Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Dám Nhìn Vào Thất Bại Của Bản Thân

Tiểu thuyết gốc · 2555 chữ

Trong vô vàn vị diện, võ học, chiêu thức, và pháp môn nhiều vô kể, tựa như những vì sao trên trời. Mỗi chủng loài, mỗi nền văn minh đều không ngừng sáng tạo và phát triển những kỹ nghệ độc nhất, để sinh tồn, để chiến đấu, và để khẳng định chính mình.

Có những môn phái chỉ tập trung vào sự thanh tịnh nội tâm, phát triển sức mạnh tinh thần, lại có những dòng pháp môn đặt nặng vào việc điều khiển nguyên tố, chuyển hóa tự nhiên thành công cụ phục vụ chiến tranh.

Thời thế không ngừng biến đổi, và trong dòng chảy bất tận ấy, mỗi chiêu thức, mỗi bộ pháp đều mang trong nó tinh hoa của cả một thời đại, một dân tộc, thậm chí là một vị diện. Có những chiêu thức tồn tại qua hàng thiên niên kỷ, được truyền thừa qua bao thế hệ, như một ngọn lửa bất diệt. Lại có những chiêu thức sinh ra chỉ để đánh đổi.

Và Bá Thể Chi Kiếm chính là loại chiêu số này. Đã không ai còn nhớ gia tộc họ Hà vì sao mà có bộ kiếm quyết này, nhưng toàn bộ người từng dùng nó đều đã chết vì cạn kiệt thọ nguyên.

Đến như Hà Trí, trong trận chiến với Trần Cận Nam tại Nga Mi Sơn, sau khi chém ra liên tiếp ba kiếm cũng đã như đèn cạn dầu. Nhìn hắn bề ngoài còn cười nói vui vẻ, vô lo vô nghĩ, nhưng thực tế, thọ mệnh đã cạn, lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Lúc này đây, Bá Thể Chi Kiếm lại một lần nữa hiển lộ uy lực tuyệt luân. Đứng trước sát chiêu vô danh của Cao Tinh, một tồn tại đã trải qua hàng tỷ năm tồn tại, Lê Nhật đặt cược toàn bộ sinh mệnh của mình vào nó.

Bất chợt, Lê Nhật hiện lên luồng suy nghĩ, như thiểm điện xẹt nhanh qua đại não:

“Hà Trí chỉ có vài chục năm thọ mệnh, biên độ đánh đổi hạn chế vô cùng. Còn ta đã ăn hơn trăm Sinh Mệnh Quả. Hiện tại thọ nguyên dùng con số trăm triệu năm để tính… nếu vậy… đã không đổi thì thôi, nhất định phải nhất kích tất sát!”

Người ta thường nói: “Nhân tài thiên hạ vô tận, nhưng pháp môn là bất biến.”

Thế nhưng, trong thực tế, pháp môn không bao giờ đứng yên. Nó thay đổi, dung hòa và tiến hóa theo thời gian, theo tâm trí những kẻ điên cuồng dám vượt qua mọi giới hạn của bản thân.

Lê Nhật chính là kẻ điên cuồng ấy! Trong mắt người khác, hắn chẳng khác nào một kẻ không biết sợ hãi, nhưng với hắn, đó chính là bản chất không thể thay đổi. Hắn không bao giờ chấp nhận bản thân đi theo lối mòn của bất kỳ ai. Hắn thà tự mình dấn thân vào con đường không lối về, còn hơn là trở thành cái bóng của người khác.

Nếu buộc phải đi, hắn sẽ chẳng ngần ngại trước bất kỳ chướng ngại nào. Gặp hố sâu, hắn sẽ nhảy mà không cần nhìn đáy. Gặp sông, hắn sẽ bơi, dù dòng nước cuốn xoáy đen ngòm có hung hiểm đến đâu. Gặp núi, hắn nhất định sẽ leo, dù đôi tay có rướm máu, dù ngọn núi ấy cao đến mức xuyên thấu cả bầu trời.

Đối với Lê Nhật, mục tiêu không nằm ở điểm đến, mà nằm ở cách hắn vượt qua mọi thử thách trên con đường mà hắn tự chọn.

Hắn là như thế, một kẻ thách thức mọi giới hạn. Không phải vì hắn mạnh hơn kẻ khác, mà vì hắn có một ý chí không bao giờ chịu khuất phục. Dù cho con đường phía trước là địa ngục, Lê Nhật cũng sẽ bước đi bằng đôi chân của chính mình.

Tiếng sấm rền vang, từng tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt, soi rọi một vùng đất chết chóc đầy hỗn loạn. Mưa bão ở Thiên Mạt Địa đã bước vào thời khắc bạo liệt nhất, khi thiên nhiên là sự phẫn nộ, là cơn cuồng nộ điên dại, như muốn nuốt chửng mọi thứ. Từng giọt mưa nặng hạt như mũi tên băng giá, đâm xuyên qua cả không gian và để lại những vệt dài lạnh buốt.

Vạn quân Tiên Tộc nay cũng không còn trụ vững. Từ bộ binh cho đến đội Kỵ Sĩ Rồng hùng mạnh cũng điêu đứng trước sức mạnh hủy diệt của thiên tai.

Lốc xoáy dữ dội quét qua, cuốn phăng cả người lẫn chiến khí, biến họ thành những vệt sáng mờ nhạt, bị thổi bay không biết về phương nào. Đất trời gầm rú, những cột lốc đen ngòm quật nát cả chiến trường, tạo thành những hố sâu không đáy.

Dẫu vậy, giữa quang cảnh khốc liệt ấy, chiến trường lúc này vẫn còn lại một vị trưởng lão Tiên Tộc khí thế như khai thiên phá thạch. Và một tên quái dị nửa người nửa máy, to lớn vạm vỡ như một ma thần đứng đối diện.

Cao Tinh biến mất trong chớp mắt, tựa như một tia chớp xé toạc không gian. Tốc độ của hắn so với trước kia, đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Thân ảnh hắn phân hóa thành ba, mỗi một hình bóng đều mang theo sức mạnh áp đảo, đồng loạt xông đến từ ba phương vị.

Ngọn lửa trắng xanh vốn đã vờn quanh thân ảnh Cao Tinh, giờ đây cũng chia thành ba dòng lửa dữ dội, mỗi ngọn lửa đều toát ra nhiệt lượng đáng sợ như muốn thiêu rụi tất cả.

Ba luồng sức mạnh này từ ba phương vị khóa chết Lê Nhật ở giữa, không để lại bất kỳ đường lui nào. Không gian xung quanh hắn dường như cũng chịu ảnh hưởng, bị bóp méo bởi nhiệt lượng và năng lượng khủng khiếp của Cao Tinh.

Tiếng Cao Tinh hét lớn áp đảo cả âm thanh cuồng nộ của cơn bão:

“Lê Nhật, vì ngươi ta sẽ đặt tên cho chiêu số này. Gọi là Tam Cực Phá!”

Lê Nhật nhắm nghiền đôi mắt, thần thức tập trung cao độ nhưng cả ba tên Cao Tinh đều cho hắn cảm giác như thật. Không có dấu hiệu nào cho thấy là ảo ảnh, hắn nghiến răng cười lớn thống khoái mà nói:

“Cao Tinh, chiêu này của ta gọi là Bá Thể Chi Kiếm! Ta dùng chín mươi chín triệu năm thọ mệnh, tiễn ngươi xuống suối vàng.”

Lời nói của hắn vang vọng khắp không gian, tựa như tiếng thần ma cuồng loạn, khiến đất trời cũng phải rung chuyển.

Bá Thể Chi Kiếm trong tay sáng rực lên màu xanh biếc, như ánh sáng hồi sinh giữa biển máu, mang theo hơi thở của sinh mệnh thuần khiết. Cự Nhãn Kiếm, vốn là pháp khí nhuốm đẫm sát ý hủy diệt, nay lại được sinh mệnh lực bao phủ, ánh sáng đỏ ma quái và xanh biếc hòa lẫn, xoáy tròn tạo thành một cơn lốc năng lượng kỳ dị.

Sự dung hợp giữa sát ý sắc bén và sinh mệnh cường đại đã sinh ra một loại dị biến, khiến khí tức của Cự Nhãn Kiếm không còn là hủy diệt đơn thuần, mà trở nên sống động, như thể cả thanh kiếm đã hóa thành một sinh vật kỳ quái, vừa tỏa ra sát khí ngút trời vừa mang theo sức mạnh tái sinh đầy mâu thuẫn.

Mà giữa trận chiến của hai thứ đối nghịch đó, thứ hắc huyết đen tuyền vốn yên lặng từ khi xuất hiện, giờ lại sống động như dã thú hoang dại thoát khỏi xiềng xích. Hắc huyết không ngừng lan tỏa, quấn lấy cả sát ý và sinh mệnh lực.

Không những không bị chúng bài xích mà còn hòa nhập vào khối hỗn loạn chung, đẩy biến động lên một cảnh giới hoàn toàn mới.

Một sức mạnh kỳ dị và đầy mâu thuẫn hình thành, vừa hủy diệt vừa tái sinh, vừa chết chóc lại vừa sống động, khiến cả không gian quanh Lê Nhật dường như méo mó, khó phân rõ thực tại và hư ảo.

Màu đỏ ma quái của sát ý, màu đen u ám của hắc huyết, và màu xanh biếc rực rỡ của sinh mệnh lực hòa quyện, tạo thành một dòng năng lượng hỗn độn.

Bàn tay Lê Nhật bắt đầu xuất hiện những rạn nứt, từng tia năng lượng hỗn loạn lan tràn như muốn thoát khỏi sự giam cầm của hắn. Thứ sức mạnh này đã vượt qua mọi giới hạn mà hắn có thể kiểm soát.

Dù là sát ý lạnh lẽo, sinh mệnh lực dồi dào, hay hắc huyết thần bí, không có bất kỳ nguồn năng lượng nào trong ba loại hắn có thể chế ngự hoàn toàn.

Cảm giác như đang ôm một quả bom không biết lúc nào sẽ phát nổ, nhưng hắn đã không còn thời gian để do dự. Câu trả lời đến nhanh hơn hắn tưởng, Cao Tinh đã xuyên phá hư không mà đến.

Tam Cực Phá cuồng bạo ập đến, đồng thời tạo ra ba vết cắt xé nát hư không, hình thành những tiếng vỡ nát bạo liệt của từng phân tử trong không khí. Mà giao điểm, nơi sát thương hội tụ chính là Lê Nhật.

Đồng thời điểm đó, khối năng lượng hỗn độn do Lê Nhật tạo ra phát nổ dữ dội. Hắn chỉ kịp cảm nhận cơn đau xé toạc da thịt trào dâng, trước khi mọi thứ chìm trong ánh sáng chói lòa. Chiêu thức mà hắn dày công chuẩn bị, Bá Thể Chi Kiếm, còn chưa kịp chém ra đã bị chính sức mạnh vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn nuốt chửng.

Vụ nổ dữ dội phá hủy tất cả, thân thể kiên cố mà hắn tự hào vỡ nát, dường như chẳng còn thứ gì nguyên vẹn. Trong cơn hỗn loạn, Lê Nhật phải cần đến sự tỉnh táo cuối cùng, vận dụng toàn bộ hồn lực để kích hoạt tối đa công năng của Tỏa Tâm Giáp.

Nhưng ngay cả vậy, hắn cũng chỉ giữ lại được một phần nhỏ cơ thể, từ ngực lên đầu, miễn cưỡng chưa hóa thành tro bụi. Những vết rạn nứt đầy nguy hiểm lan ra như mạng nhện, báo hiệu thân thể tàn dư này có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Vụ nổ không chỉ tàn phá Lê Nhật, mà ngay cả Cao Tinh cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy. Hắn bị sức mạnh hỗn loạn đánh bật ra xa, sống chết không rõ.

Không gian xung quanh trở thành một cảnh tượng tựa như đất trời sụp đổ. Đại quân Tiên Tộc chỉ kịp nghe một tiếng nổ oanh thiên, xen lẫn với tiếng gió hú mãnh liệt.

Trong thời khắc sinh tử, một bóng người với màu đỏ thẫm rực lửa xuất hiện, không ai khác chính là Xích Hồn. Kế hoạch B của Lê Nhật chính là đây, hắn bảo tồn chiến lực của Xích Hồn, chờ đợi Nhất Nguyên khôi phục Vô Trần Y mà tạo thành hậu chiêu sau cùng.

Xích Hồn nhanh chóng khoác lên mình chiếc áo hư vô, như được dệt nên từ không khí. Hắn ôm lấy phần thân thể tàn tạ của Lê Nhật mà biến mất không dấu vết. Dưới làn mưa bão dữ dội của Thiên Mạt Địa, ba quân Tiên Tộc còn khó lo nổi thân mình nói gì là truy vết.

Mười ngày sau, tại một tàn tích hoang vu, giữa không gian u ám, một thân hình quái dị được tạo thành từ những mắt xích đỏ rực đứng hiên ngang. Cảnh vật xung quanh bị bao trùm trong một làn sương mờ ảo, dường như được dựng nên nhằm che đi dấu tích.

Ánh mắt của Xích Hồn dõi theo từng nhịp thở yếu ớt của một thân thể đang gần như tàn phế, nhưng vẫn có một nguồn sức mạnh mờ nhạt ẩn chứa bên trong.

Lê Nhật nằm giữa một hồ nước xanh như pha lê, lơ lửng giữa không trung, từ từ mở mắt ra. Hắn vẫn chưa thể khôi phục lại tay và chân, bởi vì toàn bộ sự tập trung đều dùng để củng cố Tỏa Tâm Giáp.

Trớ trêu thay, sau cuộc đại chiến với Cao Tinh, bất kể sự cản trở của Tỏa Tâm Giáp, hắn lại cảm thấy nguy cơ của việc hóa thần.

Ánh sáng yếu ớt từ hồ phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật vẻ mệt mỏi và kiệt quệ. Mặc dù vậy, trong đôi mắt đó vẫn ánh lên một sự kiên cường không dễ bị khuất phục.

Xích Hồn đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ như máu dõi theo từng chuyển động của Lê Nhật. Hắn nhìn vào khuôn mặt đầy kiệt sức nhưng vẫn tràn đầy ý chí của Lê Nhật, chậm rãi nói, giọng đầy sự kính nể:

“Ta phục ngươi rồi đó. Cho đến thời khắc này, mọi tính toán của ngươi đều đúng. Dù kết quả có thế nào, ngươi vẫn luôn giữ vững được kế hoạch của mình.”

Lê Nhật không đồng tình với nhận xét đó. Hắn lắc đầu, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi, cất tiếng trong sự yếu ớt:

“Nếu ta tính đúng, hiện tại đã không rơi vào tình trạng suýt chút nữa phải bán muối như thế này.”

Hắn ngừng lại lấy hơi, ho khan mấy tiếng, giọng hắn trầm xuống, như thể đang tự giễu chính mình mà tiếp lời:

“Thậm chí còn không kết liễu được Cao Tinh! Để một kẻ thù như hắn sống sót, trong khi ta lại tiêu hao gần như toàn bộ lá bài tẩy. Sau này gặp lại, ta chẳng khác gì con kiến, chỉ một ngón tay hắn cũng có thể đè bẹp ta rồi.”

Nhất Nguyên từ trong Thế Giới Ý Thức, không nhịn được mà chen vào, giọng chế giễu:

“Đúng vậy, lần đầu tiên ta thấy ngươi dám thừa nhận thất bại của mình. Nếu không có chút may mắn, giờ này tất cả chúng ta đã chôn cùng với ngươi rồi.”

Lê Nhật cười nhạt, đôi mắt của hắn trở nên sắc bén khi trừng mắt về phía Nhất Nguyên:

“Tên nhóc con nhà ngươi, lại định tạo phản à? Trước giờ ta có bao giờ không dám nhìn vào thất bại của bản thân chứ? Chỉ là ngươi nói đúng, dù tính toán đến đâu, thực lực ta vẫn quá yếu… Yếu đến mức, nắm trong tay một lực lượng khổng lồ, lại không thể kiểm soát, để rồi bị nó hại ra nông nổi này. Đúng là trò cười mà!”

Hắn cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề che giấu sự tuyệt vọng đang âm ỉ trong lòng. Những lời này không chỉ là sự tự trào mà còn là sự nhận thức đầy đau đớn về giới hạn của bản thân.

Bạn đang đọc Môn Thần sáng tác bởi Toanzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toanzz
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.