Chap 3: Bản chất
Cô ấy đang nhìn cậu nhưng cậu nhưng cậu ấy nhìn chằm chằm vào bầu trời đầy sao. Cả bầu trời đầy sao ấy như phản chiếu vào đôi mắt cậu. Cô ấy thích vẻ đẹp đó.
Phin kéo áo tôi rồi hỏi "anh sẽ rời đi vào ngày mai sao". Tôi lắc đầu "không chưa đâu tôi sẽ hỗ trợ mọi người di cư và băng qua khu rừng trước". Với thẻ bài triệu hồi tôi sẽ giúp bọn họ giải toả bớt áp lực khi đối phó với quái vật.
Cô ấy có vẻ buồn bã rời đi. Tôi không biết phải làm gì dù sao hiện tại tôi rất yếu, tôi chưa sẵng sàng yêu đương, tôi cũng không hứa hẹn vì cô ấy có thể có người khác mà cô thích trong tương lai. Dù sao thì gia đình tôi là bằng chứng cho thấy hôn nhân mà không có tình yêu là một cuộc hôn nhân thất bại.
Tôi không tin vào cảm xúc vì cảm xúc là nhất thời, dù chỉ là một câu nói trên anime nhưng tôi thấy nó đúng { Tình yêu là lời nguyền đáng sợ nhất }. Nếu bạn yêu người khác quá nhiều khi người đó phản bội bạn hoặc mất đi bạn như bị mất đi một phần linh hồn một cảm giác đau đớn và mất mát khó có thể nói ra.
Tôi từ nhỏ đã phải chuyển nhà đi nơi khác sống, nhưng lúc rời đi lòng tôi lại đau nhói khi phải rời khỏi vùng đất ấy. Những kỷ niệm loé lên, tôi không khóc, mà nhìn về phía trước nơi tôi phải đến. Nhưng dù vậy tôi không khóc, điều đó không có nghĩa là tôi ổn, cũng có nhiều việc xảy ra. Việc những chú cún con nhà tôi lần lượt mất, một con thì bị lũ trộm chó trộm mất, một con khi qua đời vì bệnh tật, con còn lại thì bị chính người bố tàn nhẫn của tôi đập chết. Sau những lần như vậy tôi ước mình có thể khóc, nhưng tôi không thể, về sau tôi nhận ra khuôn mặt của tôi dường như mất đi biểu cảm, không cười không buồn, chỉ có một khuôn mặt cố định giống như chiếc mặt nạ ngày qua ngày không thay đổi. Thậm chí cả người thân còn nghĩ tôi không có cảm xúc. Dần dần tôi cũng nhận ra tôi dường như mất đi một phần linh hồn, một phần cảm xúc.
Người bố đôi khi say rượu đập phá nhà cửa. Khiến cho mẹ con tôi phải ra ngoài tìm chỗ ngủ qua đêm, ông ta thậm chí còn cấm tôi bước ra khỏi nhà, tôi không có được bạn bè từ độ tuổi rất nhỏ. Tôi ngắm nhìn thế giới qua chiếc hộp, chiếc hộp ấy chính là Tv, tôi biết hình ảnh của ngọn núi, bờ biển hay các đồng bằng rộng lớn qua nó. Rất nhiều lần tôi nhìn mọi người qua cửa xổ được chắn song sắt, tôi có cảm giác như mình là tù nhân.
Tôi đã từng rất yêu thương mẹ mình đến khi tôi nhận ra, người mẹ mình yêu quý luôn bỏ mặc mình cho ông ta, bà ta xem tôi như một thứ gì đó không có cảm nhận không có cảm xúc. Sau lần đó cuộc sống của tôi như một cuộn băng tua đi tua lại.
Cho đến một ngày tôi gặp một người bạn ở trên lớp. Vào hôm ấy tan học khi mọi người đều đã ra về, tôi ở lại vệ sinh lớp một mình vì đến lượt lượt tôi trực khi tôi đã dọn xong tôi tính ra về thì gặp Kiên. Một người luôn luôn cười dù có bị bắt nạt, thấy vậy tôi lại hỏi "sao giờ này chưa về mà còn đi lòng vòng ở đây". Kiên chỉ cười đáp "Phúc ông có thấy cặp tôi đâu không, bọn kia lúc nãy giấu đi đâu rồi".
Tại sao ông cứ để họ chọc phá mình thậm chí còn để họ gọi ông bằng các biệt danh kỳ cục mà ông vẫn cười và lờ họ đi.
Kiên "vậy thì ông tính làm gì bọn nó, thôi thì tôi cũng không muốn chuyện bé xé ra to" cậu ta thản nhiên đáp.
Tôi chỉ thấy thật bất công và mấy tên đó cần phải bị trừng phạt.
Cậu ta đáp.
Để tôi kể cho cậu một câu chuyện. Ngày xưa có một con mèo cầm một khẩu súng dí vào một đàn chuột và hỏi một cộng một bằng mấy.
Con chuột đầu tiên trả lời là hai ngay lập tức bị bắn, nó chết vì quá thông minh.
Con chuột thứ hai nghe con chuột đầu tiên trả lời đúng mà bị bắn nên trả lời là ba. Nó cũng bị bắn chết vì quá ngu.
Con chuột thứ ba thấy con chuột thứ nhất và thứ hai đều bị bắn mới nói "trả lời đúng cũng chết, trả lời sai cũng chết vậy thì tôi phải làm thế nào mới được ". Nó cũng bị bắn chết vì nó hiểu chuyện nhưng chưa đủ.
Con chuột thứ tư có đủ thông tin và thời gian suy nghĩ trả lời nên đáp " câu hỏi khó như thế chỉ có ngài mèo đây mới biết đáp án chính xác." Con mèo khoái chí tỏ thái độ hài lòng với với con chuột này và để nó sống.
Kiên "cuộc sống là vậy đấy nếu bây giờ không rèn luyện khả năng chịu đựng thì khi ra đời cậu sẽ bị nghiền ép."
Nhưng đây là trường học mà và bọn nó có gì đáng sợ hay hơn ông đâu mà phải nhịn.
Kiên "nếu tôi làm như ông nói, tôi sẽ bị xa lánh và bị cô lập bởi mọi người, điều này gây bất lợi cho tôi".
Kiên "đời là vậy đấy nên tôi cũng chỉ biết cười cho qua chuyện, đôi khi cậu phải nhìn xa hơn những gì hiện tại cậu thấy nếu muốn tồn tại".
Kiên "tôi thấy cậu luôn luôn chịu đựng mà không bày tỏ cảm xúc, dù những gì cậu làm có vẻ giống tôi nhưng cậu không thể hiện cảm xúc của cậu, con người của cậu, việc làm này đang dần giết chết tâm hồn cậu, dù cho cậu vẫn cò lý trí phân định đúng sai và những gì con người cần phải làm, nhưng cậu có thấy cậu đang sống giả tạo không. Cứ như việc cậu đang giả vờ hoà nhập với mọi người ấy, nhiều khi tôi thấy cậu cứng nhắc trông như cậu đang cố làm con người, biểu đạt những cảm xúc mà cậu không có".
Nghe những gì Kiên nói, tôi nhìn vào bản thân tôi qua hình ảnh phản chiếu trong cửa xổ. Tôi vô thức đưa bàn tay lên chạm vào mặt mình để xác định biểu cảm trên khuôn mặt.
Kiên nhìn tôi rồi nói "Phúc ông biết không đôi khi ông cứ cười dù cho ông đang bất hạnh hay hạnh phúc vì khi ông buồn nếu ông cười thì cảm xúc của ông ít nhất cũng được thể hiện dù chỉ một ít. Hãy cố nhớ lại những bất hạnh mà ông từng trải xem, ông sẽ tiếp tục nhịn hay thể hiện nó. Thể hiện nó bằng cách nào cũng được, đập đồ vật, hét lớn, khóc, hoặc cười hãy cố làm ít nhất ông sẽ cảm thấy tốt hơn thay vì chịu đựng như thế"
Tôi khẽ cười "ke ke ke... hahahaha...Ha Ha Ha." Giọng cười tôi vang to lên. Thật thảm hại, tôi cảm thấy bản thân mình từ trước đến nay thật thảm hại đến nhường nào. Tôi đã quá sợ hãi việc bị tổn thương, chính vì vậy tôi đã phớt lờ nó, những cảm xúc bất an, khó chịu, buồn bã, tôi không muốn tiếp tục chịu đựng sự dày vò nên tôi bỏ qua nó, nhưng nó không hề biến mất. Nó tích lũy dần dần trong tôi, nếu việc này cứ kéo dài thì tôi không khỏi không có suy nghĩ tự tử lệch lạc.
Kiên "cười gì mà như nhân vật phản diện vậy đây là lần đầu tôi thấy cậu cười đó".
Tôi "cảm ơn tôi thấy khá hơn rồi. Đã bao lâu rồi tôi mới thoải mái như vậy, được rồi tôi sẽ giúp cậu tìm cặp".
Sau lần đó tôi bắt đầu thể hiện con người của mình mà không giả vờ là con người như lúc trước nữa, đây cũng không phải là con người luôn cảm thấy đau buồn và giấu nó trong lòng nữa. Tôi tìm tòi những khía cạnh mới của bản thân từ đó.
Trở lại hiện tại. Tôi mở mắt từ từ khi ánh sáng ban mai chiếu vào, một lúc sau tôi mới nhận ra tôi được đắp chăn và được nằm trên đùi của Eria.
Tôi ngồi dậy ngơ ngác nhìn rồi xin lỗi vì làm phiền cô ấy. Tôi không biết là tôi đã nằm lên đùi cô ấy bao lâu nên tôi dìu cô ấy dậy và đưa cô ấy đến chỗ ghế ngồi nghỉ ngơi.
Cô ấy cứ khăng muốn làm bữa sáng tôi lấy thức ăn ra, tôi còn lá bài thực phẩm và trái cây khá nhiều. Và tôi cũng quyết định dự trữ thẻ bài thay vì rút ngay sau khi nhận tiếp 3 lá từ việc điểm danh.
Đến giữa trưa tôi giúp mọi người chất đồ lên xe ngựa. Các đàn gia súc thì họ có kỹ thuật đặc biệt để ra lệnh cho chúng chạy theo hoặc tìm đến họ theo mùi hương, nên chỉ cần cho chúng ăn uống no nê để có sức đi.
Đang làm việc thì bỗng từ đâu một thanh niên cường tráng đến chỗ tôi cúi đầu nói "xin hãy chăm sóc cho Eria".
Tôi "anh là ai vậy". Anh ta thấy vậy liền giải thích " tôi là khanz".
Tôi vẫn bối rối không biết thanh niên này từ đâu chui ra rồi nhờ tôi chăm sóc Eria.
Phúc "cô ấy tự chăm sóc cho bản thân mình được, tôi không phải bạn trai cô ấy".
Thanh niên này vẻ mặt ngơ ngác như thể không hiểu chuyện gì, và tôi cũng khó hiểu không kém.
Sau một hồi lớ ngớ thì tôi mới biết anh ta là bạn thuở nhỏ của Eria. Anh ta đã thích Eria từ lâu nhưng khi cô ấy được phân đến phục vụ tôi, anh ấy nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu để cô ấy làm vợ cho những giọt máu, những người được thế giới này ưu ái. Nên mới thành tâm nhờ tôi đối xử tốt với cô ấy.
Tôi đáp. Nhưng tôi không thích cô ấy, không phải là tôi ghét cô ấy nhưng tôi chưa biết gì về cô ấy cả, và chính Eria vẫn chưa biết gì nhiều về tôi. Cô ấy làm người hầu phục vụ tôi, tôi biết ơn công lao của cô ấy nhưng chỉ vậy thôi, tôi không có ý định tiến xa hơn hay yêu cầu làm những việc quá đáng.
Thanh niên nghe tôi nói xong thì trong lòng mừng rỡ.
Khoan vui đi, tập trung chuẩn bị hàng hoá. Di chuyển càng sớm càng tốt, trong rừng rất nguy hiểm.
Khanz rời đi tôi cũng quay lại với công việc. Khoảng giữa trưa mọi người khởi hành. Tôi bỏ lại chiếc xe vì lốp của nó bị hỏng nặng rồi, tôi cưỡi ngựa đi chung với Eria.
Tất nhiên 4 người còn lại cũng đi gần tôi.
Aurora thì đi bộ vì không có thú cưỡi nào chịu nổi cân nặng từ bộ giáp và thanh cự kiếm khổng lồ kết hợp với cả cô ấy, cô ấy mà ngồi lên chắc gãy lưng. Lần này bộ giáp toàn thân nhưng phần đầu nó trông khá giống vương miện hơn là nón, mái tóc dài để lộ ra.
Sarvan thì cưỡi Mol, tất nhiên rồi sói của cô ấy mà.
Phin thì ngồi trên chiếc xe kéo, cô ấy ngồi trên những cái thùng đựng vật liệu chế thuốc, còn ông của cô ấy cầm cương đều khiển ngựa.
Yvaine thì tự cưỡi ngựa, đoàn người di chuyển lũ gia súc thi khoảng dừng lại ăn rồi đuổi theo. Mọi người không dừng lại mà đi xuyên qua khu rừng.
Mãi đến khi gần ta khỏi khu rừng thì trời đã tối và đổ mưa.
Lúc này tiếng sói hú vang lên, có rất nhiều dù là một người bình thường cũng nhận ra có rất nhiều tiếng hú vang lên cùng lúc. Tôi cũng không dám chủ quan dù hiện tại đi theo đoàn hơn 100 người nhưng nhớ cảnh chạy thoát của hơn 2000 người lúc trước tôi không an tâm.
Tôi nghe thấy tiếng hét từ người một người lính bảo có một bầy sói đang lao đến.
Nhìn từ xa có vô số ánh mắt phát sáng trong bóng đêm, có những con sói bình thường thậm chí còn có Great Wolf những con sói khổng lồ với kích thước gấp nhiều lần sói bình thường, cơ bắp vạm vỡ và mạnh mẽ. Lông của nó dày, thường có màu xám đậm, đen hoặc trắng bạc. Mắt của nó sáng rực rỡ, có thể là vàng, đỏ hoặc xanh lam, khiến nó trông như có sức mạnh siêu nhiên.
Không chỉ vậy còn có ma sói những con thú hình người với bàn chân chắc khỏe chạy rất nhanh dẫn đầu, lông dày tạo nên cảm giác choáng ngợp. Tôi không thấy dấu hiệu bọn chúng ngừng lao đến, chúng cứ liên tục chạy ra như thể bọn chúng được tạo ra liên tục, vô tận vậy.
Tôi dùng thẻ bài lấy ra chiếc đèn pin công suất lớn tôi chiếu vào bọn chúng, vì là ban đêm nên hiệu ứng được cường hoá, mọi người thấy vậy không dừng lại mà liên tục di chuyển và dùng cung bắn trả.
Một người lính hét lớn. "Tiếp tục bắn và di chuyển ra khỏi khu rừng, ra khỏi lãnh thổ của bọn chúng".
Những bầy gia súc đã chạy về phía trước, những người dân thường cũng vậy, người già thì đang ngồi trên xe kéo được những con sói lớn bản địa kéo đi. Những người lính thì dùng cung, kiếm tất cả những gì họ có để vừa chống trả vừa di chuyển theo sau câu thời gian cho mọi người.
Tất nhiên tôi ở lại tuyến sau hỗ trợ. Tôi cầm nỏ bắn vào lưng của một con sói bình thường ghim chặt nó xuống đất rồi nạp lại mũi tên tiếp theo, nhưng dây cung rất cứng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới kéo ra được thậm chí tôi còn bị chảy máu vì dây cung quá cứng.
Do dây cung ở thế giới này được tạo ra để bắn quái vật nên cứng là đúng. Tôi tiếp tục nhắm, lần này bắn trúng bụng của một con ma sói và nó không chết.
Bọn chúng đã đuổi kịp bọn tôi, chúng xông vào đội hình chúng tôi. Yva đã niệm phép tạo ra một chuỗi sét giữa bọn chúng, phe tôi thấy có sơ hở liền tranh thủ rút lui.
Bây giờ là chạy nước rút. Eria cầm cương tôi ngồi phía sau bắn nỏ. Chạy một hồi Eria hét lớn " tách ra ". Nghe vậy mọi người điều tách ta.
Sói nguy hiểm khi đi theo đàn, việc giảm số lượng của chúng là rất cần thiết. Bọn chúng cũng chia ra đuổi theo nhiều nhóm, việc tách ra sẽ câu thêm thời gian cho việc chạy khỏi khu rừng này.
Dù không muốn nhưng lúc này tôi phải ôm Eria để không bị rơi khỏi ngựa khi cô đang phi nước đại. Dù sói rất nhanh nhưng tốc độ của chúng là nhất không thể di chuyển nhanh liên tục trong thời gian dài. Nhưng ngựa thì khác phổi của chúng lớn và có khả năng hấp thụ oxi cao. Phổi của ngựa khả năng điều chỉnh để đáp ứng với nhu cầu tăng cao về oxy. Điều này cho phép ngựa có thể duy trì hiệu suất cao trong suốt quá trình chạy mà không bị mệt mỏi, chính điều này là lý do ngựa có khả năng chạy bền rất tốt đây cũng chìa khoá sống sót của bọn tôi hiện tại chỉ cần câu kéo thì bọn sói sẽ mệt và bọn chúng không thể truy đuổi chúng tôi được nữa.
Tôi và Eria chạy ngang qua một cây cầu đá rất cao ở dưới là dòng nước chảy rất xiết do trời mưa lớn. Đang chạy thì bỗng sấm sét đánh xuống chỗ bọn tôi đẩy ngã cả hai xuống. Con ngựa thì bị lôi điện sốc chết tình huống bất đất dĩ này buộc tôi phải dùng thẻ bài triệu hồi vì Eria không có khả năng chiến đấu.
Tôi rút ra hai thẻ bài [ Crusher ] và [ Lời thì thầm của nó ].
Ngay lập tức một con zombie cao với một bên tay to một cách bất thường xuất hiện. Sinh vật nhầy nhụa màu đen kia bám vào một bức tường ngẫu nhiên mà tôi chọn.
Khi lũ sói đuổi đến tôi dùng đèn pin công suất lớn khiến bọn chúng bị loá mắt, đòn phủ đầu đã thành công khi choáng bọn chúng thì con mực kia cũng kêu lên làm bọn sói bị chóng mặt, ù tai, choáng váng lảo đảo. Crusher và bọn tôi đứng phía sau nên không bị ảnh hưởng.
Tôi ra lệnh cho Crusher lao lên giết bọn chúng. Tôi thì ở phía sau lấy cung ra bắn. Eria sau khi tỉnh dậy từ cú sốc thì cũng lấy nỏ ra hỗ trợ.
Crusher rất mạnh nhưng bọn sói ấy rất đa dạng từ sói thường đến sói lớn và ma sói, số lượng cũng rất đông. Tôi biết bọn sói sẽ luôn đi theo đàn để bắt con mồi mạnh mẽ. Nên tôi không cho Crusher lên quá cao mà ở khoảng cách vừa phải để bọn tôi có thể hỗ trợ.
Crusher lao lên dùng những xúc tu trên cánh tay đột biến khổng lồ của nó quấn lấy một con ma sói rồi quật mạnh xuống đất. Nó không chỉ phải chịu sát thương từ những xúc tu đâm vào trong cơ thể ngọ ngậy bên trong mà còn bị đập mạnh xuống sàn đá. Xương lồng ngực của nó bị nghiền nát và chết vì mảnh xương đâm vào tim.
Crusher dùng xác của tên ma sói đó ném thẳng về phía những con đang bao vây nó.
Thấy nỏ tôi nạp lâu quá nên tôi cầm dao giúp con mực kia kết liễu đối thủ thay vì để nó rút máu. Nó có thể phóng ra xúc tu khá xa rồi kéo con mồi về với nọc độc gây tê liệt và hàm răng chắc khoẻ con mồi không thể chạy thoát một khi nó cắn, còn Eria thì bắn cung có vẻ chuyên nghiệp nên cứ tiếp tục.
Tôi vẫn bật đèn pin nên bọn chúng khó có thể né mũi tên và xúc tu bay đến.
Cứ nghĩ mọi thứ đã ổn nhưng bỗng có tiếng sói tru từ xa, nhiều con sói chạy đến đây hỗ trợ. Dù Crusher có mạnh mẽ dùng một tay đập nát nền đá, khiến bọn chúng nát bét cả người nhưng chúng quá đông. Crusher thì đang dần dần bị thương. Có một con sói xông thẳng qua ánh đèn chạy đến chỗ bọn tôi. Eria thì chưa kịp nạp tên. Thế là tôi buộc phải dùng trừng trị để giết nó.
Tiếng sấm lần nữa rền vang. Một tia sáng chớp loé lên rồi biến mất để loại một vụ nổ kinh hoàng trên mặt đất. Eria đứng ở rìa vụ nổ nhưng đã bị thương nặng.
Phúc "Eria cô đứng dậy được không". Vừa dứt lời tôi thấy một con sói lớn khác định nhảy đến thì bị một con ma sói bị vỡ đầu bay thẳng đến va chạm mạnh, nó ngồi dậy nhìn về phía Crusher đã ném xác đồng bọn nó định lao đến thì xúc tu đã quấn lấy nó.
Crusher không thể cản được hết, một con ma sói mạnh mẽ với đôi mắt sáng rực màu vàng đã vượt qua Crusher và giẫm nát cái đèn pin cản trở tầm nhìn bọn chúng. Nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cầm lấy can xăng lúc trước nhặt được mà vẫn chưa dùng ném vào nó. Tên ma sói dùng vuốt chém đứt can xăng khiến cho xăng văng hết vào người nó. Chợp lấy cơ hội tôi dùng súng pháo sáng rút được từ thẻ bài bắn nó.
Tên ma sói bùng cháy giữa đêm bão, nó liên tục gào thét và lăn lộn. Phúc " vô dụng thôi với lượng xăng trên người ngươi thì nhảy xuống nước nó vẫn cháy. Xăng đã bám vào người ngươi với pháo sáng đặc chế lúc nãy khiến cho ngọn lửa cháy rất mạnh. Với lượng nhiệt như vậy ngươi không sớm dập tắt thì ngươi sẽ sớm chết. Dù nhảy xuống nước thì vẫn bị cháy thậm chí sẽ chí vì nhiệt độ cao từ ngọn lửa trước đó, việc tiếp xúc với nước có thể tạo ra hơi nước nóng hoặc hơi xăng dễ cháy, làm tăng nguy cơ bỏng hoặc nổ. Không chết vì nổ cháy thì ngươi cũng bị sốc nhiệt khi nhảy xuống dòng nước lạnh trong đêm bão này thôi".
Tôi vô thức cười trong tình huống này " kukukuku..." khoé miệng tôi cong lên tôi dùng lá bài lấy ra cây gậy bóng chày lúc đầu và cả con dao bếp, tôi lấy luôn cả con dao trước đó. Tôi bước đến nghênh chiến. Phúc " ngon thì bơi vào đây mà múc ".
Không ngoài dự đoán tên ma sói kia nhảy xuống dòng nước lạnh chảy xiết và mong hết cháy nhưng nó vẫn sáng nhất đêm.
Tôi dùng một lần reset cho cái đèn pin. Vì nó được một lần reset mỗi 8 tiếng và tôi vẫn chưa dùng. Chỉ tích được một lần, sau khi dùng thì đợi 8 tiếng để hồi lại 1 lần reset đó.
Một chiếc đèn pin xuất hiện. Tôi bật nó lên và để nó xuống đất để cản tầm nhìn, cứ như bật đèn pha xe ô tô vào giữa đêm, thằng cầm đèn thì không sao nhưng thằng ở hướng bị chiếu thì khỏi nhìn.
Tôi phi con dao bếp đến chỗ con ma sói cố gắng tiếp cận. Một con dao găm ngay giữa đầu kết liễu nó ngay lập tức. Phúc " dù có khả năng phục hồi tốt là lớp da dày và cơ bắp rất cứng nhưng não bọn mày thì không ". Một con sói lớn vượt qua chỗ tên ma sói ngã xuống lao đến tôi. Tôi phi con dao còn lại nhưng nó đã né đi để bảo vệ phần đầu, nhưng con dao đã ghim chặt vào bụng nó.
Tôi cầm cây gậy bóng chày kim loại lên vung mạnh một cú thật mạnh từ trên xuống vào đầu nó. Nó không chết và tôi bị nó hất văng về sau, bù lại mắt trái nó lòi ra, trán bị vỡ chảy ra máu móp xuống một phần. Nó cũng không chịu nổi rồi ngã xuống.
Nhìn từ xa bọn chúng kéo đến càng ngày càng đông. Tôi biết là không thể tiếp tục nên tôi chạy lại chỗ Eria dìu cô ấy dậy cố nhìn quanh tìm cách trốn thoát.
Bỗng nhiên Eria đẩy tôi về phía sau. Khi tôi vừa định hình lại chuyện gì xảy ra thì cô ấy bị một bàn tay với vuốt sắc nhọn đâm thủng ngực.
Tên ma sói này vung hất văng cô ấy về phía tôi rồi nhìn tôi chằm chằm.
Một dòng nước chảy ra khỏi khoé mắt cô ấy. Ánh mắt đỏ và lắp lánh như ruby nhìn vào tôi. Cô ấy đưa tay dùng hết sức lực cố gắng đẩy tôi đi nhưng không được, cô ấy dùng chút sức lực còn lại nói. Eria "làm ơn.. hãy sống sót". Ánh mắt cô ấy đã tắt hẳn sự sống. Ánh mắt vô hồn không còn ánh sáng. Máu liên tục chảy trên người tôi.
Tôi gầm thét. Phúc " chết đi. Mày phải xuống địa ngục, tao sẽ không để mày sống hết hôm nay". Tôi cầm câu gậy bóng chày lên, nó cũng tiến tới như thể mày nghĩ mày ăn được tao chắc.
Một con sói bay thẳng vào người tên ma sói khiến nó bất ngờ bị đánh ngã, khi nhận ra thì thấy Crusher nhận lệnh ưu tiên giết tên này do lúc nãy tôi thét lên. Crusher lao lên không thứ gì cản được dù nó đã bê bết vết thương cánh tay quấn chặt xúc tu lại đạp mạnh xuống đất, nó vung xuống lần nữa, rồi lần nữa, tiếp một lần nữa khiến cho cái xác của tên ma sói bị nghiền thành thịt vụng.
Tôi trèo lên vách chắn cầu nhìn lũ sói kéo đến. Phúc " đừng để tao gặp lại tụi bây, không có lần sau đâu". Khi gió gào thét và mưa như xối xả từ trên trời xuống, tôi đứng trên cây cầu đá cổ kính,hít một hơi dài, cảm nhận vị mặn của mưa trên môi, rồi với một động tác quyết liệt, thân hình lao ra khỏi bờ cầu, như một bóng ma vỡ tung trong cơn bão.
Tôi giang hai cánh tay ra ngã người về phía sau rơi vào sự hỗn loạn của dòng nước lạnh giá bên dưới. Âm thanh của nước vỡ vụn dưới cơ thể vang lên như một tiếng nổ nhỏ, rồi tất cả chìm trong tĩnh lặng. Lực xung kích của cú nhảy làm tôi hụt hơi một chút, nhưng ngay lập tức, dòng sông lạnh lẽo bao quanh anh, cuốn đi mọi dấu vết của tôi và ngăn sự truy đuổi từ bọn chúng.
Mưa vẫn không ngừng rơi, và trong bóng tối mịt mù, chỉ còn lại tiếng gió thét, tiếng sóng vỗ vào đáy sông, cùng một bóng người lẩn khuất giữa dòng nước cuồn cuộn, vượt qua mọi hiểm nguy để bắt đầu cuộc chạy trốn mới. Eria đã mất, nhưng tôi vẫn còn sống, tôi phải tiếp tục vùng vẫy nếu muốn sống, và phía trước, chỉ có những con sóng đang mở ra một con đường tự do mới.
Sau một hồi lâu chống chọi với những dòng nước giá lạnh cuồn cuộn. Cuối cùng tôi đã lên bờ, nhưng tôi hoàn toàn kiệt quệ, thân nhiệt quá thấp và không thể tự di chuyển. Ý thức tôi mờ dần.
Tôi lập tức dùng hết số thẻ tích lũy từ việc giết lũ sói lúc nãy và điểm danh hôm nay.
Mỗi lân rút tối đa 10 thẻ cùng lúc,hiện tại là vậy vì tôi nhìn thấy chữ có thể tăng.
Tôi có được 58 lá, không chần chứ tôi rút ngay lập tức. Tôi không biết mình rút được những gì vì ý thức tôi mờ dần và sắp ngất đi. Lần rút thứ 5, mười lá xuất hiện và rung lắc xé màn đèn cùng lúc. Có một lá có mặt sau đặc biệt khi lật lại tôi không đọc mà dùng nó ngay. Tôi dùng tất cả lá bài rút được trước khi ngất.
Thẻ bài:
[ Ethan Cole ] ( một nhân vật hư cấu được tạo ngẫu nhiên dựa trên tiềm thức của bạn, không có câu truyện hay phim ảnh về người này ).
Loại: triệu hồi 1 lần.
Chú thích: một nhà khoa học sống trong thời kỳ tận thế nơi những vật sống khác bị đột biến bởi virus lạ, kể cả người.
Anh ta 42 tuổi mặc bộ đồ Biohazard suit màu đen toàn thân với viền vàng và logo đặc trưng của bệnh truyền nhiễm trên trang phục. Một chiếc mặt nạ che kín đầu có cả bộ lọc khí, anh ta mặc kín bít không có kẽ hỡ nào lộ cơ thể.
Trên lưng anh mang một cái bình điện, sợi dây được nối đến ngọn giáo điện anh cầm.
Anh ấy nhìn tôi và vô số món đồ được tôi triệu hồi trên mặt đất.
Truyện Một mình tại thế giới khác tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Night_Walker |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |