Ván Cờ
Khi mặt trời dần khuất sau biển mây, các dòng người hối hả trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc. Ngoài phố thì không khí dần trở nên nóng và hối hả hơn vì các dòng xe thay phiên nhau chạy.
Ấy vậy mà lạ thay, trong một thư viện cũ kỹ mang phong cách cổ điển với một quầy tại cửa ra vào, bên trong là các giá sách được làm bằng gỗ, cũng có một khu vực trống được bày trí với những chiếc bàn và ghế để có thể xem sách tại đây ngay tại khu tầng trệt. Trên lầu là khu vực sinh hoạt của một chàng trai cho thuê sách, giờ đây cậu ta vẫn đang ngồi bất động và mắt thì cứ chăm chăm vào màn hình máy tính tại quầy, cứ sau khoảng năm phút thì anh ta lại thở dài và buông một hai câu than thở.
“ Haiz… hôm nay là cuối tuần, vậy mà mình cũng chẳng có thời gian để xả stress nữa! Ah… thật là bực…”
Vốn dĩ cậu ta cũng muốn nghỉ sớm, nhưng cũng vì một vài thành phần xem, mượn và trả sách sai thời hạn, mà anh ta phải ngồi lại kiểm tra và sắp xếp lại sách vào đúng kệ. Thời gian cứ thế trôi qua, vì công việc quá mức nhàm chán này mà cậu ấy bất giác cảm thấy mệt và đói. Khi cậu ấy ngoái nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc thì đã là hơn 20h rồi, thế nhưng công việc thì vẫn còn chưa thể hoàn thành.
Lúc này Mạn Đồ La rất chi là khó chịu, mái tóc đen và phủ đều lúc này đã bám đầy bụi, cũng có phần bị bết lại do mồ hôi. Từ xa nhìn vào giờ cậu chẳng khác nào một ông chú trung niên lôi thôi và nhếch nhác. Cậu quyết định rồi, công việc gì đó vứt qua một bên bây giờ cậu phải đi tắm và ăn thật no rồi đánh một giấc thật say, ngày mai chịu khó thức sớm làm cũng chưa hẳn là không được.
Sau khi quyết định như thế, cậu ta ngay lập tức phi thẳng vào nhà tắm và nghêu ngao vài câu hát.
“… vội vàng em đến… để làm chi… để rồi gieo vấn vương trong lòng anh… bao sầu bi…”
Lúc này thì trời cũng đã khuya, cậu ta bước ra từ nhà tắm bỗng nghe âm thanh lạ phát ra từ tầng trệt, nơi mà cậu ấy cho thuê sách. m thanh ‘ soạt… soạt’ giống như có ai đó đang lật từng trang sách.
“ Quái lạ, không lẻ đang có trộm!”.
Nhưng khi cậu đi xuống thì lại không thấy ai, mà cả căn tầng trệt thì xuất hiện một tầng sương mờ ảo, kỳ lạ hơn là khi cậu bước vào làn sương thì thấy rất dễ chịu, càng vào sâu thì tất cả cảm giác mệt mỏi đã không thấy mà chỉ có một cảm giác thư sướng dễ làm cho người ta muốn đắm chìm vào và quên đi mọi thứ xung quanh.
Nhưng rất nhanh cảm giác đó trôi đi như chưa từng xuất hiện, mà giờ có một cánh cửa hiện ra giữa làn sương. Cánh cửa được làm bằng gỗ kèm theo là một cỗ khí tức rất cổ xưa, nó làm cho người nhìn vào nó có cảm giác cánh cửa đã trải qua vô số tuế nguyệt mà vẫn trường tồn. Một cỗ khí thế bệ nghễ, thời gian cũng không thể làm nó bị hư hại.
“ Từ khi nào mà ở đây có một cánh cửa như thế này ở đây nhỉ, chuyện càng lúc càng kỳ lạ. Bên kia cánh cửa dẫn đến đâu.”
Nghĩ thế cậu tiến đến cánh cửa, mở cánh cửa ra cảnh sắc hiện lên làm cho cậu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Phía trước có mấy cây đại thụ vô cùng to lớn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chúng to hơn mấy cây xung quanh không biết bao nhiêu vòng.
Càng gần, Mạn Đồ La càng cảm nhận rõ ràng mấy cây đại thụ này hơn. Vẻn vẹn ở phía ngoài cùng, cũng đã có rất nhiều rễ cây lòi ra, nằm ngoằn nghèo trên mặt đất. Mạn Đồ La nhìn qua thấy chúng to cứ như bắp đùi vậy.
"Wow, còn có cây cổ thụ như vầy hả?"
Chẳng qua Mạn Đồ La cũng chỉ nghĩ vớ vẩn vậy thôi. Sau đó hắn nhìn về một phía bị cây lớn che khuất tầm mắt.
"Ồ"
Một giọng nói nghi ngờ phát ra từ trong miệng Mạn Đồ La.
Ngoài những cây cổ thụ vô cùng lớn có thể nhìn thấy kia, thế mà ở giữa mấy gốc cây còn có thể nhìn thấy một bàn cờ. Nói chính xác là có một bàn cờ được bày ra trên một gốc cây.
Mạn Đồ La vô thức đi vài bước về phía trước, đến bên cạnh bàn cờ ở gốc cây. Điểm đáng chú ý là cờ trắng cờ đen nhằng nhịt khắp nơi trên bàn cờ, cờ đen như bố trận, cờ trắng như rồng. Đây chính là một bộ cờ vây điển hình của Trung Quốc, còn là một nửa ván cờ nhưng lại không thấy người chấp cờ. Mà nhìn thì có vẻ ván cờ vừa mới được đặt lên.
Thế nhưng xung quanh bàn cờ đã đầy lá rụng và cành cây khô, thỉnh thoảng còn có quả thối xen lẫn với phân chim rơi vãi. Mặc kệ đánh cờ thật hay được trang trí, rõ ràng đều đã xảy ra rất lâu rồi.
Ánh mắt cậu bỗng nhìn thấy một vật rất đặc biệt ở sau bàn cờ, có một vật đã bị hoen ố và có chút tàn tạ, tạo cảm giác chỉ cần chạm vào là nó sẽ vỡ vụn cạnh một cây cổ thụ. Khi đến gần cậu ta nhìn ra ngay đó là một rương sách nhỏ, bên trong có chứa ba quyển sách. Một quyển sách tên Lạn Kha cổ kỳ, một quyển có tên Cầm Nã thủ, một quyển có tựa là Thiên Đạo Thái Cực quyết.
Những cuốn sách này làm cậu bật cười, đồng thời cũng khiến cậu hào hứng có lẽ vì là một ông chủ tiệm sách hay là vì hiếu kỳ nội dung của những quyển sách mà cậu tiện tay cầm nó theo bên người.
Mạn Đồ La trở lại bên cạnh ván cờ cẩn thận tìm tòi lần nữa, nhìn cờ đen cờ trắng đầy bàn. Vốn Mạn Đồ La không hiểu về cờ vây bỗng nhiên cậu cảm giác cờ trắng như con rồng lớn, càng nhìn càng thấy khó chịu. Rõ ràng có thể cực kỳ ăn khớp lại hết lần này tới lần khác thiếu thông suốt. Ngoài ra có vẻ như nó đang bị đám cờ đen hỗn loạn kia vây giết.
Cũng chẳng biết tại sao, cái cảm giác thiếu hụt kia làm Mạn Đồ La cảm thấy thật sự rất khó kiềm chế. Cậu liếc mắt nhìn thấy một bên bàn cờ có hai hộp đựng cờ bằng gỗ. Sau đó như có ma xui quỷ khiến, cậu đưa tay cầm lấy một viên cờ trắng.
Quân cờ này cầm trong tay rất nặng, giống như hắn đang cầm một viên bi sắt, nhưng tiếp xúc lại giống như gốm sứ.
Mạn Đồ La cân nhắc một chút, như có tật giật mình hắn nhìn xung quanh một lượt, rồi đưa tay cầm cờ trắng đặt vào trung tâm bàn cờ, thuật ngữ cờ vây gọi là ‘Thiên Nguyên’.
"Tốt! Lần này cảm thấy thoải mái hơn nhiều!"
Mạn Đồ La vỗ vỗ tay, móc điện thoại từ trong túi quần ra. Cậu định chụp mấy bức hình để ghi lại nhìn cho kỹ, rồi gọi mọi người tới xem. Nhưng Mạn Đồ La mở khóa điện thoại mấy lần, đều không thấy hiện lên thông báo mở khóa.
"Chó chết!!! Chuyện gì vậy nè? Hết pin hả?"
Điện thoại thế mà hết pin thật, hơn nữa Mạn Đồ La ấn nút mở máy thật lâu, điện thoại chỉ rung một chút rồi tự ngắt. Cậu ấn lại lần nữa thì cũng chẳng còn hiện tượng gì nữa.
Vừa nãy điện thoại vẫn còn 80% pin, chẳng hiểu sao bây giờ nó lại tắt nguồn mất tiêu rồi. Mạn Đồ La quay đầu nhìn lại, cánh cửa kỳ lạ trước đó nó đã biến mất.
Phản ứng đầu tiên của Mạn Đồ La là cảm thấy hoang đường và phản ứng thứ hai là cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, còn đang kinh ngạc chưa kịp nghĩ gì, thì một cảm giác choáng váng mạnh mẽ truyền đến.
Đôi mắt tối sầm lại, dường như trong nháy mắt Mạn Đồ La cũng mất đi tất cả thể lực, cảm giác suy yếu choáng váng kéo đến, chân run lên, cơ thể ngã xuống.
Đồng thời trong quá trình đó, có vài người xuất hiện và chạy vội đến trước mặt Mạn Đồ La, bọn họ cảm thấy thật khó tin khi nhìn thấy được cơ thể Mạn Đồ La gầy rộc, bờ môi cũng giống như bị xói mòn trở nên vô cùng nứt nẻ.
"Chú em? Chú em sao vậy? Cẩn thận!"
"Đỡ lấy em nó, đỡ lấy em nó"
"Không tốt! Mau gọi giúp đỡ"
Giọng nói cuối cùng mà Mạn Đồ La nghe được, chính là tiếng kinh hô tựa như ở nơi xa xôi vọng lại. Cậu dần dần mất đi ý thức.
Đăng bởi | Lacthienthan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 18 |