“Kiểu của đàn ông lớn tuổi không hợp với cậu đâu.”
Lưng Lâm Yến cứng đờ, anh giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, nhưng khoé mắt đuôi mày lại trở nên lạnh lẽo, mạch nước ngầm chuyển động giữa hai người nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.
Trình Thư Nặc không tiếp lời ngay, sự chú ý của cô vẫn đang đặt trên người Lâm Yến, ánh mắt cô lướt qua cái cằm với đường cong đẹp mắt của người đàn ông, rồi dừng lại ở hai cánh môi đang mím chặt thành đường thẳng của anh.
Sắc mặt Lâm Yến tái nhợt, di chứng sau khi say rượu lại tra tấn anh, vừa rồi mùi vị đắng chát phải uống hơn nửa cốc nước mới tạm thời đè xuống được bây giờ lại trào lên cuồn cuộn, ánh mắt anh cố định trên khuôn mặt của Trình Thư Nặc, thâm sâu mà phức tạp.
Trình Thư Nặc bị anh nhìn thì rất không thoải mái, cô đành phải dời lực chú ý, quay đầu nhìn Hàn Thần Ngộ cách đó mấy bước, “Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt nên mình tỉnh khá sớm, đánh thức cậu rồi à?”
Hàn Thần Ngộ lắc đầu cười, hắn quan sát người đàn ông cao lớn ở đối diện Trình Thư Nặc, dường như mới phản ứng, “Đàn anh Lâm?”
Hàn Thần Ngộ nghi ngờ lên tiếng, khuôn mặt Lâm Yến vô cảm hất tay Trình Thư Nặc ra, mũi chân xoay lại, lùi ra hai bước.
Thân hình áp bức lùi ra khiến Trình Thư Nặc thầm thở phào một hơi, Lâm Yến lại vô cảm mở miệng, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như nước, “Xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Anh nói xong thì xoay người luôn, bước nhanh đến huyền quan, trong nháy mắt, cửa đã mạnh mẽ đóng sầm lại.
Lâm Yến rời đi, trong phòng khách chỉ còn Trình Thư Nặc và Hàn Thần Ngộ.
Trình Thư Nặc lại vào phòng bếp lần nữa, rót cốc nước, ghét bỏ nói: “Cậu trở nên nhàm chán như vậy từ khi nào thế?”
Hàn Thần Ngộ: ” Hình như đàn anh Lâm hiểu lầm chúng ta rồi.”
Trình Thư Nặc: “Hiểu lầm chúng ta á?”
Hàn Thần Ngộ nói đúng sự thật: “Khi anh ấy đi, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.”
Trình Thư Nặc đã sớm thành thói quen, nói bình thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tính cách anh ta chính là như vậy đấy.”
Thái độ của Lâm Yến luôn luôn như thế, không vui không giận, không quan tâm đến bất cứ cái gì, khi hai người còn ở bên nhau cũng là như thế, nói gì đến hiện tại.
Trình Thư Nặc cảm thấy nực cười, Hàn Thần Ngộ lại đi về phía cô, tiếp tục nói: “Hôm nào mình giải thích với anh ấy một chút, vừa rồi mình không nghĩ quá nhiều, chỉ là mình…” Sắc mặt hắn hơi phức tạp, cũng không hiểu sao lại nói ra câu đó.
Trình Thư Nặc lơ đi nửa câu sau của hắn, chỉ để ý nửa câu đầu hỏi: “Giải thích cái gì? Chưa nói đến việc anh ta có hiểu lầm hay không, lùi một vạn bước, cứ cho là anh ta hiểu lầm đi thì cũng chẳng có vấn đề gì.”
Cô chậm rãi bước đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, “Hôm qua anh ta uống nhiều quá nên mình mới đưa anh ta về đây.”
Hàn Thần Ngộ đứng ở phía sau sô pha, hắn không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, “Phòng bên kia của mình hai ngày này có thể dọn vào ở rồi.”
Trình Thư Nặc, “Không cần phải vội đâu, chỗ này cách bệnh viện cũng gần mà.”
Hàn Thần Ngộ không giống cô, hắn đã học tám năm, sau nửa cuối năm trước mới chuyển từ thực tập sinh lên chính thức, hiện tại đang là bác sĩ ở bệnh viện số ba, khoảng thời gian trước mới chuyển đến phòng trọ gần bệnh viện, phòng mới trang trí xong, tạm thời không có người ở. Trong thời gian này hắn vẫn luôn nghỉ ngơi ở phòng trực ban của bệnh viện, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà cô ở nhờ một đêm.
Hàn Thần Ngộ nói, “Tóm lại là vẫn không tiện lắm.”
Hắn vừa nói vừa xoay người về phòng ngủ, vì nghe thấy tiếng động nên hắn đi ra luôn, bây giờ vẫn chưa rửa mặt.
Trình Thư Nặc thấy hắn cố chấp như thế thì cũng không nói gì nữa, ngón trỏ của cô gõ lên miệng cốc thuỷ tinh, khoé mắt khẽ lướt qua, lại liếc đến cái ví da nằm nghiêng trên sô pha.
…
Trình Thư Nặc đến công ty muộn nửa tiếng so với ngày thường.
Vụ việc của Sáng Thế tạm thời chưa có tiến triển gì mới, Mộng Hoà cũng không có động thái gì khác, cả một đám người đều tranh thủ nhân lúc còn rảnh rỗi.
Trình Thư Nặc đi đến trước bàn làm việc của Thẩm Gia Vi, gõ lên bàn cô ấy, Thẩm Gia Vi nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên hỏi, “Thư Nặc, cô có WeChat của luật sư Lâm không?”
Trình Thư Nặc sửng sốt, chợt phản ứng lại, “Cô thật sự có hứng thú với anh ta à?”
Thẩm Gia Vi không hiểu tại sao Trình Thư Nặc lại ngạc nhiên, “Lạ lắm à? Điều kiện của luật sư Lâm tốt như vậy, tôi có ý cũng bình thường mà.”
Trình Thư Nặc không dám gật bừa, “Tính tình thì kém, mồm miệng thì độc địa, thật sự nhìn không ra tốt chỗ nào.”
Thẩm Gia Vi, “Rốt cuộc là cô có hay không thế?”
Trình Thư Nặc: “Không có.”
Đây là sự thật, trước đây khi chia tay Trình Thư Nặc đã xoá hết những thứ liên quan đến Lâm Yến rồi.
Thẩm Gia Vi thất vọng, cô ấy khẽ thở dài, Trình Thư Nặc hơi do dự, cô gãi đầu, rồi ném cái ví da của đàn ông lên bàn, “Cô đưa đến văn phòng luật cho anh ta đi, nhặt được của rơi trả lại người mất, đừng nói là WeChat, bảo anh ta trao cờ tuyên dương cho cô chắc anh ta cũng trao đó.”
Thẩm Gia Vi ngớ ra tại chỗ, “Cô lấy ở đâu ra vậy?”
Trình Thư Nặc nói qua loa cho có: “Nhặt được trên đường.”
Vẻ mặt Thẩm Gia Vi nghi ngờ, Trình Thư Nặc lại lười giải thích, cô vỗ bả vai Thẩm Gia Vi, nhắc nhở cô ấy, “Cô đừng có mà quên chuyện chính, trên tay chúng ta ngoài vụ của Sáng Thế, còn có hoạt động của Studio Dịch Hạo vào tuần tới nữa.”
Thẩm Gia Vi gật đầu lia lịa, “Công việc quan trọng, còn đàn ông rãnh rỗi thì mới chơi đùa.”
Trình Thư Nặc vui mừng, đang định khen mấy câu, thì sắc mặt Thẩm Gia Vi lại thay đổi trong nháy mắt, cô ấy run rẩy nâng cái ví tiền trên bàn lên, vẻ mặt mê trai nhìn về phía cô, “Sao ngay cả cái ví da của luật sư Lâm cũng đẹp thế này chứ, giống như ánh mặt trời vậy.”
Trình Thư Nặc: “…”
…
Trình Thư Nặc làm việc liên tục mấy ngày nay, hôm nay vất vả lắm mới được một ngày có ít việc cần làm, lúc tan làm lại nhận được cuộc gọi của mẹ.
“Chàng trai này không tồi, tốt nghiệp cùng trường đại học với con, người ta cũng đồng ý rồi đó, chỉ còn xem con có gật đầu không nữa thôi.”
Đầu bên kia điện thoại mẹ Trình lại cằn nhằn liên miên, Trình Thư Nặc nghe câu được câu không, thỉnh thoảng lại nói hai câu cho có: “Lại sắp xếp xem mắt cho con à? Mẹ, mẹ có thể dừng lại không hả?”
Mẹ Trình dịu dàng khuyên bảo: “Người lớn hai bên đều nói được, người ta nhìn ảnh của con còn hài lòng lắm đó, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, mẹ là mẹ con, không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai nữa?”
Lập trường của Trình Thư Nặc kiên định, “Nếu mẹ nhàn rỗi đến hoảng hốt rồi thì quản Dư Tề nhiều hơn đi, bây giờ thằng nhóc ấy đang trong thời kì nổi loạn, tình thương người mẹ bao la của mẹ có thể tha hồ ‘tưới’ cho nó.”
Dư Tề cũng được coi là một nửa em trai của cô, tháng trước vừa mới đón sinh nhật mười sáu tuổi, học trường cấp ba tư nhân, vấn đề thiếu niên điển hình, không thích học tập đã đành, lại còn rất không nghe lời, hai người không thân thiết, thậm chí còn không quen thân. Khi Trình Thư Nặc mười tuổi thì bố mẹ li hôn, mỗi người lại tái hôn, sinh con, Trình Thư Nặc được bà ngoại nuôi lớn.
Trình Thư Nặc không nghĩ tiếp nữa, cô bổ sung: “Lần này con sẽ đi, nhưng đây tuyệt đối là lần cuối cùng.”
Giọng nói của cô cứng rắn, mẹ Trình ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng cũng mất hứng, “Mẹ quan tâm con là sai sao? Cái thái độ này của con là sao hả?”
Trình Thư Nặc: “Mẹ, công ty của con còn có việc, lần sau nói tiếp.”
Cô nói xong, cũng không chờ mẹ nói đã cúp máy luôn, mẹ Trình không gọi lại nữa, không đến một lúc sau bà lại gửi thông tin của đối tượng xem mắt tới di động của cô.
Trình Thư Nặc liếc nhìn qua loa.
Họ Lâm, học luật, là luật sư.
Trình Thư Nặc: “…” Điều kiện quá kém.
Ánh mắt cô lướt xuống, dừng trên một con số, nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, ánh mắt cô hơi dừng, một đường lướt xuống, nhìn ảnh của đối phương, chàng trai trắng nõn sạch sẽ, mi thanh mục tú, lúc cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất hiền lành vô hại.
Trình Thư Nặc mím môi, hoàn toàn hợp khẩu vị của cô.
Chỉ do dự ba giây, Trình Thư Nặc đổi ý, cô như vui đùa mà gõ một câu: “Mẹ à, lần sau mẹ cứ gửi thẳng ảnh luôn đi, lấy loại này làm tiêu chuẩn, một tháng một lần, có thể đảm bảo nguồn cung không?”
Mẹ Trình: “…”
…
Buổi tối ngày tiếp theo, Trình Thư Nặc đúng giờ đến địa điểm hẹn trước.
Ánh mắt cô lướt quanh nhà hàng một vòng, cuối cùng dừng lại ở một ví trí gần cửa sổ, cô đến cạnh bàn, thấp giọng hỏi: “Lâm Hủ à?”
Lâm Hủ lần đầu tiên đi xem mắt nên rất căng thẳng, nghe thấy có người kêu tên cậu thì lập tức đứng vọt lên khỏi chỗ ngồi, ngẩng đầu ưỡn ngực tự giới thiệu: “Phải…Tôi là Lâm Hủ, lâm trong lâm yến, hủ trong hủ hủ như sinh.” (Sống động như thật)
Trình Thư Nặc hơi dừng.
Lâm Hủ ý thức được bản thân đã nói sai, cậu ta nhanh chóng cho mình một cái bậc thang trèo xuống, chân thành khen: “Chị à, chị còn xinh hơn cả trong ảnh nữa.”
Trình Thư Nặc có chút phức tạp liếc nhìn cậu ta. “Chị á?”
Lâm Hủ vô tội chớp mắt: “Vậy tôi phải gọi chị như thế nào, bây giờ tôi hơi căng thẳng, gọi em sao? Em Lâm?”
Trình Thư Nặc bị cậu ta chọc cười: “Em Lâm? Lấy họ chồng hả?”
Sắc mặt Lâm Hủ ‘bùm’ một phát đỏ lên, nói năng lộn xộn: “Em Lâm, à không, em Trình, tôi…tôi thật sự không biết phải gọi chị là gì, trời ạ, rốt cuộc tôi đang nói cái gì vậy chứ?”
Cậu chán nản cho bản thân một cái tát, “Tôi quá căng thẳng, bố mẹ, con đã làm bố mẹ mất mặt rồi, chú út, Lâm Hủ đã làm chú mất mặt rồi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ ngồi thẳng lưng, hai tay không biết để chỗ nào, Trình Thư Nặc lại thong thả ung dung kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với cậu, nâng má cười nhìn cậu ta.
Dáng vẻ Lâm Hủ rất nhỏ bé, sạch sẽ, ấn tượng đầu tiên khiến người ta có cảm giác rất thoải mái, có lẽ vì coi trọng cuộc hẹn lần này nên cậu đã mặc một bộ âu phục màu đen, không vừa người lắm, tay áo hơi rộng, vạt áo hơi dài.
Lâm Hủ bị Trình Thư Nặc nhìn đến mức chột dạ, cậu cụp mắt nhìn lại bản thân, một lát sau lại ngước mắt nhìn cô, “Khó coi lắm ạ?”
Trình Thư Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, “Đẹp, nhưng mà có chút không hợp.” Khí chất của Lâm Hủ quả thực không phù hợp với âu phục và giày da, nhìn có vẻ già đời quá.
Lâm Hủ kéo cà vạt xuống, ngoan ngoãn khai báo: “Quần áo là của chú út tôi, chú ấy cho tôi mượn.”
Trình Thư Nặc bỗng tỉnh ngộ: “Quần áo của người lớn chắc chắn là không hợp với cậu rồi.”
Lâm Hủ định giải thích thì ánh mắt của Trình Thư Nặc đã dừng ở cổ tay cậu, “Đồng hồ cũng là của chú út nhà cậu sao?”
Lâm Hủ ra sức gật đầu, “Có phải đẹp lắm không?”
Trình Thư Nặc ngắt lời cậu ta: “Tuổi cậu còn nhỏ, mấy thứ đồ loè loẹt của đàn ông lớn tuổi không hợp với cậu đâu.”
Lâm Hủ định giải thích: “Chú út của tôi…”
Trình Thư Nặc tiếp lời: “Gừng càng già càng cay?”
Lâm Hủ: “…”
Trình Thư Nặc: “Cậu đừng đứng đó, ngồi xuống đi.”
Lâm Hủ vẫn đứng ngốc ở đó, tay trái kéo cà vạt, Trình Thư Nặc quan tâm nói: “Nếu không thoải mái thì cởi ra đi, tôi không ngại đâu.”
Lâm Hủ: “Nhưng chú út của tôi nói…”
Lâm Hủ mở miệng ngậm miệng đều là chú út, Trình Thư Nặc không nhịn được cười nói: “Lâm Hủ à, không phải cậu có tình cảm đặc biệt gì đó với chú út đấy chứ?”
Lâm Hủ thành thật, “Tôi thích chú ấy.”
(Mẫn: Lạyyyyy =))) )
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ: “Không phải là cái kiểu thích mà chị nghĩ đâu, chính là kiểu chị thường sẽ nhớ tới chú ấy, chú ấy cười với chị, chị sẽ vui vẻ cả ngày, muốn đi theo chú ấy….Không phải, sao nghe lại có vẻ quái quái như thế chứ, ý tôi là chú ấy là thần tượng của tôi đó!”
Trình Thư Nặc đương nhiên hiểu ý của cậu ta, chẳng qua là muốn đùa giỡn cậu ta một chút, cô cong cánh môi mỉm cười như cũ, Lâm Hủ đã hoàn toàn nghẹn đến đỏ bừng, hai vành tai cũng hơi đỏ, vô thức kéo cái cà vạt.
Trình Thư Nặc suy nghĩ, rồi đẩy ghế ra đứng lên, đi đến trước mặt Lâm Hủ, Lâm Hủ căng thẳng nhìn cô, hai tay Trình Thư Nặc đặt lên cà vạt của cậu, rất tự nhiên cởi ra cho cậu, “Lần sau đừng trịnh trọng như vậy nữa.”
Theo hành động của cô, trái tim Lâm Hủ đập nhanh hơn, nhưng lại được giọng nói nhỏ nhẹ của cô vỗ về cảm xúc, cậu do dự vài giây, rồi ngượng ngùng nói: “Chị à, chị không chỉ xinh đẹp mà còn tốt tính nữa.”
“Chú út của tôi xem ảnh của chị thì bảo chị không phải là cô gái tốt, còn sợ tôi bị lừa nữa, nhưng bây giờ tôi đã hơi thích chị rồi, mắt nhìn của chú út nhà tôi thật chẳng ra sao, chị, chị là một cô gái tốt.”
Lâm Hủ quá thành thật, cậu sẽ không nói dối, nghĩ gì nói nấy, Trình Thư Nặc thật sự cảm thấy Lâm Hủ rất đáng yêu, cô vui đùa nói: “Thế giữa tôi với chú út của cậu thì cậu thích ai hơn?”
Lâm Hủ: “Chú út ạ!”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Hủ trả lời vừa nhanh vừa kiên định, khoé miệng tươi cười của Trình Thư Nặng hơi cứng lại, Lâm Hủ lại hoảng loạn nhìn ra phía sau cô, bởi vì bóng dáng xuất hiện trước mắt mà bị doạ, “Chú út à, sau chú lại ở chỗ này?”
Trình Thư Nặc phản ứng lại, khó hiểu nhìn Lâm Hủ: “Chú út của cậu xấu lắm sao? Lại bị doạ đến mức này?”
Khi nói chuyện, cô kéo cà vạt của Lâm Hủ xuống vòng giữa ngón tay, dưới ánh mắt phức tạp của Lâm Hủ, cô vén tóc mái bên tai, tò mò xoay người nhìn sang…
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Yến: “Tôi đã thảm như thế rồi, bình luận ha ha là có ý gì hả? Cái gì mà kích thích? Còn chê tôi không đủ “xanh” sao?”
Trình Thư Nặc: “Đừng tức giận, em chỉ thích anh thôi mà.”
Lâm Yến: “Ha ha, mồm miệng phụ nữ chính là quỷ gạt người.”
Trình Thư Nặc: “…”
Không phải không đăng chương mới mà, gần đây đang vào giai đoạn cuối, có chút bận rộn, chủ yếu vẫn là luật sư Lâm không ra sức, chương này có phải có chút quá đáng hay không?
Có vấn đề gì các người cứ đánh Lâm Yến là được, tính tình đại luật sư Lâm nhà chúng tôi tốt lắm.
Lâm Yến: “…”
Đăng bởi | HHHHHHHHHHHHHHHHHHHH |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |