Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1: Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 5237 chữ

Mặt trời chói chang, thế giới tràn ngập cơ hội, sẵn sàng để người ta chiếm lấy, đâu đó xa xôi, Avatar lẩn khuất, chờ đợi...

... Và một cô gái trẻ đang trên hành trình đạt được số phận chính đáng của mình.

Có con tàu lướt qua làn nước biển xô động, kéo theo làn khói đen xẻ ngang qua những đám mây trắng tinh khiết trên cao.

Nó mang trong mình mục đích và sự đe dọa.

Ba mũi tàu đen cong lên như những móng vuốt mạ vàng, kéo dài ra phía sau, một con quái vật bằng kim loại và thép. Một ngôi chùa đỏ vàng tuyệt đẹp thay thế tháp và khu nhà của sĩ quan mà các tàu chiến thông thường có, một sự tri ân đối với các thành viên hoàng gia sử dụng con tàu. Một ống khói nhô ra ở phía đuôi, che giấu bộ máy xấu xí đằng sau ngôi chùa đó.

Tàu chiến hạng nặng cấp độ Đế Chế tiến về phía trước không thương xót, xé toạc sóng nước.

Con tàu đại diện cho Hỏa Quốc, sự xa xỉ vàng son, đứng sừng sững và cao lớn tiến về phía trước, được thúc đẩy bởi ngọn lửa khói của công nghiệp, đen kịt phun ra chất độc lên tận trời cao. Ở phía trước là những chiếc móng vuốt kim loại, cong lên và sẵn sàng cắt bất cứ thứ gì cản đường. Vẻ đẹp trên nền thép lạnh, ngọn lửa đỏ, giận dữ thúc đẩy nó tiến về phía trước cho đến khi toàn bộ thế giới bị bao phủ.

Và ở tầng cao nhất của cấu trúc đó, nhìn ra boong tàu từ ban công, là một cô gái trẻ.

Cô ấy đứng kiêu hãnh, trên đỉnh của cỗ máy chiến tranh, mặc lụa đỏ, trên ban công của một căn hộ xa hoa. Hai lọn tóc mái đối xứng hoàn hảo bay nhẹ trong gió biển, tạo khung cho một khuôn mặt xinh đẹp, trông như ngà voi được chạm khắc tinh xảo. . Dầu dưỡng ẩm bảo vệ da khỏi gió mạnh và nắng. Môi cô mỉm cười khi đôi mắt nhìn về phía chân trời - bờ biển hiện ra ở phía cảng, và mục tiêu của cô, vô hình nhưng hiện hữu.

Không còn là một vũ khí được mài dũa và đánh bóng trong bí mật.

Giờ đây, cô sẽ được công khai, một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, , lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời sau một thời gian dài. Cô ấy đã bước ra khỏi những bức tường đồ sộ của ngôi nhà của mình và sẽ tự mình giành lấy vinh quang. Huyền thoại của cô đã thực sự bắt đầu.

Đây là câu chuyện của cô, và đây là cô: Công chúa của Hỏa Quốc, được yêu chiều bởi cha, được yêu mến bởi người dân. Ngự thuật sư thiên tài, cô con gái được ưu ái, người thừa kế thực sự của Hỏa Vương, . Người thông minh, xinh đẹp và hoàn hảo.

Đây chính là Azula.

Những móng tay nhọn của cô gõ một nhịp điệu sắc nét trên lan can vàng của ban công, từng ngón tay lần lượt gõ xuống theo nhịp.

Và trong khi một cô gái tầm thường sẽ cảm thấy vui mừng, lo lắng hoặc có thể hơi lo âu khi nghĩ đến những gì cô ấy sắp làm...

Cô không có những thiếu sót như vậy.

Móng tay của cô tiếp tục gõ theo nhịp điệu, có lẽ nhanh hơn một chút.

Cửa mở, tiếng xột xoạt của dép lê trên sàn nhà vang lên sau lưng cô.

"Lo? Li?" cô hỏi, đầy mong đợi.

"Giả sử thuyền đưa chúng ta đến sớm, chúng ta sẽ gần như đi trước lịch trình," người bên trái nói.

" Không có gần như," Cô khẳng định. " Hẳn phải , ta sẽ đảm bảo việc này."

Chỉ có sự hoàn hảo mới được chấp nhận, luôn luôn phải cải thiện. Luôn luôn làm tốt hơn và không bao giờ chấp nhận gần như. Gần như là chưa đủ tốt - lời dạy của cha cô.

"Một số binh lính đã tỏ ra lo lắng khi nghĩ đến việc giam giữ hoàng tử Zuko," người bên phải nói.

" Chúng lo lắng?" công chúa hỏi, nhẹ nhàng.

"Vâng!"

"Lòng trung thành với các thành viên của hoàng tộc là một điều tốt và hữu ích."

"Nhưng lòng trung thành mù quáng có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được."

"Thật vậy," cô nói khô khan.

Cô nhìn qua con tàu thêm một lần nữa, trước khi quay người.

"Lo, Li, triệu tập hội đồng các bậc thầy ngự hỏa sư trong 15 phút," cô ra lệnh. " Chuẩn bị kiệu cho ta. Chúng ta cũng nên làm một buổi diễn ra trò đàng hoàng. Bên cạnh đó…"

Mắt cô nheo lại, môi cong lên một nụ cười khẩy.

"Ta nghĩ đã đến lúc ta nói chuyện với binh lính của ta."

!!!!!!!

Mặt trời chiếu sáng, thế giới như đang bùng cháy, ở đâu đó trên thế giới, một cậu bé đầu trọc 12 tuổi đang cười nhạo bạn bè vì bị rận...

Và tôi sắp đóng vai chính trong một tập của Avatar!

Hoặc ít nhất, tôi sẽ là một diễn viên quần chúng. Sau đó sẽ là một kỳ nghỉ hưu thoải mái khi chiến tranh kết thúc!

Tôi mất một lúc để nhận ra cảm xúc đó, nhưng tôi nhận ra rằng mình cảm thấy hơi choáng váng khi mặc áo giáp. Tôi sẽ được nhìn thấy Công chúa Azula, ngoài đời thực. Một nhân vật mà trước đây tôi chỉ từng thấy trên TV ( và trong fanart, luật 34...)

Sau thời gian dài như vậy, nó có thể khiến những năm tôi sống trong thế giới nguyên thủy này gần như đáng giá. Ngoài khả năng hỏa thuật, tất nhiên. Điều đó cũng thật tuyệt.

Nhưng tôi đã sẵn sàng. Trong vòng một năm, cỗ máy chiến tranh của Hỏa Quốc sẽ sụp đổ, và tôi sẽ có thể từ chức khỏi vị trí lính gác thoải mái của mình và làm bất cứ điều gì tôi muốn với năng lực hỏa thuật. Không còn kỷ luật và lịch trình khó chịu, không còn phải đứng quanh quẩn hàng giờ liền nhìn vào những bức tường trong khi tôi chơi nhạc trong đầu...

Có lẽ tôi sẽ trở thành một nhạc sĩ một lần nữa.

Hoặc có lẽ tôi sẽ chết trước khi có thể.

Một trong hai điều sẽ xảy ra vào ngày mai. Tôi sẽ đi bơi một chút trong đại dương, bị loại khỏi nhiệm vụ của Azula cùng với những người khác, hoặc tôi sẽ chìm dưới trọng lượng của áo giáp.

Thực ra, cả hai đều ổn.

"Có ai biết gì về buổi tập hợp không?" một người hỏi.

Tôi ậm ừ, giả vờ suy nghĩ về điều đó. "Có lẽ… để đe dọa tất cả chúng ta phải tuân thủ để không ai làm hỏng nhiệm vụ của công chúa."

Một trong những binh sĩ khịt mũi — Han, một chàng trai khá to con, mặc dù không cao bằng tôi. "Không hiểu sao công chúa. Tất cả chúng ta đều được đào tạo để trung thành với hoàng tộc."

Ồ chắc chắn, chúng tôi đã thề trung thành với hoàng tộc. Tất nhiên, một trong số người ở đây lại ko có ý nghĩ như thế.

"Công chúa nổi tiếng là người cầu toàn, vì vậy chỉ có lý khi nàng muốn mọi thứ đi đúng hướng" tôi nói. Tôi quay sang người đang mặc đồ ở phía bên kia giường, nháy mắt. "Tất nhiên, điều đó chỉ làm một số người lo lắng và làm họ có khả năng làm rối thêm."

"Tch," anh ta khịt mũi. "Đừng đùa với tôi, chuyện này nghiêm túc đấy. Tôi chưa lấy vợ, tôi chưa muốn chết." Anh ta đội mũ giáp lên đầu với một sự dứt khoát kỳ lạ.

Trông thật lố bịch, xem xét rằng phần còn lại của anh ta vẫn chưa được trang bị đầy đủ.

Tôi quay lại với việc mặc giáp, cười khúc khích.

Bạn thấy đấy, điều buồn cười về cái chết là…

Nó mất hết vẻ huyền bí và kinh hoàng của nó một khi bạn trải qua nó.

. Tôi không nói, tất nhiên, về những người suýt chết hoặc những người đã chết lâm sàng trong khoảng ba mươi giây. Chắc chắn không phải về những Trải nghiệm Cận Tử của một số nhà bình luận và nhà văn đã kiếm tiền bằng cách bán những hồi ký của họ. Những người đó chỉ nhúng ngón chân vào dòng sông Styx.

Còn tôi đã bơi ở đó vài vòng.

Tôi nheo mắt, tạm dừng việc buộc dây giày.

…Khoan đã, Styx là con sông làm người ta quên phải không? Nếu họ chỉ nhúng một ngón chân vào đó, liệu họ có thể viết bất cứ điều gì về trải nghiệm của mình không? Hay là Lethe… không phải Asphodel, đó là con sông lửa. Cũng chẳng có ai ở đây để tôi hỏi…

Ồ…

Ôi Chúa ơi, liệu tôi có đang quên đi cuộc đời đầu tiên, bản ngã thật của mình? Người mà tôi là, ở cốt lõi, đằng sau khuôn mặt giả tạo này, cuối cùng cũng đang dần phai nhạt?

Tôi cười khúc khích, tiếp tục buộc áo giáp. Này, hầu hết kiến thức của tôi về Thần thoại Hy Lạp đều đến từ Hercules của Disney và chơi Hades trong vài tháng khi nó trở nên phổ biến. Tôi cũng ngốc nghếch như mọi khi thôi

Heh.

Người đang mặc đồ bên cạnh tôi liếc nhìn tôi

Dajao. Hoặc DJ, như tôi gọi anh ta. Anh ta đã từ bỏ việc hỏi tôi tại sao từ nhiều năm trước. Anh ta nói chung từ bỏ việc hỏi tôi lý do cho bất cứ điều gì cách đây không lâu. Tôi không thể nhìn thấy vết bỏng trên cánh tay anh ta, vì anh ta gần như đã mặc xong.

"Hôm nay cậu sẽ bình thường chứ? Sẽ không nói lung tung hay làm gì ngu ngốc?"

"Tôi sẽ không!" tôi trả lời

" Nghiêm túc đấy, anh bạn" anh ta liếc nhìn xung quanh rồi thì thầm vào tai tôi. " Tôi nghe nói về công chúa. Công chúa không hề có lòng vị tha, dù chỉ một chút."

" Tôi biết." Tôi trả lời. " Thực ra tôi biết nhiều về công chúa hơn anh tưởng, tôi cảm ơn về sự quan tâm của anh. Hôm nay tôi ko có ý định làm công chúa tức giận. Tôi vẫn muốn sống đến lúc nghỉ hưu."

" Không, nghiêm túc đấy. Lần này ko giống như những chỉ huy mà cậu từng chọ tức. Hậu quả chỉ có tệ-"

" "Câm miệng!" chỉ huy của chúng tôi quát

Tôi và DJ đứng thẳng lên, cùng với nhiều người lính khác ở đây.

Trung úy ZI — và việc đại úy được giao cho con tàu của Azula có một cái tên nghe kỳ lạ giống như Trung úy Jee được giao cho tàu của Zuko — nhìn chằm chằm vào người bạn của tôi, mắt anh ta lấp lánh. Sau một khoảnh khắc nhìn chằm chằm, Trung úy lên tiếng. "Không ai trong đám sâu bọ các ngươi dc phép chọc giận công chúa!"

Ôi chao! Mặt tôi nhăn nhó vì bị xúc phạm.

Trung úy mặc kệ tôi theo thói quen, quay sang nói cho cả phòng. " Các ngươi sẽ là những bộ phận được tra dầu tốt, cư xử tốt trong cỗ máy là đơn vị này. Được vinh dự giao trọng trách đưa hoàng tử Zuko và tướng Iroh trở về. Các ngươi sẽ không làm công chúa thất vọng. Các ngươi sẽ không cho công chúa bất kỳ lý do gì để không hài lòng. Và dù lời khuyên của các ngươi có ý tốt hay được đặt đúng chỗ…" Ông ta quay về phía DJ. " Như ta đã nói, các ngươi sẽ không được phép lan truyền bất cứ tin đồn nào về công chúa trên con tàu này."

Rồi bước ra khỏi phòng. "Bây giờ ta chắc chắn Công chúa muốn tự mình nói với tất cả các ngươi, hãy chuẩn bị nhanh lên. Tất cả sẽ có mặt trên boong trong 1 phút."

Cá nhân tôi nghi ngờ đó là một chiêu trò quyền lực nào đó mà Ozai đã dạy cho Azula- hãy giữ cho cấp dưới luôn căng thẳng, để họ luôn sống trong một bầu không khí sợ hãi. Đây là cách duy nhất để cai trị, và bất kỳ ai nói khác đi đều chỉ là yếu đuối và ngu ngốc.

Tôi có thể hình dung ra điều đó.

Chẳng bao lâu, tôi thấy mình lặng lẽ ngâm nga khi chúng tôi hành quân ra khỏi phòng, theo như cách gọi của tôi.

Tôi đã nghĩ gì trước khi bị gián đoạn nhỉ?

À đúng rồi, nỗi sợ cái chết…

… Tôi không có nó.

Tôi cũng thiếu sợ hãi rất nhiều thứ khác nhau. Bạn sẽ nghĩ rằng ai đó sẽ mắc chứng sợ chết cháy sau khi trải qua điều đó, nhưng thậm chí nỗi sợ đó cũng kỳ lạ bị làm cho nhạt đi.

Tôi đã chết nhiều lần đến nỗi không còn quan tâm nữa. Lần đầu tiên làm tôi trân trọng cuộc sống, cho đến khi cuộc sống đó trở nên lãng phí. Cái chết thứ hai thì lại có tác dụng ngược lại, vì lý do đó.

Chúng tôi di chuyển đều đặn, những đôi giày nặng nề đạp lên sàn kim loại, tiến vào một hành lang, nơi ở cuối có thể thấy cầu thang dẫn lên ánh sáng chói chang của ban ngày.

Bạn thấy đấy, tôi có một giả thuyết: Tất cả nỗi sợ hãi của nhân loại về cái chết đơn giản là bắt nguồn từ sự bí ẩn của nó. Nhưng khi bạn chết, bạn sẽ biết. Và nếu cái hy sinh lớn lao của bạn hóa ra hoàn toàn vô nghĩa, và cái chết chỉ là chìm vào giấc ngủ rồi tỉnh dậy ở một nơi khác… lặp đi lặp lại, như thể mọi thứ bạn làm đều không có giá trị và bạn sẽ tiếp tục mất đi mọi người và không bao giờ tạo ra sự khác biệt—

À…

…tôi chỉ không còn bận tâm nữa. Tôi chưa được tái sinh nhiều lần, nhưng tôi nghĩ mình đã đi trước một bước. Tôi quyết tâm chỉ đơn giản là thư giãn và tận hưởng món quà mà tôi có, giả sử rằng tôi là một trong số ít người có món quà này.

Chúng tôi tiến ra boong tàu, ánh sáng chói mắt trong khoảnh khắc khi mặt trời chiếu qua hai cột mây cuộn tròn trên cao. Hai hàng lính chia thành từng cặp, mỗi cặp di chuyển sang hai bên tàu. Tôi và DJ di chuyển sang mạn phải để vào vị trí.

Nghĩ lại, mọi thứ thật ngu ngốc. Nếu có thế giới bên kia, thì bạn sẽ ổn; chết đi cũng giống như cởi bỏ bộ quần áo bẩn, cũ kỹ sau một ngày dài. Nếu bạn là người tốt, thì bạn sẽ được chăm sóc. Nếu không, thì bạn đang tức giận về cái gì, sự đọa đày hay bất cứ điều gì đó là lỗi của bạn!

Và nếu không có kiếp sau…

Thì bạn sẽ nhanh chóng quên đi sự không tồn tại của mình, vì không có bạn thì cũng không có lý do gì để buồn bã.

Chúng tôi xoay người, sẵn sàng, và đứng nghiêm.

Nhưng, thế giới bên kia là có thật!

Thậm chí còn hay hơn, nó có hương vị isekai!

Hóa ra, trong tất cả các hệ thống niềm tin trên thế giới, các tiểu thuyết gia light novel người Nhật nghiện hentai đã đúng.

Ai mà đoán được chứ?

Suy nghĩ đó vẫn khiến tôi cười khúc khích cho đến tận bây giờ, điều này cũng không giúp gì trong việc thuyết phục mọi người rằng tôi bị điên.

" Tất cả!" Trung úy Zi tuyên bố, đứng bên cạnh lối vào của cái tháp pagoda khổng lồ, kỳ quái và lòe loẹt mà các nhà thiết kế đã gắn lên con tàu. Ông đứng trước hàng của tôi và DJ. Thuyền trưởng con tàu đứng ở bên kia, bên mạn trái.

Chúng tôi đứng thành hai hàng, đối diện với tòa tháp khổng lồ, cũng như nền tảng nhỏ và cầu thang trang trí dẫn lên đó.

Và cái gì đó đang xuất hiện từ những cánh cửa lớn

Cùng lúc, chúng tôi hạ mình xuống, cúi đầu chạm sàn boong tàu. Trung úy và Thuyền trưởng cũng cúi đầu trên bệ lớn. Chúng tôi chờ đợi khi chiếc kiệu hoàng gia được bốn người lính khiêng ra, những người được chọn làm hầu cận cho Azula.

Tôi rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Hiếm khi tôi cảm thấy thương hại trong những ngày này, nhưng với bốn linh hồn tội nghiệp đó, tôi cảm thấy một điều gì đó gần giống như vậy.

Giờ thì đến lượt chủ nhân của địa ngục rồi.

Không thể là tôi.

Có âm thanh của những người đàn ông đi lại.

Một khoảng lặng kéo dài một thời gian khó xử.

Tôi thoáng nghĩ rằng mình nghe thấy hai tiếng bước chân.

Âm thanh xáo trộn.

Và những bước chân ngày càng rõ hơn.

"Đứng lên!" một giọng nói vang lên.

Chúng tôi đứng dậy, và cuối cùng tôi cũng có cái nhìn rõ về cô ấy.

…Hừm, cả gia đình thực sự đều rất đẹp, tôi nghĩ thầm.

Làn da sáng màu, nhưng theo cách khỏe mạnh, mái tóc đen nhánh được buộc chặt và hoàn hảo, ngoại trừ hai lọn tóc mái sắc như dao găm khung hai bên mặt, được dưỡng và chải dầu để bóng mượt mà không bóng nhờn. Khuôn mặt sắc nét có tỷ lệ gần như hoàn hảo, và mặc dù không nhất thiết có má hõm như người mẫu, nhưng vẫn rất quyến rũ. Đặc biệt là đôi môi, căng mọng và đỏ như những sắc đỏ sâu nhất mà Hỏa Quốc có thể tạo ra.

Chỉ có đôi mắt - sắc sảo và lạnh lùng, lạnh lẽo và coi thường, dù màu của chúng giống như mật ong.

…Nhưng hãy thực tế, đôi mắt chỉ làm tăng hiệu ứng.

Tuyệt đẹp.

Ý tôi là, cô ấy thật điên rồ và độc ác, nhưng cô ấy rất đẹp. Thật tiếc khi cô là một trong những nhân vật tôi ít thích nhất.

Nhưng nếu tôi có thể nhìn thấy cô ấy thường xuyên hơn, có lẽ tôi sẽ thay đổi ý kiến. Nhưng điều đó có nghĩa là phải chịu đựng sự hiện diện của cô. Mặc dù tôi không sợ chết hay đau đớn ở thời điểm này, nhưng điều đó không có nghĩa tôi đã trở thành kẻ masochist. Tôi không điên đến mức muốn như vậy.

Cô ấy bước xuống và bắt đầu nói.

Nỗi nhớ ùa về tôi như một tia sét.

" Anh trai và bác của ta đã làm mất mặt Hỏa Vương, mang lại nỗi nhục nhã cho tất cả chúng ta." Cô ấy bắt đầu, chỉ đơn giản nêu lên sự thật. " Các ngươi biết nhiệm vụ của mình- nhiệm vụ của ta. Tại sao các ngươi ở đây. Các ngươi được chọn vì là những người xuất sắc nhất. Và ta mong đợi điều tốt nhất từ tất cả các ngươi."

" Có thể các ngươi có cảm giác lẫn lộn về việc tấn công các thành viên trong hoàng tộc." Cô ấy nói, gần như một cách nhẹ nhàng. "Ta hiểu."

Cô ấy đi thêm một chút nữa, trước khi dừng lại, ngay bên phải tôi.

Cô ấy thấp thật.

Ha!

Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi: có lẽ tôi có thể đột nhiên nhảy ra và tát cô ấy, trước khi cô ấy giết tôi theo phản xạ. Đó sẽ là một kỷ niệm khó quên - như gặp một người nổi tiếng hay gì đó. Một điều gì đó tôi có thể mang theo vào kiếp sau - chỉ để nhìn thấy khuôn mặt cô ấy khi tôi cắt ngang bài diễn thuyết lớn của cô ấy.

Tôi vẫn chưa điên đến mức đó, ít nhất, tôi không nghĩ vậy.

Cô ấy nhìn tôi, gần như cảm nhận được suy nghĩ của tôi. "Nhưng ta đảm bảo với các ngươi," cô ấy nói, giọng lạnh lùng. Cô ấy hoàn toàn quay lại nhìn tôi chằm chằm.

Tại sao lại là tôi? Tôi thậm chí còn chưa làm gì cả! Có phải Azula biết đọc ý nghĩ?

Hoặc, có lẽ cô ấy đã thấy vai tôi khẽ rung khi tôi cố nén cười khi nghĩ đến việc tát cô ấy.

" Nếu các ngươi do dự, nếu các ngươi lầm lỡ- ta sẽ không do dự giết các ngươi" cô ấy nói trước khi đi về phía mũi tàu, ngẩng cao cằm, có lẽ tưởng tượng rằng mình trông thật ngầu hoặc uy nghi (thực ra cũng ngầu thật) "Giải tán," cô ấy ra lệnh.

Và chúng tôi, mỗi người lính đều háo hức rời xa Azula, làm theo lệnh của cô ấy và đi xuống dưới boong tàu.

Tôi thở dài, hạnh phúc, bên trong chiếc mũ giáp của mình.

Ah, nhưng những âm điệu ngọt ngào của sắc thái màu xám lạnh lùng đe dọa cái chết với tôi! Ôi Azula, xin hãy sử dụng nhân vật nền khiêm tốn này làm chỗ để chân! Xin hãy nướng tôi trong ngọn lửa xanh của nàng! Chế nhạo tôi và gọi tôi là kẻ thua cuộc đáng ghét khi nàng làm vậy, ha!

Kẻ thống trị độc tài của trái tim tôi, ha!

Thôi bỏ đi.

Về cá nhân, tôi mong ước được sinh ra ở Thủy Tộc. Ít nhất thì công chúa ở đó sẽ không đánh tôi bằng sét chỉ vì tôi xì hơi trước mặt nàng.

Thuyền trưởng của con tàu đi ngang qua chúng tôi khi chúng tôi rời đi, và tôi thấy mình chậm lại.

....

...Chà, tôi đã đến gần thế này, có lẽ nên xem tất cả các cảnh trong chương trình mà tôi có thể, phải không? Điều đó thật điên rồ và ngu ngốc, nhưng tôi cũng điên rồ và ngu ngốc, vì vậy...

Và sẽ thật tuyệt nếu ít nhất nghe thêm một chút về tập phim, chỉ trong giây lát.

Tôi có thể cảm thấy Dajao đang nhìn chằm chằm vào sau đầu tôi, tự hỏi tôi đang làm cái quái gì. Hàng khác quyết định đi trước, còn tôi thì làm hàng bên này tắc lại.

....

Mặc kệ, chúng ta chơi tiếp, tôi quyết định, từ từ quay lại nghe lén cuộc trò chuyện.

" Ta xin lỗi... nhưng ta ko biết nhiều về thủy triều" cô ấy bắt đầu

Tôi thấy mình mỉm cười bên trong mũ giáp khi đứng lắng nghe

Ôi trời, giọng nói của cô ấy thật tuyệt vời!

Thật kỳ lạ khi nghe những câu thoại được diễn xuất ngoài đời thực, bởi những người thật, những người giống với những nhân vật mà bạn nhớ một cách mơ hồ đến hoàn hảo. Nếu tôi nghĩ mình đã từng trải nghiệm cảm giác deja vu trước đây, thì đó chỉ là một sự bắt chước nhợt nhạt. Tôi ngay lập tức cảm thấy vui mừng vì mình đã ở lại, dù chỉ để có được cảm giác kỳ lạ và mới mẻ này khi sống lại một điều gì đó mà mình đã quên.

Những trải nghiệm mới giờ đây rất quý giá. Ngự hỏa thuật là một trong số đó, mặc dù tôi đã từng chạm vào phép thuật trước đây. Đây là một trải nghiệm khác. Tôi chưa bao giờ ở trong một thế giới mà tôi từng nhận ra trước đây.

Thành thật mà nói, tôi có thể cứ thế chết đi bây giờ và phần nào hài lòng với thời gian của mình ở đây -

" Chả phải ta đã bảo các người giải tán rồi sao?" một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của tôi, nhắm thẳng vào tôi.

...

Một vài binh sĩ đang lảng vảng phía trước giật mình và lùi lại. Dajao không ở trong số họ, đứng giữa tôi và họ, hơi lùi lại để theo dõi tình huống hỗn loạn này diễn ra. Thuyền trưởng trông bối rối và tái mặt, ông ta cúi đầu và chuẩn bị rời khỏi boong tàu để kéo chúng tôi vào.

Ôi! Azula đang nhìn tôi! Cô ấy đã nói chuyện với tôi! Cô ấy đã chú ý đến tôi! Tôi không còn là nhân vật trang trí nữa! Có lẽ, trong vũ trụ song song nào đó, tôi sẽ có một trang wiki!

...

FUCK! Cô ấy để ý tới mình! Một cảm giác sợ hãi xẹt qua ngực tôi. Nó chỉ giống như sự phấn khích, vì vậy tôi cố gắng kiềm chế tiếng cười.

"À-ha!" Tôi cười khúc khích, cúi đầu thật sâu. ". "Thật ra, rất xin lỗi về điều đó, thưa điện hạ! Ngàn xin lỗi, thưa điện hạ..." Tôi quay trở lại.

"Xem ra ngươi muốn lên tiếng, vì ta thấy ngươi rất quan tâm đến cuộc trò chuyện nhỏ của chúng ta?" cô ấy hỏi, lời nói như có nọc độc. " Và những tên còn lại, các ngươi cũng chần chừ?"

Tôi chậm lại, dừng lại và nhắm mắt lại trong chiếc mũ bảo hiểm.

Tôi thở dài.

…Chà, tôi không muốn bị gọi là kẻ đạo đức giả. Tôi vừa nói rằng mình ổn với việc chết sau chuyện này, nên…

Ít nhất cái chết của tôi lần này sẽ do một nhân vật có tiếng tăm. Tôi đã có một vài cái chết ngớ ngẩn.

Tôi quay lại, cúi đầu. "Xin lỗi nếu tôi đã lãng phí thời gian của công chúa. . Tôi có một ý kiến, nhưng tôi nghi ngờ rằng công chúa muốn nghe. Đó không phải là việc của tôi."

Đó là điều sai lầm để nói.

" Không, ta nghĩ ta muốn nghe ngươi nói." cô ấy nói, một cách nguy hiểm nhưng rất bình tĩnh. " Hãy nói ra những suy nghĩ của ngươi."

Mọi người đều đang nhìn chúng tôi.

Ngay cả Dajao cũng vậy.

Trong một khoảnh khắc, cảm giác như tôi có thể nghe thấy tất cả những suy nghĩ của họ.

Đồ ngu! Lần này mày xong thật rồi

Tạm biệt, rất hân hạnh khi được quen biết cậu

Mình biết ngay là hắn sẽ làm thế mà. Cái tên ngu ngốc này không chọc tức người khác thì khó chịu hay sao?

Tất nhiên, tôi không thể thực sự nghe thấy bất kỳ điều nào trong số này - ngay cả khi tôi là người có khả năng ngoại cảm, tất cả sẽ bị lấn át bởi tiếng la hét bên trong của người bạn ngay phía sau tôi, người đang ra lệnh cho tôi câm miệng và khẩn cầu tha thứ.

" Theo lệnh của điện hạ," tôi nói, đã chuẩn bị danh sách ước nguyện cho kiếp sau của mình. "...Thủy triều thực sự có ảnh hưởng đến con tàu," cuối cùng tôi nói, nhẹ nhàng nhất có thể.

Tôi thấy hàm của thuyền trưởng rớt xuống, mắt ông ta gần như lồi ra khỏi hộp sọ.

Mọi chiếc mũ giáp đều quay sang nhìn chúng tôi.

Tôi có thể cảm nhận được làn sóng sốc đập vào mình, giống như một trong những con sóng mà chúng tôi đang thảo luận, nặng nề và mạnh mẽ.

Một con chim biển, đang bay lượn, lao vào tháp hào nhoáng của con tàu, bị phân tâm bởi sự táo bạo của tôi. Nó đâm vào kim loại và rơi xuống đại dương.

Và lông mày thanh tú của Azula giật mình nhướn lên, trước khi hạ xuống.

" ...Cái gì," cô ấy nói, thấp giọng, đe dọa.

… Ờm, cô ấy vẫn chưa giết tôi.

Tôi đứng đó, sẵn sàng né tránh quả cầu lửa mà cô ấy sẵn sàng ném vào người tôi. "Tôi đến từ một gia đình đi biển —tất cả là về việc thương lượng với gió và thủy triều. Ngay cả khi công chúa là một thủy thủ giỏi, , một con sóng có thể ập đến và lật úp công chúa. Tôi nghĩ rằng... thuyền trưởng chỉ muốn chơi an toàn -ông ta không muốn làm hỏng con tàu tuyệt vời của công chúa khiến công chúa tức giận. Ông ta nghĩ rằng, , uh, con mồi của công chúa chưa biết rằng chúng đang bị săn lùng , và việc hành động một cách mượt mà và cẩn thận sẽ nhanh chóng hơn."

Tôi nhìn cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi.

Im lặng tuyệt đối.

…Huh. Cô ấy thực sự để tôi hoàn thành lời giải thích. Tôi không hề mong đợi điều đó. "Vậy nên, thuyền trưởng chỉ muốn làm hài lòng công chúa, hưng tôi chắc chắn giờ thuyền trưởng sẽ cố gắng hết sức, đúng không?" Tôi nói, gật đầu.

Thuyền trưởng có vẻ bị giật mình, quay trở lại với thực tại từ lúc ông ta đang nhìn tôi kinh hoàng. "Ồ! Vâng, công chúa, đúng vậy, xin hãy tha lỗi cho thần!" ông ta nói, cúi đầu xuống khúm núm. Đồ thỏ đế.

Hãy ra dáng đàn ông chút đi.

Azula mặc kệ ông ta, đơn giản quay người lại đối diện với tôi.

Và tôi chờ đợi cái chết tiếp theo của mình.

Chờ đợi.

....

Thật lòng mà nói, tôi khá sốc khi mình còn sống lâu như vậy. Mặc dù cô ấy chưa bao giờ giết trong show , tôi giả định điều đó là vì nó phát sóng trên Nickelodeon, và trong thực tế, cô ấy sẽ giết người không thương tiếc mỗi khi ai đó khiến cô ấy khó chịu.

" Ngươi nói đúng," Cô ấy dừng lại một chút và nhìn tôi từ đầu đến chân. " Ta rất vui khi có một đội ngũ hiểu biết đưa ra lời khuyên cho ta. Như tôi đã nói, ta không hiểu biết gì về thủy triều. Hãy cho ta biết, theo ý của ngươi, tại sao thuyền trưởng hắn lại ko thông báo cho ta việc này?" Một câu hỏi tu từ.

Bây giờ cô ấy đang chơi trò gì vậy? Cô ấy có muốn một câu trả lời cụ thể?

Tôi quay đầu nhìn thuyền trưởng.

Tôi thấy ông ta tái mét, nuốt nước bọt sau lưng cô ấy. Ông ta nhìn tôi như thể tôi là cứu tinh của ông ta vậy.

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy.

" Bởi vì thuyền trưởng là một gã hèn nhát, thưa công chúa!"

Bạn đang đọc Mong muốn của Simp chúa (Avatar: The Last Airbender) sáng tác bởi vongoladex

Truyện Mong muốn của Simp chúa (Avatar: The Last Airbender) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.