Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về quê

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

Thấy Thảo ngẩn ngơ, Thuyết tiếp tục:

“Lan có vẻ vẫn còn giận ta, đúng là sau đêm đó, ta và cô ấy chưa hề nói chuyện, còn Haruko và Murasaki, ta sẽ mang 2 nàng ấy tới đây ngay bây giờ.”

Không đợi Thảo đồng ý, hắn thao tác, vòng tròn Không Gian xuyên thấu tới chỗ Lan thì đóng lại, còn 2 vòng tròn chỗ Haruko và Murasaki thì lớn lên, quét qua 2 nàng.

2 nàng lập tức xuất hiện trong phòng Thảo.

Nhìn thấy Thuyết, 2 nàng tay bắt mặt mừng, chạy lại ôm chầm lấy hắn:

“Ôi, anh đi đâu mà giờ mới về, em nhớ anh lắm”

“Đây là đâu vậy, cô gái này là ai, mà sao cô ấy lại khóc, anh làm gì người ta à”

Thảo thì ngơ ngác, không nói lên lời.

Murasaki còn tiếp tục khoe khoang:

“Anh trở về là tốt rồi, anh sắp làm bố rồi đó, anh xem đây, con của chúng ta đấy, tuần thứ 11 rồi đó” vừa nói nàng vừa vuốt ve cái bụng đã bắt đầu lùm xùm của mình, còn kéo cả tay Thuyết vào sờ mó.

Đến lượt Thuyết há hốc, không nói thành lời

Còn Thảo lúc này thì sốc tiếp tập 2.

Một lát sau, hắn giới thiệu:

“Đây là Thảo, người Việt Nam, làm trong lĩnh vực ngân hàng, mà anh từng kể với 2 em”, Thuyết hướng về Haruko và Murasaki, nói bằng tiếng Nhật.

“Còn đây là Haruko và Murasaki mà anh vừa kể với Thảo, Haruku hiện là giảng viên dạy Toán tại Đại học Tokyo, còn Murasaki là một bà trùm lớn, có mặt ở nhiều ngành nghề, sơ sơ là như vậy”, Thuyết hướng về Thảo nói, đoạn này bằng tiếng Việt.

2 người phụ nữ Nhật Bản cũng rất thân thiện và lịch sự, chìa tay tới chào Thảo.

Thảo không biết tiếng Nhật, nhưng có thể miễn cưỡng giao tiếp bằng tiếng Anh với Haruko và Murasaki, 3 nàng trước lạ sau quen, chỉ thoáng cái đã có thể trò chuyện cùng nhau. Còn Thuyết, hắn liền bị cho ra rìa.

3 nàng trò chuyện, vợ chồng ông Sơn nghe thấy tiếng người nước ngoài ở tầng trên, cũng vọng lên hỏi, thì Thảo bảo là đang xem phim Mỹ, bật loa hơi to.

Bị cho ra rìa chừng nửa tiếng, Thuyết “đuổi” 2 cô Nhật về, hắn bảo Murasaki đang bầu bí, không nên thức quá khuya, hôm tới hắn sẽ bế 2 nàng tới thăm nhà ở quê sau.

Thảo lúc này thì không còn khóc nữa, nàng bỗng dưng hỏi hắn:

“Em và 3 người kia, ai đẹp hơn”

Rồi nàng tự cởi quần áo, cho tới khi chỉ chỉ còn bộ đồ lót trên người thì Thuyết chặn tay nàng lại.

“Em đẹp lắm, còn ngon thì anh chưa biết”

“Vậy có muốn biết không?”

Thuyết không nói gì, hùng hục bắt tay vào làm việc, cũng gần 3 tháng rồi hắn không được nếm mùi đàn bà, Thảo cũng hiểu ý, đáp lại nhiệt tình, với nàng thì đây không phải lần đầu tiên, chẳng có gì phải rụt rè.

“Bạch bạch, … A A …., em sướng, … anh ra đây”

Làm xong 2 nháy, nhìn thằng em đã xìu xuống, hắn nói:

“Nhiều vợ hại thận quá, không biết thọ được tới chừng nào đây?”

Thảo thì nằm yên trong lòng hắn, nàng cũng rất thỏa mãn, lâu lắm rồi mới được sướng.

2 người ôm nhau ngủ một mạch tới sáng

Hành động của Thảo như vậy, đã chứng minh cô ấy đồng ý rồi, cần gì phải nói ra nữa

Đi xe máy mất 2 tiếng, về tới thị trấn huyện đã gần 9h sáng. Hà Nội bữa nay đông người, các cửa ngõ ra khỏi thủ đô đông nghìn nghịt, chẳng qua Thuyết chơi gian, sử dụng Không Gian bá đạo của mình, nhảy cóc một phát từ Ngữ Tư Sở về thẳng Lương Sơn.

Hắn không muốn nhảy cóc một phát về nhà, dù gì hắn và Thảo cũng thích ôm nhau đi một đoạn, ngắm nhìn cảnh vật 2 bên đường.

Khung cảnh miền sơn cước thật yên bình, ngắm nhìn núi non, cùng ánh nắng mùa thu, gió khô thổi mát lạnh, thật là đẹp. Việt Nam cũng đẹp lắm, chẳng thua gì các nước, chẳng qua chúng ta lười đi, tất bật với công việc nơi phố thị, nên chưa thể cảm nhận được hết vẻ đẹp tự nhiên của đất nước.

Đèo nhau về nhà, nhìn căn nhà kho cũ nát giữa một bãi đất trống, cỏ mọc tươi tốt sau mấy tháng bỏ hoang, Thảo đứng ngẩn ra trước khung cảnh tiêu điều, xơ xác này, không nghĩ tới điều kiện sống tại của Thuyết lại tồi tàn như thế này. Cũng phải thôi, vì trong tiềm thức của nàng, đã quá quen với phố thị nhộn nhịp, tấp nập, nhà cửa khang trang.

Thuyết bất giác lên tiếng:

“Thế nào, ngạc nhiên không, xuất thân của anh đấy, nhà của anh đấy, chả có gì cả”

Thảo cũng sững sờ: “Đừng bảo lâu nay anh sống trong căn nhà kho cũ kỹ kia”

Thuyết cười: “Trước kia cũng có căn nhà ngói 3 gian, chỗ sân kia kìa, nhưng đợt trước bị sét đánh nổ rồi, sau đó anh rải ổ rơm dưới nhà kho để đêm ngủ, được ít hôm thì rời đi, tới giờ mới trở về, gần 3 tháng nay không ai dọn dẹp, cỏ mọc tốt quá”

Thảo hồ hởi: “Anh xem có hòn gạch nào không, kiếm cho em, em bắc bếp nấu cơm”

Thuyết áy náy: “Thiệt thòi cho em quá”

Thảo xuống xe, rút điện thoại quay video: “Có gì đâu, thời sinh viên em từng đi tình nguyện ở miền núi, nơi đó cũng khó khăn lắm, phải nấu cơm bằng bếp củi đấy”.

Thuyết phi xe ra góc, bảo Thảo đi theo, hắn nói:

“Muốn vất vả lem luốc hả, yên tâm, đã theo anh thì ngày sau kiểu gì cũng có dịp. Bây giờ để anh xây 1 cái nhà, lát chở em xuống chợ sắm ít đồ dùng sinh hoạt, dù gì thì những tiện nghi căn bản không thể thiếu được.”

Cô nàng nghe vậy thì xây xẩm, trố mắt: “Anh xây nhà luôn được á?”

Nàng biết hắn phi phàm, thần bí, nhưng nghĩ tới việc xây 1 cái nhà mà đơn giản như đi chợ mua con cá, miếng thịt, nghe vẫn cảm thấy sốc.

Thuyết kéo Thảo ra sau mình, cười lấy le: “Xem anh thể hiện đây!”

Nói rồi tay hắn vung tay về phía đám cỏ xanh tốt phía trước, Tử Vong Chi Lực ầm ầm lan tỏa, sau vài ba giây, cả đám cỏ tươi tốt đã héo úa, xơ xác, tất cả rắn chuột sinh sống phía dưới cũng chết theo mà không kịp chạy, hóa thành những bộ xương khô.

Một vùng đất chết đúng nghĩa.

Thảo nhìn mà sợ hãi, đôi chân run rẩy, đũng quần đã ươn ướt.

Thuyết lại búng tay 1 cái, 1 đốm lửa nhỏ xíu từ ngón tay hắn rơi ra, lao vào đống cỏ khô.

Sau khi cắn nuốt hàng vạn ngôi sao trong vũ trụ, lửa của Thuyết lúc này đã không còn đơn thuần là dung nham núi lửa nữa, mà đã cao cấp hơn vô số lần.

Đó chính là lửa của các Mặt Trời, trực tiếp rút từ lõi các ngôi sao, uy lực rất khủng khiếp, có thể thiêu đốt mọi thứ, đốt cho về hư vô.

Nếu dùng một cái tên mỹ miều thì gọi nó là Thái Dương Chân Hỏa cũng được.

Chỉ một đốm lửa nhỏ xíu nhưng dường như có thể thiêu đốt cả không gian, chỉ thấy không gian xung quanh nó xiêu vẹo, Thảo đứng gần đó mà cảm thấy nóng hừng hực.

Bén vào đám cỏ, ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ những gì nó gặp phải.

“Phừng phừng”

Thoáng cái, cả mảnh đất bốc cháy ngùn ngụt

“Xin lỗi, dù đã tiết giảm tối đa, nhưng dường như ngọn lửa của anh vẫn còn hơi mạnh.”

Thuyết nhìn Thảo cười trừ.

Thảo thì kinh hãi, không dám nghĩ tới kết cục của những kẻ đui mù dám chọc vào Thuyết.

Sợ lửa cháy lan sang nhà hàng xóm, hắn đành phẩy tay, ngọn lửa liền tắt phụt.

Nhìn Thảo sợ tới mức tè cả ra quần, Thuyết cười hì hì:

“Em đừng hoảng sợ, chuyện nhỏ thôi, mà cái cũ không đi, cái mới sao đến”

Thuyết lại càng thể hiện dữ hơn, hắn vung tay loạn xạ.

Chỉ thấy mảnh đất trống đang gồ ghề bỗng được san phẳng, tiếp theo đó 1 cái rãnh sâu hơn 2 mét chạy xung quanh.

Chưa dừng lại ở đó, một vòng tròn không gian đường kính chừng 5m hiện ra trước mặt 2 người, nó đang phản chiếu hình ảnh của một vùng núi non hiểm trở.

Thuyết nhìn mà hài lòng.

“Đá ở đây rắn chắc, lại có màu vàng nhạt như ánh nắng, tốt, tốt lắm.”

Nhìn thao tác tay chóng mặt của Thuyết, 1 khối đá lớn từ núi bị cắt ra, rồi nó tiếp tục bị chia 5 xẻ 7, bị cắt gọt thành vô số khối đá nhỏ hơn, vuông vắn có, dạng cột tròn cũng có.

Mới hôm trước làm thợ kim hoàn, hôm nay đã làm thợ xẻ, thợ xây thuần thục.

Bạn đang đọc Một kiếp yêu nghiệt sáng tác bởi lanhnguyettam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lanhnguyettam
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.