Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1115 chữ

Trời đêm vào cuối thu, không khí đã trở nên lạnh lẽo. Hồ nước ở trên đỉnh núi còn lạnh hơn.

Bất quá dù gì Tần Xuyên cũng là người tu chân, cho nên cũng không e ngại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ toàn thân một lần trong hồ nước, hắn để ngọn gió trong núi hong khô cơ thể của mình. Tiếp đó từ trong nạp giới, Tần Xuyên lấy ra đạo bào, đạo quan, phất trần, trường kiếm, ăn mặc chỉnh tề rồi đi về phía đại điện môn phái.

Trước đại điện, Vương thẩm đã xử lý xong đầu thủ cấp của trâu, dê, heo. Trần Hạo thì cũng đổi xong một bộ trang phục sạch sẽ khác, đứng chờ ở chỗ này.

Mọi người nhìn vào sơn phong, Tần Xuyên tay cầm phất trần và trường kiếm, thắt lưng bay phấp phới, đi tới dưới ánh trăng. Tuy niên kỷ hắn còn ít, những mờ hồ đã có bộ dáng tiên phong đạo cốt. Nội tâm mọi người không tự chủ mà toát lên một tia kính sợ nồng đậm.

Tế tổ, chính là hoạt động thường có của Vũ Hóa Môn.

Trong dĩ vàng, mỗi lần có ngày lễ quan trọng, các vị chưởng môn trước đây đều suất lĩnh đệ tử môn phái, tế bái tổ tiên.

Mặt khác, dựa theo môn quy của Vũ Hóa Môn, tân chưởng môn kế nhiệm, cũng cần phải cùng các đệ tử bái tế tổ tiên một lần. Khi đó mới được xem là chính thức trở thành chủ nhân của môn phái.

Vốn dĩ, tân chưởng môn kế nhiệm tế tổ, là một trong những nghi thức hoành tráng nhất của môn phái. Bất quá Vũ Hóa Môn bây giờ, cho dù tính cả chưởng môn, mới chỉ có hai người đệ tử, cho nên cũng không có gì long trọng đáng để nói.

Tần Xuyên tất nhiên cũng không để ý tới nghi thức xã giao. Cho nên hắn cùng Trần Hạo, hai người cùng nhau hành động, đưa toàn bộ vật phẩm dùng để tế tổ, di chuyển vào trong đại điện, đặt chúng lên bàn thờ, ngay phía trước những bức họa của lịch đại tổ sư của môn phái.

Một lúc sau, Tần Xuyên đứng ở phía trước, Trần Hạo đứng ở phía sau, bắt đầu chính thức dâng hương hành lễ, tế bái tổ tiên.

Sau khi làm xong lễ, Tần Xuyên vươn người đứng dậy, đối mặt với bức họa của các chưởng môn Vũ Hóa Môn thời kỳ trước, thần sắc nghiêm túc nói: "Lịch đại tổ tiên chưởng môn Vũ Hóa Môn ở trên, hôm nay Tần Xuyên ta chính thức kế nhiệm chức chưởng môn. Mặc kệ lai lịch của ta như thế nào, nhưng nếu như đã làm chưởng môn của Vũ Hóa Môn, ta nhất định sẽ gánh chịu tất cả trách nhiệm mà mình phải làm. Vũ Hòa Môn ngày nay, không một ai để vào mắt, chỉ một tên tán tu nhỏ nhỏ, cũng dám tới gây sự, quả thực là sa cơ lỡ vận. Bất quá ta cam đoan, một ngày nào đó, tuyệt đối sẽ để cho Vũ Hóa Môn danh dương thiên hạ, mỗi người đều phải kính sợ!"

Tần Xuyên nói lời hùng hồn một phen, lúc này âm thanh của hệ thống cũng hợp với tình hình mà vang lên: "Nhiệm vụ tế tổ đã hoàn thành. Đạt được ban thưởng nhiệm vụ: một tấm Hóa Điền Phù"

Hóa Điền Phù? Ban thưởng của nhiệmvụ lần này là đạo phù?

Tần Xuyên nghe xong, lập tức cao hứng trở lại.

Đạo phù thế nhưng là thứ tốt. Tuy chỉ là một tờ giấy nho nhỏ, nhưng nó ẩn chứa đủ loại năng lực thần kỳ. Hoàng Cân Lực Sĩ Phù lần trước dùng để xây dựng kiến trúc, chính là ví dụ tốt nhất.

Giai đoạn đầu, thực lực của môn phái nhỏ yếu, sự tình có thể làm rất ít. Có đạo phù để phụ trợ phát triển, tuyệt đối chính là làm chơi ăn thật.

Tần Xuyên bảo Trần Hạo có thể rời đi, bản thân hắn cũng ra khỏi chỗ thờ phụng của lịch đại chưởng môn, quay trở lại gian phòng của bản thân, từ trong nạp giới lấy ra Hóa Điền Phù, bắt đầu kiểm tra tác dụng của nó.

Nguyên lai, Hóa Điền Phù được sử dụng để khai khẩn linh điền. Bất luận là khuu vực núi đá, đầm lầy hay khắp nơi đều là bụi gai, chỉ cần một tờ Hóa Điền Phù ném ra, chẳng mấy chống, sẽ hình thành mười mẫu lương điền với đất đai màu mỡ.

Bởi vì chữa thương cho chưởng môn tiền nhiệm, ruộng đất dưới núi của Vũ Hóa Môn đã bán hết toàn bộ. Chỉ còn sót lại hai mẫu ruộng cằn cỗi ở trên núi, được sử dụng như là nguồn cung cấp lương thực cho môn phái.

Chỉ có điều, bởi vì tính hạn chế của đất đai trên núi, cho nên đất ruộng khai khẩn có thể gieo trồng được rất nhỏ, sản lượng cũng cực thấp. Nếu chỉ dựa vào hai mẫu đất này mà nói, đừng nói tới việc phát triển môn phái sau này, chỉ sợ ngay cả việc chèo chống khẩu phần lương thực cho năm người hiện tại đều không thể làm được.

Hiện tại tấm Hóa Điền Phù này, tới thật là đúng lúc!

Tần Xuyên quyết định, sáng sớm ngày mai phải đi tới phó phong nơi Trần bá ở, biến ra mười mẫu linh điền, giải trừ nguy cơ về lương thực.

Buổi tối này dốc lòng tu luyện tới nửa đêm, sau đó hắn ngủ thiếp đi. Sáng sớm ngày hôm sau, đơn giản ăn một chút điểm tâm, Tần Xuyên rời khỏi chủ phong, tiến về phó phong ở phía trước.

Phi Vũ Sơn có một tòa chủ phong, bốn tòa phó phong. Chủ phong Phi Vũ Phong, là là trụ sở chính hiện tại của môn phái. Tòa phó phong mà bây giờ Tần Xuyên muốn tới, được gọi là Đại Lâm Phong. Thời điểm lúc trước Vũ Hóa Môn còn đang hưng thịnh, nơi đây chính là chỗ ở của người làm tạp vụ. Hiện tại theo đà suy tàn ủa môn phái, nơi này chỉ còn Trần bá và Hằng Nhi ở lại.

Thời gian lúc này còn sớm, bất quá thời điểm Tần Xuyên đến Đại Lâm Phong, đã nhìn thấy Trần bá dẫn theo Hằng Nhi đang chăm sóc hoa màu trong hai mẫu ruộng cằn cỗi kia.

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.