Sự Lợi Hại Của Hoàng Tuyền Phệ Nhật
Áp lực từ sát khí trong bóng tối đè nặng lên không khí, như muốn nuốt chửng mọi ánh sáng và hy vọng, nhưng điều đó không khiến Lê Nhật chậm lại. Ngược lại, hắn quyết đoán kích hoạt Trạng Thái Sinh Tồn, đẩy sức mạnh và tốc độ lên một bậc cao hơn.
Làn da của hắn đỏ ửng, các mạch máu căng phồng, tựa như một ngọn núi lửa đang chực chờ bùng nổ. Từng hơi thở của hắn trở nên nặng nề, mỗi động tác đều bộc lộ sức mạnh tiềm tàng khủng khiếp.
Bằng một cú giậm chân, mặt đất bên dưới hắn nổ tung như bị phá hủy bởi một quả bom, tạo thành một hố sâu với các vết nứt lan ra xung quanh.
Thân ảnh của Lê Nhật biến mất trong chớp mắt, nhanh đến mức không một ai có thể theo dõi được. Phùng Cốt với kinh nghiệm và sự nhanh nhạy của mình, cũng chỉ kịp nhận ra rằng bóng dáng của Lê Nhật đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Tốc độ này không phải tự nhiên mà có. Nó là kết quả của những tháng ngày khổ luyện không ngừng nghỉ. Sau trận đấu sinh tử với Cao Tinh, khi ấy Lê Nhật bị áp đảo bởi tốc độ vượt trội của đối thủ, hắn đã nhận ra điểm yếu chí mạng của mình. Những ngày sau đó, không kể ngày hay đêm, hắn đã dốc toàn lực để mài giũa bản thân, ép cơ thể đến giới hạn.
Và giờ đây, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, nỗ lực ấy đã được đền đáp. Tốc độ của hắn không chỉ vượt qua giới hạn cũ, mà còn đạt đến mức khiến đối thủ mạnh như Phùng Cốt phải kinh hãi.
Cả Phùng Cốt và Bách Thiển đều không dám đối đầu trực diện. Hai người vội vã lùi lại, mạnh ai nấy chạy, ánh mắt đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng. Bách Thiển giờ đây chỉ còn lại một vẻ mặt hối hận hiện rõ rành rành.
Hắn cố gắng chạy xa khỏi áp lực kinh hoàng của Lê Nhật, nhưng tất cả đều vô ích. Một tiếng nổ vang lên từ phía sau, kèm theo luồng khí nóng bỏng như lửa cháy. Chưa kịp quay đầu, một quyền mạnh mẽ như sấm động đã đánh thẳng vào lưng Bách Thiển.
Lực quyền không chỉ khiến cơ thể hắn cong rạp về phía trước mà còn tạo ra một làn sóng xung kích, thổi bay mọi thứ trong bán kính vài mét. Xương sống của Bách Thiển rung lên từng hồi, một âm thanh răng rắc đáng sợ vang vọng trong không trung.
Tiếng Lê Nhật như tử thần vang lên:
“Lão quỷ, đêm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi.”
Ngay tức thì, quyền kình lần nữa lại đến, tựa như một đạo sấm sét đánh ngang qua bầu trời. Sức mạnh cuồng bạo của Lê Nhật xuyên phá hư không mà đánh thẳng.
“Xích Lôi Bạo!”
Trong một sát na tưởng như quyền này sẽ trực tiếp đánh nát Bách Thiển, một tấm lá chắn kỳ lạ xuất hiện từ hư không, chặn lại phần lớn sức mạnh của cú đánh. Tuy nhiên, chấn lực quá lớn khiến cả lá chắn và Bách Thiển bị hất văng ra xa, va đập mạnh mẽ xuống đất, tạo nên một cái hố sâu.
Bách Thiển xanh mặt, niệm chú và bắt quyết liên tục gia trì thần lực cho tấm lá chắn kia. Đây rõ ràng là lá bài tẩy bảo mệnh của hắn, đến lúc sinh tử mới dùng đến.
Nhưng Lê Nhật không chút dao động, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí. Hắn như một con quỷ đòi mạng, lao theo như tia chớp, quyết không để Bách Thiển có cơ hội thở dốc.
Phùng Cốt nhận ra cơ hội, hắn điên cuồng vung kiếm khí, những đường kiếm sắc bén chém đến từ mọi hướng nhằm cản trở Lê Nhật. Hắn tức giận gào thét:
“Lê Nhật ngươi dám xem nhẹ ta?”
Nhưng tốc độ vượt trội của Lê Nhật khiến mọi đòn đánh trở thành vô nghĩa, không một góc áo nào của hắn bị tổn hại. Toàn bộ đều bị Súc Địa Thành Thốn gần như tự động điều hướng mà né tránh một cách tinh vi.
Bỏ qua Phùng Cốt và mớ kiếm chiêu màu vàng kim mà hắn gọi là Hoàng Tuyền Phệ Nhật, Lê Nhật tiếp tục dồn sức, thi triển Xích Lôi Bạo Quyền thứ hai.
Một quyền kình dữ dội, tựa như tia sét đỏ rực xé toạc bầu trời, lao thẳng về phía đầu của Bách Thiển. Sức mạnh cuồn cuộn như sóng thần phá tan mọi trở ngại, đánh văng pháp bảo trong hình dáng tấm lá chắn kỳ dị.
Ánh mắt của Bách Thiển tối sầm, hắn biết mình đã đến bước đường cùng. Chỉ thấy hắn thổ ra một ngụm máu tươi, hai tay bắt ấn, miệng liên tục thì thào. Tức thì, vùng không gian trước mặt như bị vặn vẹo, khiến cho quyền kia đánh vào tựa như đá rơi xuống nước.
“Lão quỷ, ngươi còn bao nhiêu chiêu số giữ mạng?” Lê Nhật gằn giọng nói, trong mắt không chút dao động.
Hắn tiếp tục thi triển Xích Lôi Bạo Quyền thứ ba. Lần này, hồn lực trong cơ thể hắn dồn hết vào cú đánh, dị năng bùng nổ, khiến quyền kình trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Không khí xung quanh như bị ép nổ, ánh sáng đỏ rực chiếu sáng cả khu vực, tỏa ra áp lực kinh hoàng.
Bách Thiển gào thét trong tuyệt vọng khi thấy quyền này không thể tránh khỏi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn hoảng loạn lên tiếng van xin:
“Lê Nhật! Tha cho ta! Ta có bí kíp đoạt xá, có thể giúp ngươi trường sinh bất tử! Ngươi sẽ trở thành bất khả chiến bại!”
Nhưng lời van xin này trở nên vô ích. Xích Lôi Bạo quyền thứ ba đã giáng xuống, không chỉ nghiền nát pháp bảo, mà còn đánh tan đầu của Bách Thiển thành hư không. Máu và mảnh vụn bắn ra tứ phía, thân thể hắn đổ gục ngay tại chỗ, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Lê Nhật đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ thù đã bị tiêu diệt. Hồn lực của hắn nhanh chóng quét sạch mọi đồ vật giá trị trên người Bách Thiển, lấy đi tất cả mà không hề thương tiếc. Trước khi quay đi, hắn buông một lời đầy khinh miệt:
“Giữ lấy mà xuống hoàng tuyền dùng. Trường sinh bất tử? Ta cần quái gì sống lâu như vậy? Nhưng linh hồn của ngươi thì vẫn có giá trị sử dụng.”
Tiếng nói của hắn vang vọng trong không trung, như lời tuyên cáo kết thúc số phận của Bách Thiển. Một tia hồn lực được Lạc Hồn Thức huy động, đã bắt lấy linh hồn của lão quỷ tự khi nào.
Lê Nhật chậm rãi quay lại, hướng về tên cuối cùng một ánh nhìn đằng đằng sát khí. Phùng Cốt ở xa bất ngờ án binh bất động, nhưng không phải vì có chiêu số gì, đơn giản bởi vì hắn đã đánh ra quá nhiều kiếm khí Hoàng Tuyền Phệ Nhật, khiến cho nhất thời thần lực không thể thông suốt, buộc phải dừng lại.
Điều này không thoát khỏi sự tinh ý của Lê Nhật, hắn cười bảo:
“Phùng Cốt, không cần phải giả vờ trước mặt ta. Ngươi tạm thời không thể tấn công, ta cũng như vậy.”
Lời này của Lê Nhật hoàn toàn là sự thật, hắn cũng vừa thi triển Xích Lôi Bạo trong Trạng Thái Sinh Tồn, tạm thời lực lượng trong cơ thể bất ổn như sóng biển cuộn trào. Nếu muốn tiếp tục tung ra sát chiêu, đúng là tự làm khó bản thân.
Phùng Cốt cảm nhận khí thế của Lê Nhật giờ đây hoàn toàn khác biệt. Nó không chỉ là sự uy hiếp về sức mạnh, mà còn là cảm giác bị áp bức từ một kẻ vượt xa tầm với của hắn. Từng bước chân của Lê Nhật dường như đè nặng lên tâm trí hắn, như thể không khí quanh hắn đang bị bóp nghẹt.
Phùng Cốt nuốt khan một tiếng, liền đáp:
“Lê Nhật, đêm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát. Thiết Trụ Công Hội đã vây kín chỗ này rồi.”
"Vậy thì sao? Vạn quân Tiên Tộc cũng không bắt được ta, Thiết Trụ Công Hội thì là cái thá gì?" Lê Nhật lên tiếng, giọng nói mang theo sát ý nồng đậm. "Phùng Cốt, kiếm khí Hoàng Tuyền Phệ Nhật của ngươi đúng là khắc tinh của ta. Vì vậy, ngươi phải chết!"
Lời nói vừa dứt, cơ thể Lê Nhật lại biến thành đỏ ửng một màu đặc trưng của Trạng Thái Sinh Tồn. Trong sự ngơ ngác của Phùng Cốt, Lê Nhật đã lại giậm nổ một cú lớn, thân hình hóa thành tia chớp đỏ rực xuyên phá hư không mà đến.
Phùng Cốt hét lên trong cảm giác khó hiểu:
“Không thể nào? Sao ngươi có thể hồi sức nhanh như vậy? Hoàng Tuyền Phệ Nhật của ta rõ ràng đã đánh trúng ngươi rồi mà?”
“Xích Lôi Bạo!” Lê Nhật gầm lên. “Xuống địa ngục mà hỏi.”
Trong cơn hoảng loạn, Phùng Cốt chỉ còn cách thối lui tháo chạy, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng. Nhưng tia chớp đỏ mang theo lực lượng cuồng phong của Lê Nhật, tựa như một cơn bão lửa đủ sức nghiền nát mọi thứ trên đường đi, đã lập tức áp sát hắn.
Quyền kình rực rỡ lao tới, áp lực khủng khiếp đến mức không khí xung quanh như bị bóp méo, tạo thành những vòng xoáy vô hình đập vào lồng ngực Phùng Cốt. Trong tích tắc, hắn hốt hoảng đưa trường kiếm lên đón đỡ. Nhưng với một kiếm tu như hắn, phòng thủ chính là điểm yếu chí mạng.
Thanh kiếm lóe lên tia lửa sáng rực khi va chạm với quyền kình. Một tiếng chói tai vang lên, thanh kiếm bị bẻ cong như một cành cây yếu ớt. Chấn lực từ cú đấm lan truyền qua chuôi kiếm, đánh bay Phùng Cốt ra xa.
Hắn rơi mạnh xuống mặt cát, trượt dài, để lại một vệt máu dài sau lưng. Khóe miệng hắn không ngừng trào ra máu tươi, gương mặt tái nhợt đi vì cú va chạm quá mức tàn khốc.
Nhưng Lê Nhật cũng không khá hơn. Hắn khựng lại, thân thể run lên từng đợt. Miệng hắn phun ra một ngụm máu đen pha lẫn màu vàng kim, tạo thành một dòng chất lỏng kỳ dị nhỏ xuống nền cát.
Phùng Cốt thấy vậy, ánh mắt lập tức lóe lên sự ngờ vực, rồi nhanh chóng chuyển thành sự chế giễu. Hắn bật cười lớn, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Ha ha ha! Thì ra ngươi chỉ đang cố ra vẻ! Thực chất cơ thể ngươi đã bị Hoàng Tuyền Phệ Nhật của ta ăn mòn rồi!"
Lê Nhật tối sầm mặt lại, một tay ôm lấy ngực, chân khuỵu xuống, hơi thở trở nên dồn dập. Lời của Phùng Cốt không sai. Ngay từ khoảnh khắc hắn trúng nhát kiếm đầu tiên, dòng năng lượng kỳ quái đã âm thầm lan tỏa khắp cơ thể hắn, ngăn cản khả năng khôi phục vốn là thế mạnh của hắn.
Mồ hôi lạnh chảy dọc gương mặt Lê Nhật, nhưng ánh mắt hắn vẫn không tắt đi vẻ kiên định.
“Kế hoạch… tốc chiến tốc thắng… vậy là phá sản.” Hắn tự nhủ, biết rõ cơ thể mình không thể chịu đựng thêm lâu nữa.
Tuy nhiên, dù có cố đến đâu sức lực như một dòng nước đang không ngừng chảy đi mất, khiến cơ thể hắn càng lúc càng nặng nề.
Phùng Cốt nhận ra sự suy yếu của Lê Nhật, lập tức đứng dậy, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
"Rốt cuộc ngươi cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Lê Nhật, bản Hạ Thần sẽ hóa kiếp cho ngươi."
Phùng Cốt lao tới, kiếm khí màu vang kim rít gào, không gian như bị xé rách bởi sát khí mãnh liệt. Nhưng ngay lúc hắn vừa lao lên, ánh mắt của Lê Nhật đột nhiên trở nên tỉnh táo. Một tia sáng đỏ rực bùng lên quanh nắm đấm của hắn.
"Ngươi nghĩ ta sẽ gục dễ dàng thế sao?" Lê Nhật nghiến răng, gầm lên, dồn toàn bộ sức lực còn lại vào cú đấm cuối cùng.
Xích Lôi Bạo quyền thứ hai bùng phát, quyền kình rực cháy, mang theo sự bùng nổ của sinh lực và ý chí bất khuất.
Khoảnh khắc hai luồng lực chạm nhau, mặt đất rung chuyển dữ dội, tạo thành một vụ nổ sáng lòa. Tiếng nổ vang vọng khắp không gian, khiến mọi thứ xung quanh bị thổi bay tán loạn.
Khi bụi mù tan đi, cả hai đứng yên trong giây lát. Phùng Cốt lảo đảo, ánh mắt mở lớn, ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng sâu hoắm, máu tươi trào ra như suối. Hắn cố gắng nói điều gì đó, nhưng cổ họng chỉ phát ra những âm thanh yếu ớt trước khi gục ngã xuống mặt đất.
Lê Nhật đứng đó, cơ thể run rẩy, ánh sáng đỏ dần tắt đi. Trên mặt, một vết chém dài sâu đến xương vẫn còn ám một màu vàng kim, máu từ đó chảy ra như suối.
Đăng bởi | Toanzz |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |