Bỏ Đá Xuống Giếng
Lê Nhật không hoảng loạn. Trái lại, trước đó một khắc, thần thức nhạy bén đã giúp hắn nắm bắt toàn bộ âm mưu ẩn giấu sau hành động của Phí Trì. Bằng một động tác dứt khoát, hắn đưa tay phải còn lại lên, thu Xích Tâm vào Thế Giới Ý Thức.
Xích Hồn tức thì tiếp lấy như đã hiểu ý Lê Nhật từ trước, không nói lời nào đã hóa thành một sợi xích dài quấn lấy Xích Tâm đỏ rực.
Xích Tâm như một mãnh thú bị giam cầm lâu ngày, vừa được tự do lập tức bộc phát sức mạnh nguyên sơ. Những mắt xích đỏ rực như dung nham sống động tan chảy, hòa quyện với nhau, không ngừng co giãn và biến đổi. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã tạo thành một cái kén sắt kỳ dị, bề mặt phủ kín hoa văn rực rỡ tựa như mạch máu đang lưu thông cuồn cuộn.
Từng nhịp dao động năng lượng phát ra từ cái kén ấy giống như những đợt sóng âm, vang vọng khắp không gian Thế Giới Ý Thức, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển dữ dội. Mỗi nhịp dao động mang theo áp lực không thể diễn tả bằng lời, tựa như hơi thở của một cự thú viễn cổ đang bừng tỉnh.
Nhất Nguyên đang vờn quanh hàng ngàn mảnh pháp bảo bị tháo rời trong tay, cũng phải dừng lại trong giây lát. Hắn khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nửa như thích thú, nửa như chế nhạo:
“Hừm... Thế Giới Ý Thức này hẳn nên được nới rộng ra thêm rồi. Càng lúc càng chật chội đó nha.”
Lúc này ở bên ngoài, xung quanh, hơn mười người của Thiết Trụ Công Hội lập tức bủa kín đường lui, vây khốn Lê Nhật trong một vòng tròn tử thần. Tên cao thủ Hạ Thần, kẻ vừa tung ra kiếm chiêu màu vàng kim đáng sợ kia, nhếch mép cười nhạo từ xa tiến đến chậm rãi mà nói:
“Lê Nhật, ngươi thực sự coi trọng mảnh sát thần khí này đến mức không màng sống chết sao? Biết rõ là bẫy mà vẫn lao đầu vào. Bị Hoàng Tuyền Phệ Nhật của ta đánh trúng, khả năng khôi phục quái dị của ngươi chẳng còn tác dụng gì đâu!”
Phí Trì tức thì cười lớn phụ họa, tiếng nói dõng dạc chấn kinh toàn trường:
“Thiết Trụ Công Hội thực thi công lý cho Thiên Mạt Địa. Tất cả những ai không liên quan mau rời đi!”
Lời này chẳng khác nào một hồi chuông cảnh tỉnh. Những kẻ thức thời đã sớm cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chân rời đi từ trước, còn những kẻ chần chừ, giờ đây cũng không còn giữ nổi vẻ cứng rắn. Từng ánh mắt hoảng hốt len lén nhìn nhau, rồi nhìn về phía Phí Trì, trước khi lần lượt nối đuôi nhau chạy trốn, chỉ còn lại tên nhóc với vẻ mặt âm hiểm và chị em Liễu Hương, Tích Tích.
Khóe môi Lê Nhật rỉ máu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng quắc. Hắn có thể cảm nhận được khí tức cổ quái từ vết thương, dường như đang có một loại độc tố vô hình đang ăn mòn từng tế bào trong cơ thể.
Dẫu vậy hắn không hề nao núng, một tay vẫn ôm lấy vết thương, máu chảy không ngừng nhưng hắn không để lộ chút đau đớn nào. Xích Tâm đã nằm trong tay hắn, và đó mới là điều quan trọng nhất.
Liễu Hương ngưng trọng nhìn tràng cảnh trước mắt, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp. Lời nói của cô thốt ra nhanh như phản xạ, nhưng ngữ điệu lại vô cùng cẩn trọng:
“Phí Trì đại nhân, chúng ta đến đây chỉ theo yêu cầu hỗ trợ ngài trong phiên đấu giá. Tình huống hiện tại... hình như đã vượt ngoài thỏa thuận ban đầu.”
Phí Trì thay vì cười xòa như phong thái quen thuộc, lần này lại nhướng mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng đầy thâm ý. Gã bật cười khẽ, giọng nói mang theo sự dụ dỗ pha lẫn uy hiếp:
“Liễu Hương, chị em nhà cô hiện tại có thể rời đi, không ai ngăn cản. Nhưng Sa U Quốc của các cô không cần tài nguyên sao? Giúp chúng ta một tay, bảo vật trên người tên phàm nhân này...”
Gã hất cằm về phía Lê Nhật, lời nói lại thêm phần mê hoặc:
“Khà khà, ta cũng không keo kiệt, có thể cân nhắc chia cho các cô một phần.”
Tích Tích đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng lóe lên một tia do dự. Rõ ràng lời đề nghị của Phí Trì đã động đến lòng tham của cô ả. Nhưng trước khi cô kịp mở lời, Liễu Hương đã nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay em mình, ngầm truyền một tín hiệu rõ ràng, không được dính dáng đến chuyện này.
Liễu Hương chỉ mất vài giây để đưa ra quyết định. Ánh mắt cô ta trở nên quyết đoán, ngữ khí dứt khoát, không hề để lại bất kỳ đường lùi nào:
“Phí Trì đại nhân, chúng ta không đại diện cho Sa U Quốc, càng không có ý định tham gia vào chuyện của Thiết Trụ Công Hội. Thỏa thuận ban đầu đã hoàn thành, chị em chúng ta xin phép rời đi. Tài nguyên hay bảo vật, chỉ e rằng chị em ta không có phước phần hưởng. Xin cáo từ!”
Lời nói dứt khoát của Liễu Hương khiến Lê Nhật dù đang trong tình thế hiểm nghèo, lại bật cười nhạt, ánh nhìn nhàn nhạt lia qua hai chị em. Một tia thích thú hiện lên trong đáy mắt hắn.
Lê Nhật cười cười thầm nghĩ:
“Hai chị em nhà này thật thú vị.”
Hắn bị chém đứt một tay, lúc này lại bị vây khốn, dường như người ngoài nhìn vào đều thấy rõ hắn đã như cá nằm trong rọ. Nhưng chị em Liễu Hương lại vẫn như cũ cho rằng, muốn đoạt được lợi ích từ tên phàm nhân này vẫn là phải trả thêm cái giá không nhỏ.
Phí Trì phóng ánh mắt tối sầm nhìn theo, khi bóng dáng cả hai chị em Liễu Hương đã cưỡi ngựa rời đi. Nộ khí chưa kịp tan, gã lập tức quay ngoắt sang tên nhóc con quái lạ đứng phía xa, giọng nói lạnh lùng và đầy uy hiếp:
“Còn ngươi thì sao, Bách Thiển lão quỷ? Đến giờ vẫn chỉ đứng ngoài nhìn, nếu không tỏ rõ lập trường... hừ, Thiết Trụ Công Hội sẽ xem ngươi là địch. Đến lúc đó, giết không tha!”
Tên nhóc với vẻ âm lãnh chỉ nở nụ cười ma mị, đôi mắt đầy vẻ quỷ quyệt. Giọng nói của hắn vang lên, không hề che giấu đi sự hiểm độc bên trong:
“Hề hề. Thiết Trụ Công Hội dọa ta? Ta tất nhiên sẽ đứng về phía các ngươi. Dù các ngươi không đủ tài nguyên chia cho ta, ta cũng chẳng để bụng.”
Dứt lời, Bách Thiển nhếch môi, nụ cười quái dị của hắn khiến người ta không khỏi rùng mình. Đôi mắt ti hí của hắn lia thẳng đến chỗ Lê Nhật, ánh nhìn như xuyên thấu từng lớp phòng bị. Hắn cất giọng nhạo báng:
“Lê Nhật, ai bảo ngươi tranh đoạt linh hồn lạc lối với ta. Có biết rằng, hôm nay vì điều này mà ngươi phải bỏ mạng không?”
Lê Nhật dù đang bị thương nặng, vẫn giữ vẻ bình thản như chẳng hề bận tâm đến lời đe dọa. Ánh mắt hắn mang theo sự điềm tĩnh hiếm thấy khi nhìn Bách Thiển. Một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi hắn, tựa như không hề để đối phương vào mắt.
Lê Nhật cười cười, lời lẽ sắc bén buông ra:
“Chiêu bỏ đá xuống giếng này của ngươi cũng được. Nhưng chắc gì đã như ngươi nói, linh hồn lạc lối là ta dùng tài lực thật sự tranh đoạt được. Một kẻ tài không bằng người như ngươi, thật sự có mặt mũi đứng ở đó huênh hoang hay sao?”
Bách Thiển nghe lời nói của Lê Nhật, sắc mặt lập tức biến đổi. Lời này như một mũi dao đâm trúng tim đen, làm gã thẹn quá hóa giận, đôi mắt nhỏ hẹp hằn lên tia máu. Nhưng kỳ lạ thay, gã lại không thốt nổi thêm một lời phản bác nào.
Gã không ngờ, trong tình cảnh nguy nan như vậy, Lê Nhật vẫn giữ được phong thái lãnh đạm đến không thể tin nổi. Sự bình tĩnh đó, như một tấm gương phản chiếu nỗi hổ thẹn của Bách Thiển.
Sâu trong lòng, một cảm giác "ta không bằng người" bất chợt trào dâng, khiến Bách Thiển thoáng chốc rơi vào trạng thái im lặng. Đó không phải là sự im lặng vì tức giận, mà như thể gã đang phải đối mặt với chính những suy nghĩ yếu đuối của mình.
Trong lúc này, tên cao thủ Hạ Thần dường như không có kiên nhẫn chờ đợi, kiếm chiêu sát phạt lại lần nữa đánh ra. Thanh trường kiếm trong tay hắn lóe lên một vầng sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí ngập trời.
Kiếm chiêu sắc bén như lưỡi dao của thần chết, mang theo hai vầng hào quang màu vàng kim rực rỡ, cắt ngang không gian như muốn xé toạc cả bầu trời. Tốc độ của nó nhanh đến mức không ai có thể kịp phản ứng, chỉ còn lại một đường chém mờ ảo kéo dài trong không khí.
Hai luồng kiếm khí lao thẳng về phía Lê Nhật, chỉ còn cách hắn chừng một tấc. Nhưng lạ kỳ thay, cả hai đều không chạm vào hắn. Vầng hào quang chỉ lướt qua thân thể hắn trong gang tấc, để lại hai vết chém mờ ảo lơ lửng trong không khí. Một thoáng sau, hai vết chém này mới tan biến, để lại cảm giác lạnh buốt như băng giá lan tỏa khắp không gian.
Phí Trì ngạc nhiên thảng thốt:
“Cái gì? Phùng Cốt đại nhân mặc dù chỉ vừa đột phá Hạ Thần… nhưng cả hai lần công kích đều không thể giết chết Lê Nhật. Lý nào lại vậy?”
Nhìn lại gương mặt người được gọi là Phùng Cốt kia, đám thuộc hạ cảm nhận rõ ràng cơn giận dữ đang bốc lên ngùn ngụt từ ánh mắt tóe lửa. Một kiếm ban đầu vốn dĩ nhắm đoạt mạng Lê Nhật, vậy mà lại thất bại một cách thảm hại. Gã Phùng Cốt đại nhân này đã không chịu nổi sự nhục nhã ấy, lần thứ hai ra tay là một đòn âm hiểm, không hề báo trước, nhưng kết cục vẫn chẳng khác gì lần đầu.
Lê Nhật đứng yên giữa trường, không hề tỏ vẻ bối rối hay căng thẳng. Khóe môi hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, nhưng mang theo vẻ chế nhạo đến khó chịu:
“Phùng Cốt đại nhân, ngươi là Hạ Thần kiểu gì vậy? Rõ ràng ta đứng yên mà ngươi vẫn đánh không trúng.”
Giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng từng chữ rơi xuống lại tựa như dao cứa, cắt sâu vào lòng tự tôn của Phùng Cốt.
Sự thật chỉ có Lê Nhật biết rõ hắn đã làm gì. Thoạt nhìn, hắn như không động đậy, nhưng ở khoảnh khắc kiếm khí suýt chạm đến, không gian xung quanh đã bị Súc Địa Thành Thốn làm cho uốn éo.
Đây chính là tuyệt chiêu giữ mạng mà hắn đã cải tiến sau vô số lần bị vây hãm trong tại Thiên Mạt Địa. Mặc dù hiệu quả không còn khủng bố như khi ở Hỗn Mang Chi Địa, nhưng chỉ một chút thay đổi phương vị trong không gian hẹp vẫn là điều Lê Nhật có thể dễ dàng làm được.
Phùng Cốt nghiến răng, ánh mắt tràn đầy sát khí, cơ thể tỏa ra áp lực thần thánh mạnh mẽ. Kiếm trong tay hắn run lên, phát ra những tiếng ngân dài như muốn xé toạc không gian.
“Ngươi!”
Phùng Cốt gầm lên, nhưng chưa kịp lao tới, Lê Nhật đã cất giọng, lần này mang theo một chút lạnh lùng:
“Ngươi nghĩ cứ dựa vào mấy chiêu vặt vãnh đó là có thể ép ta vào đường cùng? Nếu thật sự là Hạ Thần, ta nghĩ, ngươi còn chẳng bằng một phàm nhân dùng kiếm tầm thường.”
Lời nói ấy như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Phùng Cốt càng không thể giữ bình tĩnh. Nhưng đó cũng là điều mà Lê Nhật mong muốn. Trong mắt hắn, kẻ mất đi lý trí trong chiến đấu thì dù mạnh mẽ đến đâu cũng lộ rõ sơ hở.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Cập nhật |