Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa buồn cười vừa éo le

Tiểu thuyết gốc · 655 chữ

Tôi từng nghĩ, một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Thế nhưng khi bạn ở một mình trong căn phòng nhà trọ, nhìn ra ô cửa sổ và đếm từng ngày mong ngóng, một năm dài dằng dặc như cả thập kỷ. Tôi là người chủ động chọn cuộc sống này, mà sao giờ lại thấy mình như một kẻ bị đẩy ra bên lề.

Minh đã nói rất rõ, “Anh không muốn rời bỏ tất cả để theo em. Anh có cuộc sống và sự nghiệp của anh.” Anh là người thẳng thắn và chân thật, điều đó tốt, nhưng đôi khi tàn nhẫn. Chúng tôi kết hôn như một cam kết dành cho nhau, nhưng giờ đây, khoảng cách hơn 8000 km đang bẻ gãy dần tình cảm đó.

Ngày tôi chuẩn bị đi, Minh tiễn tôi ra sân bay với nụ cười gượng gạo. Anh dặn dò đủ điều, từ việc giữ sức khỏe đến cách tiết kiệm tiền. Nhưng điều tôi cần nghe nhất – rằng anh sẽ nhớ tôi nhiều, và sẽ thu xếp để sớm sang thăm tôi – thì lại không được nói ra. Ngày ấy, tôi tự an ủi rằng chúng tôi cần thời gian để thích nghi. Nhưng sau một năm, sự kiên nhẫn trong tôi cạn dần, thay vào đó là cảm giác trống rỗng.

Buổi tối đó, khi tôi nhận được món hàng gửi nhầm, đó là một điều vừa buồn cười vừa đầy éo le. Có ai đã bao giờ ở vào một tình huống như vậy chưa? Tôi đã lấy hết can đảm, đặt một món đồ chơi người lớn, một cây gậy rung, với hy vọng tìm một lối thoát ngắn ngủi cho sự cô đơn, nhưng kết quả nhận được là một cái kệ gia vị. Cảm giác hụt hẫng pha lẫn buồn cười khiến tôi tự hỏi liệu mình có đang sống một cuộc đời quá mâu thuẫn – một bên là đạo đức, một bên là nhu cầu cá nhân. Tôi không dám gọi điện cho nhà bán hàng để khiếu nại, bởi làm sao tôi có thể mở miệng mà nói, “Tôi đặt món này không phải để đựng gia vị, mà là để tự giải tỏa!”

Món đồ đó, cuối cùng, nằm chỏng chơ trong góc nhà, nhắc nhở tôi về sự éo le của chính mình. Tôi cười, nhưng lòng lại rầu rĩ không thôi. Chúng tôi từng yêu nhau rất nhiều. Trước khi tôi đi, tuần nào cũng hẹn hò, quấn quýt. Thế nhưng giờ đây, mỗi lần gọi điện, cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Những cuộc gọi video dần thưa thớt. Những tin nhắn mỗi ngày cũng nhạt nhẽo dần. Đôi khi, cả tuần chúng tôi chẳng nói với nhau lời nào.

Mấy ngày sau, Minh gửi tin nhắn nói visa, sau cả năm trời nộp hồ sơ qua lại, đã được duyệt. Thật sự, khi nghe điều đó, tôi vừa mừng, vừa bực. Sao anh lại bình thản đến thế? Tôi nói rõ ràng tôi rất mong anh sang sớm, nhưng anh khăng khăng chờ dự án xong, vừa lúc kết hợp với kỳ nghỉ cuối năm. “Em chờ thêm một chút nhé, anh muốn sắp xếp mọi thứ ổn định trước khi gặp em.” Anh nhắn vậy, nhưng trong lòng tôi, công việc của anh được xếp hàng ưu tiên hơn tôi.

Đêm ấy, tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng dịu nhẹ. Tôi mở máy tính, định gọi cho anh, nhưng rồi lại tắt đi. Thay vào đó, tôi nằm dài trên ghế sofa, ôm chiếc gối ôm quen thuộc. Tôi không biết liệu mình có thể chờ đợi thêm bao lâu, và liệu cuối cùng, thứ tôi nhận được có phải là sự thỏa mãn hay lại một lần nữa là một “cái kệ gia vị” khác.

Bạn đang đọc Món đồ chơi người lớn tôi đặt bị giao nhầm sáng tác bởi CarolinePhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CarolinePhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.