“Nói cái gì, nói anh vẫn còn tình cảm với tôi sao?”
Mấy ngày nay, những hạt mưa vẫn rơi xuống tí tách, không khí đặc quánh và ẩm ướt, trên mặt đất nước vẫn chưa khô, giao thông trên đường bị tắc nghẽn, vốn là đoạn đường chỉ cần ba mươi phút nay lại tốn hơn một giờ để đi qua.
Trình Thư Nặc đẩy cửa xuống xe, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô bất cẩn dẫm phải một vũng nước nhỏ, vì thế có vài giọt nước bắn lên làm bẩn ống quần bên phải.
Cô hơi nhíu mày, liếc nhìn cuộc gọi đang mở, nhanh chóng che giấu cảm xúc, “Người bên văn phòng Lệ Hành tới chưa?”
Đối phương thấp giọng đáp: “Đang ở phòng họp số ba ạ.”
Trình Thư Nặc không chậm trễ nữa: “Tôi đang ở dưới lầu.”
Cô nói xong thì cúp điện thoại rồi chạy về phía toà cao ốc văn phòng, giày cao gót đạp trên sàn nhà bóng loáng tạo nên những tiếng vang “cộp cộp cộp” dồn dập.
Năm phút sau, tại phòng quan hệ công chúng* Duy Á.
(*) Quan hệ công chúng (tiếng Anh: public relations, viết tắt là PR) là việc quản lý các quan hệ giao tiếp cộng đồng để tạo dựng và giữ gìn một hình ảnh tích cực cho một doanh nghiệp, công ty,…. Các hoạt động quan hệ công chúng bao gồm các việc quảng bá thành công, giảm nhẹ ảnh hưởng của các thất bại, công bố các thay đổi, và nhiều hoạt động khác. (Cre:Wikipedia)
Trình Thư Nặc vừa vào cửa thì Thẩm Gia Vi lập tức xông tới, “Cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì chứ.”
Cô ấy và Trình Thư Nặc là đồng nghiệp nhiều năm, Trình Thư Nặc hầu như không bao giờ đến muộn, cô có tiếng là làm việc rất liều mạng, năm trước vừa thăng chức lên vị trí quản lí cấp cao, là người lãnh đạo tổ các cô.
“Giao thông trên đường có sự cố nên tắc một lúc lâu.” Trình Thư Nặc giải thích đơn giản, rồi lại hỏi: “Lệ Hành phái người phụ trách nào đến vậy? Là Tần Lệ à?”
Lệ Hành là văn phòng luật số một thành phố, từng hợp tác nhiều lần với Duy Á, Tần Lệ là đối tác bên phía Lệ Hành, tuổi trẻ hứa hẹn, hài hước dí dỏm, ngoại trừ có khá nhiều tin đồn râu ria bên lề thì không có tật xấu nào khác.
Thẩm Gia Vi thần thần bí bí lắc đầu, “Không phải luật sư Tần, chúng ta chưa gặp bao giờ.” Cô ấy nói xong, bắt gặp ánh mắt tò mò của Trình Thư Nặc thì lại chớp mắt bổ sung: “Ngoại hình còn đẹp trai hơn cả luật sư Tần nữa, nhưng thoạt nhìn có vẻ hung dữ.”
Trình Thư Nặc mỉm cười hiểu rõ: “Cô đây là lại có mùa xuân tới sao?” Cô vừa sắp xếp tài liệu rồi đi về phía phòng họp, vừa không quên khoe khoang: “Có đẹp trai bằng Tô Hàng nhà tôi không?”
Tô Hàng là bạn trai của cô, hai người mới qua lại tháng trước, hết tuần này thì vừa tròn một tháng.
“Đừng có suốt ngày khoe khoang.” Thẩm Gia Vi ngượng ngùng vì bị hỏi câu đó, lại phản kích câu phía sau, “Tô Hàng chỉ là một thằng nhãi ranh, có thể so sánh với người đàn ông súng thật đạn thật ở bên trong được sao?”
Trình Thư Nặc: “Tuổi còn nhỏ thì không xứng là đàn ông hả?
Thẩm Gia Vi: “Không phải là xứng hay không, mà là vấn đề lớn nhỏ, cô cho là ai cũng giống cô, thích mấy tên con trai còn non nớt hả?”
Trình Thư Nặc: “…”
Nói đến mấy tên con trai còn non nớt, thì Tô Hàng quá thật còn non nớt, cậu ta ít hơn cô ba tuổi, vẻ ngoài trắng trẻo sạch sẽ lại ngoan ngoãn, cực kì khiến người khác phải yêu thích.
Ban đầu Trình Thư Nặc còn muốn phản bác vài câu, những khoé mắt đã thoáng nhìn thấy cửa phòng họp đang đóng chặt cách đó mấy mét, cô chợt thay đổi tâm trạng, không huyên thuyên với Thẩm Gia Vi nữa.
Không phải là cô nói quá, mà vụ án trên tay thật sự đau đầu.
Công ty mạng Sáng Thế là khách hàng của phòng quan hệ công chúng bọn họ, năm trước vì tổ của các cô bao thầu được hạng mục quan hệ công chúng cả năm của Sáng Thế, tay cầm tiền thưởng cũng phát run, bây giờ nhoáng cái ngay cả cần câu cơm các cô cũng sắp mất.
Tuần trước, dự án kỉ niệm mười lăm năm của Sáng Thế do tổ bọn cô phụ trách, bọn cô chạy tới chạy lui non nửa năm, ai ngờ hiện trường tiệc rượu lại xảy ra chuyện bất trắc, có một người công nhân bị thương.
Sáng Thế là công ty mạng lâu đời, có địa vị rất lớn trong ngành, lại còn là lễ kỉ niệm mười lăm năm, không ít truyền thông có mặt tại hiện trường, sự cố ngay lập tức bị truyền lên mạng.
Tổ các cô khủng hoảng ở phòng quan hệ công chúng suốt đêm, dẫn dắt dư luận, Sáng Thế cũng gánh chịu toàn bộ chi phí chữa bệnh, chấp nhận bồi thường một khoản phí kếch xù, lúc đầu sự việc đáng lẽ đã kết thúc ở đó.
Nhưng không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, người công nhân đó đột nhiên trở quẻ, dựa vào tình thế đang gay gắt lúc đó lén liên lạc với bên truyền thông, cho biết Sáng Thế trốn thuế.
Việc này ồn ào ầm ĩ trên mạng, ảnh hưởng tới các ban ngành liên quan, ban lãnh đạo cấp cao của Sáng Thế chấn động, cổ phiếu hai ngày nay giảm liên tục.
Sáng Thế là khách hàng bên phòng quan hệ công chúng Duy Á, gánh nặng dư luận lúc này đương nhiên sẽ đè lên vai cô.
Trình Thư Nặc đau đầu đè ấn đường, cô đã không được ngon giấc hai ngày liền, mà đoàn luật sư bên văn phòng Lệ Hành đến đây không chỉ vì mỗi chuyện này.
Trong lòng Trình Thư Nặc thở một hơi dài, điều chỉnh tâm trạng, rồi đẩy cửa phòng họp ra.
Phòng họp không lớn, hai bên đều có người ngồi, trừ nhân viên của tổ mình ra thì còn lại đều là những luật sư không hẳn là xa lạ bên văn phòng Lệ Hành, đối diện cửa có hai luật sư, tháng trước còn cùng tụ tập ăn cơm, Trình Thư Nặc vừa vào cửa đã mở đầu giải thích: “Thật sự rất xin lỗi mọi người, chậm trễ một chút rồi.”
Chạm mắt với luật sư nam ở trước mặt, hai người nhìn nhau cười, một người trong đó thấu hiểu nói: “Không có gì, cũng mới một lát thôi.”
Người nói chuyện nhìn mặt mày cũng hơn hai mươi tuổi, nhưng đầu lại trọc lóc, có lần Trình Thư Nặc ngồi đối diện anh ta, suýt chút nữa thì xem đầu người ta thành gương soi.
Mọi người đều rất khách sáo, Trình Thư Nặc cười cảm ơn, cô đang muốn đến chỗ của mình, chân phải mới vừa bước vài bước, thì phía trước phòng họp cũng vang lên tiếng hỏi lại không nhanh không chậm, giọng điệu lạnh lùng: “Mười phút mà là một lát à?”
Trình Thư Nặc: “…”
Cả phòng họp nhất thời yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Bước chân của Trình Thư Nặc tạm dừng, cô im lặng hai giây, rồi nhìn sang theo tiếng nói, đó là vị trí ngồi gần máy chiếu, đưa lưng về phía cửa.
Người nói chuyện mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu thoả đáng, lưng thẳng tắp, tóc mái bên tai thoáng che lại một nửa vành tai, đôi tay để trên bàn, cổ tay áo cuộn một vòng lên trên, lộ ra một nửa cánh tay, giữa những ngón tay là một chiếc bút máy.
Từ chỗ của cô có thể nhìn thấy rõ ràng sườn mặt của anh ta, cửa chớp trong phòng họp đóng chặt, ánh sáng lạnh rọi xuống sườn mặt anh, quai hàm mượt mà, chỉ lộ một nửa khoé môi đang hơi nhếch lên thành một đường cong, ẩn chứa một chút lạnh lùng, còn có một chút cảm giác quen thuộc mà cô không thể không thừa nhận.
Trình Thư Nặc có chút hoảng hốt, một lát sau thì đã bình tĩnh lại, cô còn chưa kịp nói lời nhằm xoa dịu bầu không khí căng thẳng, thì người nọ lại bổ thêm một câu, trực tiếp khiến bầu không khí đóng băng.
“Quản lí Trình không tuân thủ nguyên tắc như thế là yêu cầu thấp với chính mình hay là không để ý tới chúng tôi vậy?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ ném ra một câu, phòng họp càng yên tĩnh hơn, không ai dám hé răng.
Trình Thư Nặc nắm chặt tài liệu trong tay, đang cân nhắc xem nên phá vỡ tình huống xấu hổ này như thế nào, ánh mắt lướt qua, người nọ thong thả bỏ bút xuống, nhẹ nhàng đặt giữa trang sách, tay phải phủ lên lưng ghế, nghiêng người, thẳng thắn quay lại đối mặt với cô.
Khoé miệng anh hơi nhếch lên, đáy mắt không có một chút nét tươi cười nào, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, như ngọn cỏ lay động, lại cực kì tuỳ ý.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh nhạt của anh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt của Trình Thư Nặc dừng lại trong phút chốc, tài liệu trên tay bởi vì dùng sức nắm chặt quá mà biến dạng, khoé mắt đuôi mày quen thuộc như thế, giống như người nào đó, có một số hình ảnh vô thức hiện lên, rồi lại bị cô đè xuống trong nháy mắt.
Một phút đồng hồ sau.
Trình Thư Nặc thản nhiên như không ngồi xuống đối diện với anh, cô nhẹ nhàng để tài liệu trong tay xuống, trong văn phòng vẫn không có ai phá vỡ sự tĩnh lặng, cô nhếch khoé miệng, nở một nụ cười hoàn mĩ không tỳ vết, ngẩng đầu nhìn Lâm Yến ở phía đối diện, “Đại luật sư Lâm tuấn tú lịch sự như thế, ai dám không để ý đến chứ?”
Giọng nói của cô đầy vẻ trêu chọc, ánh mắt hai người giao nhau, vẻ mặt Lâm Yến lạnh lùng, còn Trình Thư Nặc mỉm cười xán lạn nhưng cũng không mất đi sự khéo léo.
Giây tiếp theo, cô lướt qua Lâm Yến, nhìn người đàn ông hơi lớn tuổi đứng ở bên cạnh, “Tôi nói chứ luật sư Vương à, nếu trước đó anh nói với tôi hôm nay luật sư Lâm sẽ đến, thì hôm qua tôi chắc chắn sẽ không nỡ tan tầm đâu.”
Lâm Yến không lên tiếng, đáy mắt sâu không lường được, Trình Thư Nặc lơ đãng, thoải mái mỉm cười với anh.
Lúc đầu mọi người vốn còn đang xấu hổ, nhờ có vài câu vui đùa của cô mà rõ ràng đều khẽ thở phào, người đàn ông được gọi là luật sư Vương cười nói: “Cô vu oan cho tôi rồi, luật sư Lâm là nhân tài từ thủ đô tới, tuổi còn trẻ đã là đối tác bên phía văn phòng luật chúng tôi, làm sao tôi có thể biết mà báo trước được chứ?”
Thực ra Trình Thư Nặc cũng biết một chút, mấy năm nay Lâm Yến vẫn luôn phát triển ở thủ đô, giờ đột nhiên trở thành đối tác bên phía Lệ Hành, ít nhiều gì thì cô cũng có chút bất ngờ, nếu nhớ không lầm thì Lâm Yến chịu trách nhiệm các vụ biện hộ, còn vụ án tranh luận của Sáng Thế anh hẳn là sẽ không phụ trách mới phải.
Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút gì, thậm chí Trình Thư Nặc còn phối hợp mở to hai mắt, giả vờ ngạc nhiên một chút.
Lâm Yến kín đáo nhíu mày, nhìn biểu cảm càng lúc càng khoa trương hơn trước của Trình Thư Nặc, lạnh nhạt nói một câu: “Bắt đầu đi.”
Trình Thư Nặc thu phóng tự nhiên, chốc lát vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
Duy Á là đội quan hệ công chúng của Sáng Thế, còn văn phòng Lệ Hành là cố vấn pháp luật của Sáng Thế, trước khủng hoảng của Sáng Thế, Lệ Hành đảm nhận việc chạy án cho Sáng Thế, mà trước mắt ngay cả chính Sáng Thế cũng khó đảm bảo, việc chạy án gặp phải nhiều khó khăn.
Duy Á không chỉ gặp phải khủng hoảng về mặt quan hệ công chúng mà còn vướng vào trận chiến mua chuộc dư luận của Sáng Thế, Lệ Hành phụ trách lĩnh vực chuyên nghiệp, ứng phó những bên điều tra liên quan, đồng thời cũng cần Duy Á phối hợp, Duy Á cũng phải phụ thuộc vào sự trợ giúp về mặt pháp luật từ họ.
Khác với tình thế giương cung bạt kiếm ban đầu, trong thời gian tiếp xúc, hai người trao đổi lời nói, ánh mắt thỉnh thoảng giao nhau lại thường xuyên mỉm cười gật đầu, phối hợp ăn ý.
Thời gian thoắt cái đã qua nhiều giờ, còn có một chút vấn đề chi tiết chưa chắc chắn.
Chất lượng giấc ngủ của Trình Thư Nặc rất kém, mấy ngày nay cường độ công việc lại lớn, lúc này ngồi nghe thì đầu khó tránh khỏi có chút choáng váng, cô chống khuỷu tay lên mặt bàn, ngón cái bấm huyệt thái dương.
Ban đầu Lâm Yến còn liến thoắng không ngừng một cách máy móc, không tới một lúc, chỉ thấy đầu ngón tay của anh lật một tờ giấy, động tác dừng vài giây, rồi nhẹ nhàng thản nhiên không nghe ra chút cảm xúc gì nói: “Mọi người nghỉ ngơi mười phút đi.”
Anh vừa dứt lới, phía luật sư bên Lệ Hành nhẹ nhàng thở ra, một đám xoay cái cổ cứng đờ, ánh mắt người bên Duy Á thì dừng trên người cô, trưng cầu ý kiến. Trình Thư Nặc cầu còn không được, gật đầu với bọn họ, các tổ viên, bao gồm Thẩm Gia Vi, đều ngã ngửa người về phía sau, mệt đến mức nằm tê liệt tại chỗ.
Trình Thư Nặc bật cười, rồi đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài, khi đi qua bên cạnh Lâm Yến thì cũng không hề dừng lại.
Trước bồn rửa mặt.
Trình Thư Nặc định rửa mặt một cái để nâng cao tinh thần, tiếc rằng mặt lại trang điểm nên đành phải thôi, đôi tay của cô chống lên mép bồn, ổn định hơi thở đang hơi rối loạn, một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, ánh mắt thình lình đối diện với Lâm Yến đứng ở phía sau.
Hai tay người đàn ông khoanh lại đứng cách mấy bước, đường nét tuấn tú, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt cụp xuống, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh như hồ nước sâu.
Cô và Lâm Yến đã không gặp nhau mấy năm rồi, ngoại hình của anh cũng không có gì thay đổi, vẫn là một cái túi da chất lượng tốt như trước, nhưng khí chất lại kém khá xa, người đàn ông này đã bớt đi vẻ ngây ngô, mặt mày thâm thuý, giơ tay nhấc chân đều mang một loại khí chất tự nhiên vốn có.
Lâm Yến của thời niên thiếu, Trình Thư Nặc không đoán được tính cách của anh, còn anh của hiện tại, năm tháng lắng đọng, lại càng sâu không lường được.
Cùng là một khuôn mặt từng mê hoặc cô điên đảo thần hồn, nhưng nay nhìn thấy lại không khơi nổi chút cảm xúc nào, cô vẫn thích kiểu tuấn tú chưa mất sự ngây thơ của Tô Hàng hơn, không có tính công kích, cũng đủ dịu dàng.
Sau khi phục hồi tâm trạng, Trình Thư Nặc không ngượng ngùng như lúc trước, ánh mắt của cô hơi dừng lại, rồi lịch sự cười với người trong gương, đối phương ung dung thản nhiên nhìn cô, vẻ mặt không chút thay đổi.
Trình Thư Nặc xoay người, vòng eo nhẹ nhàng dựa vào phía sau, thờ ơ quan sát anh, rồi uể oải mở miệng: “Luật sư Lâm nhìn tôi như thế, chẳng lẽ lại ‘vừa gặp đã yêu’ với bạn gái cũ là tôi sao?”
Nghe ra được sự đùa giỡn trong giọng nói của cô, đuôi mày Lâm Yến thoáng nhướng lên, anh khinh thường khẽ “xuy” một tiếng: “Cô cũng tưởng bở quá rồi.”
Trình Thư Nặc không cho là đúng, đang chuẩn bị trả lời lại một cách mỉa mai, thì di động trong túi rung lên hai lần.
Trước lời nói khiêu khích của Lâm Yến, Trình Thư Nặc chủ động ngừng bắn, cúi đầu lấy di động ra.
Là mấy tin nhắn WeChat, có hai cái là từ Tô Hàng.
– Chị, hai chúng ta chia tay đi.
– Chị vĩnh viễn là người chị tôi yêu nhất! chị muôn năm!
Trình Thư Nặc: “…”
Một tin khác là từ bạn thân của cô, mấy chữ lời ít mà ý nhiều, Trình Thư Nặc nhìn lướt qua, sắc mặt lại lạnh xuống mấy độ.
Trình Thư Nặc đè nén tính nóng nảy, nhanh chóng gõ hai câu, sau đó tắt di động, cô lại ngẩng đầu lần nữa, phát hiện có người vẫn còn đứng cách mấy bước, tư thế như cũ, khẽ ngước cằm lên, môi mỏng khẽ nhấp, đôi mắt nhìn cô không chớp lấy một cái.
Cảm xúc mà Trình Thư Nặc miễn cưỡng đè nén lại bị anh dùng ánh mắt có chút khiêu khích khơi lên hết, cô nhớ đến tin nhắn vừa rồi, Trình Thư Nặc giận đến mức phải bật cười, cô chậm rãi đi qua chỗ Lâm Yến, thong thả ung dung hỏi: “Sao tôi lại bị coi là tưởng bở vậy?”
Lâm Yến khép hờ mắt, nhìn Trình Thư Nặc đi đến, giọng lành lạnh hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Trình Thư Nặc do dự, rồi nhẹ nhàng nhấc tay phải lên, đầu ngón tay cuốn lấy cái cà vạt màu xanh đen có hoa văn nhỏ của Lâm Yến.
Ánh mắt Lâm Yến có phần tối đi, mặt mày thoáng chút không vui, Trình Thư Nặc có mắt không tròng, cô xấu xa kéo chiếc cà vạt.
Trong lúc Trình Thư Nặc cúi đầu, khoảng cách giữa hai người chợt rút ngắn, lưng Trình Thư Nặc hơi cứng đờ, cô vô thức ngửa lên một chút, rồi mất tự nhiên kéo giãn khoảng cách.
Lâm Yến lại cố ý đến bên tai cô, anh lạnh lùng cười, thản nhiên mà trào phúng: “Trước kia không phải là cô khóc lóc làm loạn muốn tôi cưới cô sao?”
Lông mi Trình Thư Nặc rung mạnh lên, đột nhiên bị người khác vạch trần, cô nhìn anh với vẻ sắc bén, Lâm Yến thờ ơ, cong môi nở nụ cười, hơi thở ấm áp phả thẳng từ mũi xuống cánh môi cô.
Trình Thư Nặc không vui nhíu mày, cố ý bẻ cong ý của anh, “Nhớ rõ ràng như vậy, mà lại còn nói không thích tôi à?”
Khoé miệng Lâm Yến hơi mím thẳng, giống như vừa nghe thấy một chuyện rất buồn cười, môi răng khép lại: “Cô nói xem?”
Trình Thư Nặc ra vẻ nhẹ nhàng, “Nói cái gì, nói anh vẫn còn tình cảm với tôi sao?”
Cô dừng một chút, đối diện với ánh mắt thâm thuý của Lâm Yến, cô giả vờ không nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo và trào phúng của anh, cố tình giảm tốc độ nói, “Hay là tôi thử xem nhé?”
Lâm Yến khó có khi lộ vẻ sửng sốt, trong chốc lát không phản ứng lại được, tay phải của Trình Thư Nặc bỗng chốc trượt xuống kéo cà vạt của Lâm Yến, cùng lúc đó cô ưỡn ngực ra, đưa đầu về phía trước, mạnh mẽ lấp kín cánh môi Lâm Yến.
Đăng bởi | HHHHHHHHHHHHHHHHHHHH |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |