáng sủa hoạt bát, còn đem theo chút bối rối, đặc biệt là đôi mắt to cực kỳ tạo hảo cảm.

“thật là ngại quá…….”

Hai người đồng thanh nói ra 4 chữ này.

Châu Tiểu Hoan lại đơ người ra, hai má phút chốc liền bị nén đến đỏ bừng.

Lương Thần cười nói: “ngại quá, chị không biết chị đang chắn đường của em.”

Châu Tiểu Hoan lập tức cúi gập người 90 độ, tết tóc đuôi ngựa từ đằng sau phất ra trước trán, rồi lại thuận theo động tác đứng thẳng dậy của cô mà vẽ trên không trung một cung tròn rồi trở lại vị trí ban đầu, “thật xin lỗi! em không phải cố ý nghe chị gọi điện thoại đâu!”

Còn tưởng là chuyện gì to lắm.

Lương Thần nhịn không được sờ đỉnh đầu cô, “không sao, em bận việc thì đi đi.”

Cô gái dễ thương lại trong sáng như này, chắc là cũng tuổi với Lục Cảnh, đều là những đứa trẻ còn non nớt. vừa nghĩ tới điều này, Lương Thần càng thêm rầu rĩ.

Châu Tiểu Hoan bị cái xoa đầu bất thình lình này dọa cho hoảng sợ, vừa mừng vừa sợ.

Cô nhìn Lương Thần đi rồi, mới ngốc nghếch hồi tỉnh lại, một mạch xông lên trước sân khấu hét lớn.

Một nhóm người đang đợi cô phân công việc, mà cô lại một mình xoay tròn tại chỗ.

Một thanh niên đội bóng rổ của học viện thể dục trực tiếp dơ tay ấn giữ đầu cô buộc cô phải dừng lại, “Châu Tiểu Hoan cậu điên rồi à?”

“ahhhhhhhhhhhhhhh!”Châu Tiểu Hoan nắm hai tay, đấm vào hai bên mặt, “vừa rồi Lương Thần rồi nói chuyện với mình rồi! còn xoa đầu mình nữa!”

Nhóm người lập tức nhốn nháo cả lên, thi nhau hỏi Châu Tiểu Hoan chi tiết sự việc.

Mặc dù Châu Tiểu Hoan không biết cái xoa đầu này có gì hay để mà kể, nhưng cô vẫn là chuẩn bị tốt một chút để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người. nhưng mà lúc này, đạo diễn lại tự nhiên cầm mic gào lên, “Châu Tiểu Hoan! Các em vây quanh ở đây làm cái trò gì thế hả? biển tên chỗ ngồi của khách mời kiểm tra xong hết rồi hay chưa? Hoa cầm ra chưa?”

Châu Tiểu Hoan bị dọa một bước, thoắt cái hồi phục lại trạng thái làm việc, chỉ vào một người trong nhóm hô, “Lục Cảnh! Cậu đang đi đâu đấy? khẩn trương về vị trí!”

Chính đang bước chân hướng về phía hậu đài là Lục Cảnh đột nhiên dừng lại, khoảnh khắc cậu đang suy nghĩ xem nên bước tiếp hay không thì Châu Tiểu Hoan đã xuất hiện ngay bên cạnh, kéo cậu về lại trên sân khấu, “Tề Kỳ đâu? Vừa rồi không phải còn ở đây sao? Người đâu?”

“đến đây!” Tề Kỳ xách váy sải bước trên sân khấu, dần bước đến đứng trước mặt Lục Cảnh, tay phải đập nhẹ vào ngực, “chào học trưởng.”

“xin chào.”Lục Cảnh nói.

Tề Kỳ cúi đầu, đem tóc mái đang lộn xộn dắt về sau tai, nhẹ giọng nói: “học trưởng, một lúc nữa anh phụ trách cầm hoa, em cầm quà lưu niệm, được không?”

Lục Cảnh gật đầu nói được.

Tề Kỳ cười một cái, hai má đỏ ửng lên, cắn cắn môi, định nói gì lại thôi.

Lục Cảnh thấy Tề Kỳ cả nửa buổi không thốt ra được chữ nào, thọc tay túi quần, quay người nhìn sân khấu.

Châu Tiểu Hoan không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra, trong tay cầm một bó hoa giả lớn, nhét vào tay Lục Cảnh, “học trưởng, hoa này anh cầm lấy trước, một lúc nữa diễn tập xong bọn em sẽ lấy lại.”

Tay còn lại cầm một hộp màu xanh trắng, giả làm đồ lưu niệm của trường, “Tề Kỳ, cái này cậu cầm lấy, cẩn thận chút, bên trong là đồ thủy tinh, đừng để bị rơi.”

Tề Kỳ cầm lấy hộp, rồi nhìn hoa trong tay Lục Cảnh, nói: “hoa này sao lại là đồ nhựa thế?”

Châu Tiểu Hoan nói: “Lương Thần học tỷ bị dị ứng phấn hoa, chúng tớ đặc ý chuẩn bị hoa nhựa đấy.”

Phân phát ổn thỏa xong Châu Tiểu Hoan đập hai tay vào nhau, gào to lên, “một lúc nữa Lương Thần học tỷ lên trên xong các cậu đứng ở cánh gà đợi, ca khúc kết thúc thì các cậu đi lên, trước khi nhạc dừng hẳn phải rời rời khỏi sân khấu, biết chưa?”

Tề Kỳ nói ừ, thuận tiện hỏi Lục Cảnh: “học trưởng, mai anh mặc gì thế?”

Có người bắt đầu điều chỉnh âm thanh, khúc nhạc mở đầu quen thuộc vang lên, ánh mắt Lục Cảnh một giây cũng không rời khỏi sân khấu, cậu ngước mặt lên, lợi thế chiều cao giúp cậu có thể vượt qua một nhóm người cản ở phía trước, nhìn được toàn bộ sân khấu.

Lúc này, Tề Kỳ lại hỏi một lần nữa: “học trưởng, anh ngày mai mặc gì? Sẽ mặc vest chứ?”

Lục Cảnh thuận miệng nói: “tùy ý mặc đi.”

Tề Kỳ dịch đến trước mặt cậu một bước, “cái đó……..em định mặc váy liền màu trắng, anh có thể mặc đồ màu nhạt được không?”

Lục Cảnh kinh hãi nhìn Tề Kỳ, biểu cảm này của cậu khiến Tề Kỳ bất an, “có vấn đề gì sao?”

“không lạnh sao?”Lục Cảnh nói, “thời tiết này mặc váy không lạnh sao?”

Tề Kỳ chợt hiểu ra lí do Lục Cảnh kinh hãi, trong lòng cảm thấy ấm áp, lập tức cúi đầu xuống, “không lạnh.”

Hội trường tự nhiên xáo động lên, Lục Cảnh lập tức nhìn về sân khấu - - phía trước tấm màn cực lớn, Lương Thần trông cực gầy cực nhỏ. Cô mặc áo croptop len, chỗ nối tiếp với váy len ngắn lộ ra một đoạn cơ eo, đôi chân để hở, dưới cùng là một đôi ủng thấp.

Con gái a, Lục Cảnh nhìn vào đều thấy lạnh rồi.

Lương Thần đứng ở rìa sân khấu, nghiêng người nghe đạo diễn nói, có người đưa lên một cái mic, Lương Thần cười mỉm gật đầu rồi tiếp tục giao lưu với đạo diễn.

Lương Thần cầm hoa một tay, tay còn lại rẽ đường trong nhóm người đi hướng về phía sân khấu.

Giữa lối đi xếp chồng chất đạo cụ biểu diễn, khi cậu chỉ còn cách sân khấu khoảng 3-5m, ánh đèn sấn khấu đột nhiên sáng lên, chiếu lướt qua mắt cậu.

Lục Cảnh ngẩng đầu nhìn, Lương Thần ở dưới ánh đèn pha đi tới giữa bục, cầm mic nói: “các học đệ học muội, xin chào!”

Bên dưới khán đài vỗ tay như sấm dậy, reo hò cổ vũ.

Lương Thần tiến về trước hai bước, mắt cười dịu dàng. Ánh đèn biến đổi, âm nhạc bắt đầu, cô nắm chặt mic, tức thì tiến vào trạng thái.

Bài hát Lương Thần chọn là ca khúc một bài hát cổ vũ khích lệ trong tấm album thứ 2 kể từ lúc cô xuất đạo, trong sân khấu vào ngày lễ kỉ niệm trường này không bài nào thích hợp hơn bài này. Khi cô bắt đầu hát câu đầu tiên, bên dưới có vài sinh viên năng động hát theo. Bọn họ giúp cho bầu không khí thêm sôi nổi hơn, khi Lương Thần hát đến điệp khúc, hầu như tất cả mọi người đều hát cùng.

Trừ Lục Cảnh.

Cậu ngẩng đầu nhìn trung tâm sân khấu, lùi lại hai bước.

Có người có vẻ như sinh ra đã mang theo ánh hào quang, vạn người nhìn vào đối với cô mà nói như là lẽ dĩ nhiên. Đối diện với khán giả thưa thớt này, cô vẫn như thế hát bằng cả tấm lòng, giống như đang hát ở concert có vạn người vậy, như ánh trăng nổi bật giữa ngàn vì sao.

Lục Cảnh nhìn Lương Thần trên sân khấu, cảm khái từ tận đáy lòng - - không phải hộp tử tinh ngàn năm.

*

Bài hát đầu tiên kết thúc, hiệu quả sân khấu cùng âm hưởng và các phương diện khác đều không có vấn đề gì, Lương Thần hướng về phía người phối âm ra hiệu “ok”, lúc xoay người nhìn thấy một nam một nữ sóng vai nhau hướng đến cô đi tới.

Nữ sinh rất đẹp, tự nhiên thoải mái, nhưng người hay mê trai đẹp như Lương Thần cuối cùng vẫn là để mắt lên người nam sinh.

Lương Thần chỉ cần nhìn cái liền nhận ra cậu, chính là nam sinh mà lần nhìn thấy ở trong xe lần trước, đầu ngẩng cao, lưng thẳng, khí chất can tịnh, ngũ quan càng không thể chê vào đâu được, so với sinh viên qua trường trong trường quả thực chính là sự khác biệt giữa truyện tranh của miyazaki với rage comic.

Nhìn như này, thật xứng đáng với cụm từ “kinh hồng nhất phách” (chỉ cần nhìn thoáng qua liền để lại ấn tượng sâu sắc khó quên, chỉ người có vẻ ngoài đẹp kinh diễm). thật không ngờ hôm nay lại gặp được, Lương Thần cảm thấy hai người ngược lại khá là có duyên.

Nữ sinh trước mắt cũng vô cùng dưỡng nhãn, lúc hướng cô tặng đồ lưu niệm, Lương Thần nói: “học muội thật là xinh đẹp, là hoa khôi của nam đại chúng ta sao?”

Tề Kỳ quen nghe những lời khoa trương như thế này rồi, nhưng lần này khen cô lại là Lương Thần, cô lập tức ngại ngùng nói: “đâu có đâu có, em…….chỉ là rất bình thường thôi ạ.”

Nhớ đến nam sinh vẫn còn ở bên cạnh, Lương Thần nhìn sang cậu ta, thấy ánh mắt cậu sáng rực, trong lòng tự nhiên cảm thấy ngứa ngáy, hạ mi xuống, nói: “học đệ vất vả rồi.”

Đôi tay nam sinh đưa lên tặng hoa tự nhiên dừng lại.

Lương Thần tưởng cậu kích động đến ngốc rồi, liền thuận tiện cầm lấy hoa từ trong tay cậu, lại nói: “vất vả cho hai em rồi.”

Nam sinh mở miệng, hình như muốn nói điều gì, đạo diễn đột nhiên đi đến dưới sân khấu hô lên: “hai người xuống dưới! dẫn chương trình khẩn trương đi lên! Đừng để khoảng lặng! đã nói bao nhiêu lần rồi!”

Châu Tiểu Hoan vốn là đứng bên dưới nhìn, nhưng nghe thấy đạo diễn hô lên liền lập tức chạy lên khán đài, chỉ vào cánh gà bên phải nói: “các cậu từ đây đi xuống, mc khẩn trưởng đi lên!”

Lương Thần thu lại lực chú ý, khi mc đi qua, cô phối hợp đứng ở trung tâm, lúc cầm lấy kịch bản, lại nhịn không được phân tâm nhìn về phía bên phải.

Nam sinh kia bị Châu Tiểu Hoan kéo xuống phía dưới, hình như có một luồng cảm ứng, cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Lương Thần giống như bị người ta phá vỡ mất ý định không an phận , vội vã quay đầu lại, nhìn vào kịch bản đọc lên từng câu từng chữ.

Ngữ điệu cứng nhắc, cố che giấu đi cảm xúc đang dâng trào.

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 296

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.