Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển Biến Tốt

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Đại vu đã vào giấc trong phòng chợt nghe thấy tiếng ồn ào, đi ra xem xét thì thấy là hoàng tử điện hạ đang làm ầm ĩ. Ông không biết nói gì cho phải, chỉ đóng chặt cửa, thể hiện một chút ý phản đối, thế nhưng người ta cũng không thèm ra ngoài.

Thư Triển chỉ huy con trai cưng, sắc mặt lạnh như băng ra lệnh: “Đại Hắc, cắn! Cắn chết thì baba chịu trách nhiệm!”

Đại Hắc giơ móng vuốt bén nhọn, mặt đầy hung ác: “Gấu! Gấu gấu gấu!”

Hoa Thiết Nhi vội nhảy cái bịch lên mặt bàn, cực kỳ oan ức hét to: “Thư Thư làm gì thế? Sao lại bảo Đại Hắc cắn tôi? Dừng lại mau, còn không dừng, tôi liền phản kích! Tôi phản kích thật đấy… Áuuuuu!”

Buổi sáng, Thư Triển dậy rất sớm. Rửa mặt xong xuôi, anh nhân lúc đại vu ra ngoài tìm vật liệu dã luyện bèn bắt đầu cẩn thận quan sát những thực vật được đặt trên kệ.

Thư Triển muốn thử trực tiếp chuyển dời các thành phần nguyên tố trong thực vật ra ngoài để điều chế thành thuốc dán mới giống hôm qua, vậy thì Xá Ngu sẽ không nhìn ra.

Chẳng qua, anh tập hợp các năng lượng rời rạc thì hết sức dễ dàng nhưng muốn thu thập thành phần nguyên tố trong thực vật, bao gồm cả năng lượng của chúng thì cực kỳ khó khăn.

Cuối cùng, Thư Triển chỉ có thể phân biệt và ghi chép lại tất cả thành phần của thực vật, xác nhận đại khái công dụng của những thực vật này, cũng như chúng có thể tổng hợp thành loại thuốc có hiệu quả gì.

Tất nhiên, đây đều là giá trị lý thuyết, thực tế thế nào còn phụ thuộc vào quá trình tinh luyện, tổng hợp và ứng dụng thực tiễn.

Thư Triển bên này đang bận quan sát các loại thực vật dùng làm dược liệu, Hoa Thiết Nhi bên kia cũng đã bò ra khỏi chăn đệm từ sớm để dẫn đầu con dân của hắn ra ngoài làm việc.

Hắn cũng ngủ ngoài trời như những người khác, thậm chí ngay cả điều kiện giường chiếu cũng giống y hệt.

Nhưng mà! Hôm nay tất cả mọi người nhìn thấy khắp người bát hoàng tử điện hạ của bọn họ toàn là vết cào, trên mặt cũng có mấy vết, có điều trên da thì không bị trầy xước, chỉ xuất hiện mấy đường màu đỏ.

Người từng ăn phải móng vuốt của Đại Hắc so sánh với vết tích trên người mình, lại nhìn cu cậu đang hoạt bát chạy loanh quanh khắp công trường thì lập tức câm nín. Thế là từ hôm đấy trở đi chẳng còn mấy ai dám trêu chọc Đại Hắc nữa. Giỡn chơi à! Ngay cả bát hoàng tử mà nó còn dám cào, cào xong vẫn có thể nhăn răng nhảy nhót như thường, đám bọn họ thì tính là cái thá gì?

Đến giờ ăn, lần này không cần Đại Hắc đi săn nữa, Hoa Thiết Nhi đã đưa đồ ăn đến tận nơi.

Vị hoàng tử này cứ như quên mất chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc gặp mặt Thư Triển vẫn là dáng vẻ thiếu niên tỏa nắng xán lạn, trẻ trung vô tư, không tim không phổi y như trước.

Thư Triển gõ trán thiếu niên, không hề để bụng chuyện tối qua. Trong mắt anh, Hoa Thiết Nhi ngoài vóc người hơi đô con ra thì nhìn kiểu gì vẫn là một đứa nhóc vị thành niên, mà phần lớn thiếu niên ở độ tuổi này đều thích đùa giỡn, làm xằng làm bậy. Anh còn nghi ngờ tối qua thằng nhãi này chỉ là cố ý chọc ghẹo anh thôi.

Hoa Thiết Nhi che trán, cực kỳ oán hận liếc nhìn anh, u ám nói: “Anh là người đầu tiên dám bảo thú nuôi cào tôi, lại còn dám gõ trán tôi mà vẫn bình an vô sự đấy. Chẳng phải ỷ vào việc tôi nuông chiều anh à?”

Thư Triển phun một ngụm nước ra ngoài, tức giận nói: “Ăn nói cho đàng hoàng!”

Hoa Thiết Nhi giơ miếng thịt lên: “Cùng ăn đi.”

Thư Triển vui vẻ tiếp nhận tín hiệu hòa giải này, chủ yếu là nhờ Hoa Thiết Nhi có tay nghề rất khá.

Hoa Thiết Nhi đút Thiên Tàn của hắn ăn no xong liền chạy, công trường rất nhiều việc, nếu hắn không nhìn chằm chằm thì đám khốn kiếp ham ăn biếng làm kia sẽ lười nhác ngay.

Thư Triển vốn định bảo hắn xem thử tình trạng vết thương đã khép miệng của Phạm Cương cũng không kịp.

Giờ đã là giữa trưa, buổi sáng anh có nhìn qua tình trạng của Phạm Cương, hắn đã hạ sốt, chứng viêm của vết thương đang giảm bớt với tốc độ nhanh đến mức khiến anh kinh ngạc.

Xá Ngu đại vu đã giao hẳn Phạm Cương cho anh, thậm chí không thèm ngó tới tình hình của hắn. Ông chỉ đưa cho anh non nửa bát thuốc dán vào buổi sáng, còn hết sức đau lòng bảo anh dùng tiết kiệm một chút.

Trước lạ sau quen, Thư Triển lần nữa tinh luyện một ít thành phần hữu hiệu trong thuốc dán rồi tổng hợp thành loại thuốc mới, tốc độ nhanh hơn hôm qua rất nhiều, bản thân anh cảm thấy chất lượng thuốc cũng tốt hơn hôm qua.

Hơn nữa lần này lúc bôi thuốc cho Phạm Cương, anh còn cố ý dựa theo năng lượng còn thiếu trong cơ thể hắn để đưa những năng lượng rời rạc tương ứng vào. Anh phát hiện việc này có thể giúp vết thương của Phạm Cương mau lành hơn.

Giữa trưa, Phạm Cương bắt đầu chủ động muốn uống nước, ăn cơm.

Sau bữa ăn, lúc đi ngang qua ba gã thương binh Phòng Lợi, Thư Triển dừng lại một lát.

Gần đầu giờ chiều, Xá Ngu đại vu có đến đổi thuốc lần hai cho nhóm bệnh nhân.

Thư Triển đứng bên cạnh Xá Ngu đại vu, chỉ vào vết thương của ba người Phòng Lợi, chậm rãi nói: “Vết thương, nhiễm trùng rồi.”

Bạn đang đọc Mở Cửa [Xuyên Dị Giới] của Dịch Nhân Bắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienKeuSungXoeng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.