Ma Long Trấn Hải Đao
Rồng đen khổng lồ vừa xuất hiện, trong phút chốc, biển cả thét gào, những cơn sóng khổng lồ, nhấp nhô, va vào vách đá. Trên trời cao, mây đen vần vũ, từng cơn giông lốc cuồn cuộn, sét nổ liên hồi.
“Đùng đùng đùng đùng!”
Chứng kiến một con rồng toàn thân bao bọc trong lớp vảy giáp đen kịch, đôi mắt đỏ ngầu, tứ chi tráng kiện, cơ bắp vạm vỡ, móng vuốt bén nhọn, thân hình khỏe khoắn cân đối, mấy người vợ đang ngồi xem ở ngoài cũng phải xuýt xoa:
“Thật bá đạo!”
Con rồng nhìn chằm chằm tên thanh niên phía trước, giọng ầm vang như sấm:
“Chàng trai, rượu rất ngon, nhưng đấng nam nhi, phải tu thân, sửa mình, chớ nên đắm chìm trong men rượu, đó không phải thứ tốt đẹp.”
Còn Việt ở trong màn ảnh, gương mặt lo lắng, mồ hôi ròng ròng:
“Tiền bối, người rốt cuộc là ai, cớ sao phải hóa thành thanh đao hoen rỉ vậy?”
Thân rồng uốn lượn, buồn bã đáp:
“Lão phu từng là thái thượng trưởng lão của Thần Khí Tộc, vì muốn truy cầu cảnh giới cao hơn mà ngao du thiên hạ, tìm kiếm cơ duyên, trước kia có vị cao nhân từng nói với ta, thay vì cứ đi phiêu bạt khắp nơi, chi bằng hóa thành binh khí, ngồi yên đợi chủ tới tiếp nhận, vị chủ nhân đó sẽ dẫn dắt ta tới vinh quang vô thượng.”
“Trôi dạt trên biển 4 nghìn năm, nằm xếp xó thêm 1 nghìn năm, vậy mà cuối cùng, người đánh thức ta lại là một kẻ chán đời, chỉ biết mượn rượu giải sầu”.
Việt nghe thế, không hề run sợ trước một vị tiền bối của Thần Khí Tộc, mà ngược lại, hắn thẳng thừng chất vấn:
“Tiền bối ắt hẳn đã từng trải qua thời trai trẻ, nếu ngài từng bị người ta khinh miệt, chê nghèo khó, từ chối gả con gái, mà bản thân ngài, thực lực còn yếu, chẳng thể làm gì để thay đổi số mệnh, xin hỏi ngài có buồn không, có tự cho mình một cơn say để quên đi không?”
“À, mà ngài đến từ một chủng tộc cao cấp, xuất thân cao quý, bao người kính nể, đâu phải tán tu không có bối cảnh, xuất thân phàm nhân như ta, đâu thể trải qua những phút giây đó, làm sao có thể thấu hiểu nỗi đau đó được.”
“Mong rằng trước khi phán xét một ai, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, khi đó mới có thể cảm thông và thấu hiểu được. Nếu ở trong tình cảnh đấy, mà mình có thể hành xử tốt hơn họ, lúc đó hãy lên tiếng chê trách.”
“Còn về mơ ước của bản thân, thay vì nằm yên chờ đợi, ngài có thể tới đầu quân cho các Cấm Kỵ cấp thế lực, tin rằng với xuất thân của ngài, cũng như vị trí trước đây ngài từng đảm nhiệm ở Thần Khí Tộc, ắt hẳn sẽ là một bộ CV rất đẹp.”
Rồng đen nghe vậy thì rất ngạc nhiên:
“Thú vị, thật là thú vị, xưa nay đứng trước tộc nhân của Thần Khí Tộc, người ta luôn luôn sùng bái và run sợ, vậy mà lại có kẻ thẳng thừng đối đáp mà không chút sợ hãi.”
“Thanh niên, lão phu là Chân Tu đỉnh phong, vậy mà nhìn không thấu một người tu vi mới chỉ Thánh Sư như ngươi, xem ra mệnh cách của ngươi rất bất phàm. Ta thấy ngươi tuổi trẻ nhưng quật cường, không hề run sợ trước cường quyền, đang gặp chuyện buồn vẫn biết nghĩ tốt cho người khác, người như thế thật đáng khâm phục.”
“Được rồi, lão phu quyết định nhận ngươi làm chủ, đi theo phò tá theo như lời tiên tri”.
Việt nghe thế thì chân thành đáp:
“Tiền bối, ta khuyên thật là ngài nên tới Cấm Kỵ thế lực để xin việc, xác suất để họ cho ngài thứ ngài cần là rất cao, chứ ta xuất phát điểm thấp kém, không có chỗ dựa, hiện tại còn khốn khó. Ở một xã hội tàn khốc như Thánh giới, người như ta tương lai sẽ rất mờ mịt, ứng viên với đẳng cấp và trình độ như ngài mà theo phò tá thì thiệt thòi quá.”
Rồng đen giận dữ: “Ngươi là đang từ chối ta? Thần Khí Tộc bọn ta, cầu còn không được, xưa nay chúng ta chưa từng bị ai từ chối cả.”
Việt lễ phép: “Ta nói vậy cũng vì thật tâm muốn tốt cho ngài thôi, chứ nào có chê, Thần Khí Tộc uy danh hiển hách, bao người ngoài kia đang truy cầu kia kìa”.
“Hoặc ngài có thể tin lời thầy bói, tiếp tục chờ đợi một người khác, một người phi phàm và văn võ song toàn tới đón, tiền thuê bói toán đắt lắm, đã mất tiền thì phải sao cho xứng”.
Rồng đen nghe vậy thì gầm rống: “Tử Vi Đạo Nhân, năm đó ta phải tiêu tốn phần lớn gia sản cho lão ta, mới có thể có được chút thông tin này, đâu thể dễ dàng buông xuôi được”.
Việt nghe vậy thì đề xuất: “Hay thế này đi, ngài thử đi theo ta 20 năm, 20 năm này coi như thời gian ta thử việc, sau 20 năm nếu thấy ổn thì ngài nhận chủ cũng chưa muộn, tương lai đâu thể nói trước điều gì, biết đâu ngày sau ta lại làm lên kỳ tích nào đó.”
“À, mà tên ngài là gì, ta gọi là Long lão tiền bối nhé.”
Rồng đen hiền hòa đáp:
“Ở trong tộc, mọi người vẫn tôn kính, gọi ta là Ma Long thái trưởng lão”.
Việt hồ hởi: “Nơi đây gần biển cả, vậy khi ngài hóa đao, gọi là Ma Long Trấn Hải Đao đi.”
Rồng đen gật đầu chấp thuận: “Được, tên rất hay, sảng khoái lắm, cứ quyết định như vậy.”
Rồng đen gầm thét dữ dội một tiếng, uốn lượn thêm một vòng, rồi hóa thành một thanh trường đao đen kịch sắc bén, đầy rẫy âm trầm sát khí.
Đao dài khoảng 2.5 mét, cầm rất vừa tay, uyển chuyển linh hoạt, trên lưỡi đao có khảm một con mãnh long uy dũng, lại chạm trổ thêm hình đầu rồng khè ra ở phần đầu lưỡi đao, tinh xảo vô cùng, cực kỳ hoàn mỹ.
2 tay nâng long đao lên, múa thử vài đường, Việt khen không ngớt:
“Không hổ là Thần Khí Tộc, đao tốt!”
Tới đây thì video kết thúc, Thuyết ngừa mặt lên nhìn trời, giọng đầy cảm khái:
“Sau đó anh và Ma Long Trấn Hải Đao tung hoành khắp nơi, liên tục xông vào các ổ cướp đánh giết, số lượng tặc khấu chết dưới tay anh nhiều không kể xiết, đám đạo tặc nghe thấy tên anh là sợ vỡ mật”.
“Hồi bé, cha mẹ anh từng chết trong tay đám sơn tặc, nên anh rất căm ghét chúng nó.”
“Chính Long lão tiền bối cũng phải thán phục tài năng và tố chất của anh, không đến 20 năm, chỉ hơn 10 năm sau, đã nhận anh làm chủ.”
Tiếp đó Thuyết lại u buồn, ngậm ngùi nói, khóe mắt có phần đỏ hoe, giọng day dứt:
“Trận chiến cuối cùng năm ấy, lần vây công đó, anh với ngài ấy, 1 người 1 đao, bạo phát toàn lực, 1 trảm chém chết 6 tên Chân Tu bên phía kẻ địch. Nhưng cường địch quá đông, thủ đoạn rất nhiều, biết mình khó thoát, anh đã tự bạo, chết cho đỡ nhục.”
“Thần Khí Tộc xưa nay luôn luôn tận trung với chủ, chủ chết tất vong, anh đã như thế, Long lão tiền bối cũng, … haiz.”
Mấy người vợ nghe thế thì động viên:
“Anh đừng buồn nữa, có lẽ âu cũng là số mệnh sắp đặt.”
Lan muốn thay đổi chủ đề, nàng hỏi: “Lúc nãy em thấy anh có nói với Long lão tiền bối về việc bị nhà gái chê nghèo, không gả con cho, vụ đó là thế nào đấy, cho em xem tiếp với”.
3 nàng kia nghe vậy thì cũng hào hứng vô cùng, mặt đầy phấn khích, chỉ muốn được tiếp tục xem phim, phải công nhận phim Thuyết chiếu đặc sắc và chân thực vô cùng.
Thuyết ảo não thở dài: “Haiz, chuyện buồn ấy mà, còn nhắc lại làm chi.”
Murasaki nhanh nhẹn đi lấy đồ nhắm, tiếp tục gạ gẫm:
“Có gì anh cứ chia sẻ với chúng em, phiền muộn chớ nên để trong lòng, bất luận năm xưa thế nào, thì nay anh cũng đã có vợ con đề huề, sao phải xoắn”.
Đôi mắt Thuyết lại lóe sáng, chiếu về đoạn phim buồn năm xưa …
“Đoàng đoàng đoàng đoàng”
Chỉ thấy khung cảnh cưới xin vô cùng náo nhiệt, pháo nổ rộn ràng, Việt trong bộ áo dài nam, đầu đội khăn xếp, ngực đeo hoa cưới, vẻ mặt rạng ngời, đang tươi cười hạnh phúc, đi cùng một đoàn người tới nhà gái đón dâu.
Mã gia, phòng tân nương, 1 cô dâu trong bộ áo cưới màu đỏ đang ngồi trang điểm.
“Hiểu Liên, tỷ đẹp quá!” – một đôi nam nữ ngợi khen không ngớt.
Cô dâu dịu dàng, từ tốn đáp lại:
“2 đứa quá khen rồi, hôm nay tỷ đi lấy chồng, ngày sau Mã gia phải dựa vào Tuấn Khanh chèo chống, đệ phải ráng nên thân nhé. Tuấn Khanh và Tiểu Nhạn, mong rằng 2 đứa mãi thương yêu và che chở cho nhau”.
Người thanh niên tên Tuấn Khanh hồ hởi đáp:
“Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm giao cho đệ, mà Lê đại ca có phúc thật đấy, cưới được người vợ như tỷ, vừa xinh đẹp, lại dịu hiền, nết na.”
Nghe tới đoạn này, 4 người vợ ở bên ngoài cũng vô thức nhéo vào eo Thuyết.
Đoạn phim tiếp tục, chỉ thấy cô gái tên Tiểu Nhạn chợt hốt hoảng:
“Tuấn Khanh, nguy rồi, cha mẹ em sắp tới đây, làm sao đây anh?”
Chàng trai nghe vậy thì cũng lo lắng: “Trời, chúng ta phải mau ngăn họ lại.”
Ở ngoài cổng lớn của Mã gia, một đôi vợ chồng tuổi trung niên đang la lớn, sắc mặt vô cùng tức giận:
“Người Mã gia, mau ra đây nói chuyện!”
Vợ chồng Mã gia chủ đang quán xuyến việc nhà, bày tiệc rượu tổ chức hôn sự cho con gái, nghe ngoài cổng ồn ào, vội ra xem tình hình.
Mã gia chủ thân thiện chắp tay hành lễ:
“Ồ, thì ra là phu thê Diệp gia chủ và Diệp phu nhân, 2 vị Thánh Tông cường giả hạ giá tới nơi đây không biết là có chuyện gì?”
Diệp phu nhân biểu lộ hung dữ: “Mã Tuấn Bằng và Lương Hiểu Vân, hôm nay phu thê các người mà không có câu trả lời thỏa đáng thì không xong đâu”.
Ngoài đường đông người qua lại, nghe vậy đã có nhiều người hiếu kỳ dừng lại xem, Mã phu nhân thấy vậy nở nụ cười hòa ái:
“2 vị, mời vào trong nhà, chúng ta từ từ nói chuyện”.
Đăng bởi | lanhnguyettam |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 41 |