Không ăn no thì làm sao có sức mà giảm cân
Chương 15: Không ăn no thì làm sao có sức mà giảm cân
“Ba của Khánh Khánh, Khánh Khánh và Vi Vi nhà anh thật là tuyệt vời, hai bé tự ăn mà ăn rất ngoan, thật sự hiếm thấy đấy.”
Tạ Gia Ngưng nhìn thấy hai bé Khánh Khánh và Vi Vi mỗi bé một tay giữ khay cơm, tay kia cầm thìa, vừa ăn vừa nhai ngon lành, không khỏi khen ngợi.
Lời vừa dứt.
Các giáo viên khác không hẹn mà cùng nhìn về phía hai bé. Nhìn thấy hai đứa nhỏ nghiêm túc ăn như những người lớn thực thụ, trong mắt họ ánh lên vẻ tán thưởng.
Ngày nay, nhiều phụ huynh nuông chiều con cái quá mức, dẫn đến việc trẻ trở nên yếu đuối, thậm chí có những bé ba tuổi vẫn cần cha mẹ đút cơm.
Trẻ kén ăn lại càng phổ biến.
Thế nhưng, hai đứa nhỏ trước mặt lại không hề yếu đuối chút nào.
Không chỉ tự cầm thìa ăn một cách bài bản, mà còn không kén chọn thức ăn.
Dù là sườn, nấm hương hay đậu phụ, cả hai đều ăn rất ngon miệng.
Tạ Gia Ngưng và Vương Văn Hà cảm thấy vô cùng mãn nguyện, thầm nghĩ có được những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này thực sự là may mắn của họ.
Công việc trong tương lai chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dương Ngữ Tịch thì cảm thấy mình thật sáng suốt.
Cô vui mừng vì trước đó đã có tầm nhìn xa, sớm đề xuất với hiệu trưởng Lương nhận hai bé này vào lớp của mình, cắt đứt hy vọng của các giáo viên khác.
Còn Khương Hân Trác thì đầy vẻ ngưỡng mộ.
Trong lòng cô càng hy vọng lớp của mình cũng có những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như thế.
Hoàng Tuấn cảm nhận được sự yêu thích và lời khen của các giáo viên dành cho con mình, gương mặt anh ánh lên nụ cười nhẹ.
Anh nhận thấy trong khay cơm của Khánh Khánh và Vi Vi, món tôm rim dầu đã hết sạch, bèn gắp hai con từ khay của mình chia vào khay của hai bé.
Khánh Khánh đang gắp một miếng nấm hương, thấy đột nhiên trong khay xuất hiện một con tôm lớn, bèn nghiêng đầu nhìn Hoàng Tuấn, giọng nói non nớt: “Khánh Khánh ăn nhiều rồi, ba ăn đi…”
“Ba còn mà!”
Hoàng Tuấn chỉ vào khay của mình, ra hiệu cho hai bé nhìn.
Hai đứa nhỏ nhướn người nhìn thử.
Thấy trong khay của ba vẫn còn vài con tôm, chúng mới nhận lấy và tiếp tục ăn.
Dù nước canh dính ở khóe miệng, nhưng bàn ăn vẫn rất gọn gàng, hầu như không có hạt cơm hay dầu mỡ rơi vãi.
“Trời ơi, sao những đứa trẻ ngoan như thế này lại không vào lớp tôi chứ? Hay là bây giờ tôi đi gặp hiệu trưởng Lương, nhờ chuyển hai bé này qua lớp tôi, vẫn còn kịp chứ?”
Khương Hân Trác nhìn cách ba cha con Hoàng Tuấn tương tác, càng lúc càng yêu thích hai bé Khánh Khánh và Vi Vi đáng yêu và hiểu chuyện.
Thôi được rồi!
Cô cũng thừa nhận, một phần lý do là vì cô "thèm" tài nấu nướng của ba chúng.
Nếu cô làm giáo viên chủ nhiệm của hai bé, đến những dịp như Tết Trung Thu cần làm các món ăn, cô sẽ không còn phải lo lắng nữa, chỉ cần mời Hoàng Tuấn đến giúp là ngon.
Như vậy, cô và các bé trong lớp sẽ còn có cơ hội thưởng thức thêm nhiều món ăn ngon nữa!
“Cô thôi đi, đừng mơ mộng nữa.”
Tạ Gia Ngưng nhìn Khương Hân Trác bằng ánh mắt “Tôi coi cô là bạn, không ngờ cô lại để ý đến học sinh của tôi” đầy bất mãn, tiện tay dập tắt hy vọng của cô bạn: “Nói cho cô biết, chăn chiếu của hai bé sáng nay đã được gửi đến lớp tôi rồi, ngay cả ảnh tôi cũng đã dán xong. Vậy nên, mau dẹp ý nghĩ không thực tế này đi, không thì tôi nghỉ chơi với cô đấy…”
Trẻ lớp nhỏ cơ bản chưa biết chữ.
Để giúp các bé dễ dàng nhận biết đồ dùng của mình, nhà trường dán ảnh của chúng lên tủ đựng ba lô, giá để cốc và giá treo khăn, giúp các bé tìm đúng đồ.
Ngay từ sáng nay khi Hoàng Tuấn đưa Khánh Khánh và Vi Vi đến lớp, Tạ Gia Ngưng đã nhanh chóng dán ảnh của hai bé lên.
“Được rồi, được rồi, tôi thu lại suy nghĩ không thực tế này vậy.”
Khương Hân Trác có chút thất vọng tiếp tục ăn.
Nhưng khi vị ngon của món ăn chạm vào miệng, mọi cảm giác thất vọng lập tức tan biến.
Phải công nhận, bữa trưa hôm nay thực sự đặc biệt ngon, cả món canh cũng rất tuyệt.
Những giáo viên vốn luôn nói muốn giảm cân, mỗi lần cô Lý múc cơm đều nói: “Lấy ít thôi, lấy ít thôi” hoặc “Món này tôi không ăn, đừng lấy cho tôi.”
Hôm nay, dù lúc đầu lấy ít, nhưng ăn chưa được bao lâu đã không nhịn được mà đứng dậy, vào bếp lấy thêm cơm, thêm đồ ăn, thêm canh.
Hầu như giáo viên nào cũng đi lấy thêm ít nhất một lần.
Lưu Tô Vũ cũng không ngoại lệ.
Cô ăn hết phần thức ăn trong khay, không kiềm được lại đi lấy thêm. Đến khi bụng căng đầy mới chịu dừng đũa.
Nhìn quanh, thấy các giáo viên khác vẫn đang tập trung ăn uống, cô không khỏi mỉm cười.
Mấy ngày trước, khi ăn trưa, giáo viên nào cũng hờ hững chẳng mấy hứng thú.
Bây giờ thấy mọi người ăn uống vui vẻ thế này, cô cảm thấy rất vui và càng tin rằng quyết định thuê Hoàng Tuấn làm đầu bếp của hiệu trưởng Lương là một quyết định sáng suốt.
Thực ra, việc giáo viên trước đây không mấy tích cực khi ăn cũng có lý do.
Vừa hết kỳ nghỉ hè, ai nấy đều ít nhiều có triệu chứng của “hội chứng sau kỳ nghỉ.” Cộng thêm việc bếp trưởng Ngụy nghỉ việc khiến chất lượng món ăn giảm đi đáng kể.
Tuy cô Lý và cô Lâm nấu ăn không tệ, nhưng vẫn không thể sánh bằng bếp trưởng Ngụy.
Hai lý do này kết hợp lại khiến giáo viên giảm hứng thú với bữa ăn, nên chẳng còn thiết tha ăn uống.
Nhưng giờ, nhờ vào sự chăm chút của Hoàng Tuấn, chất lượng bữa trưa của nhà trẻ đã được cải thiện rõ rệt, khiến ai nấy đều ăn ngon miệng hơn.
Khánh Khánh và Vi Vi ăn rất khỏe, không chỉ mỗi bé lấy thêm nửa bát cơm, mà đồ ăn cũng ăn không ít, ngay cả canh cũng uống hết sạch, không còn giọt nào.
Nếu không phải Hoàng Tuấn để ý thấy bụng hai bé đã căng tròn, ngăn chúng ăn thêm, chắc chúng còn có thể ăn nữa.
“Cô đã thêm đồ ăn hai lần rồi, còn thêm nữa? Không sợ no đến đau bụng à?”
Dương Ngữ Tịch thấy mình thêm đồ ăn một lần mà đã thấy no căng, nhìn thấy đồng nghiệp lại thêm lần nữa, không khỏi lo lắng.
Tuy đồng nghiệp cô là một tín đồ ẩm thực, nhưng vẫn biết tự kiểm soát khẩu phần. Dù món ngon đến đâu, mỗi bữa cũng chỉ thêm đồ ăn một lần, chưa từng phá lệ.
Hôm nay lại phá lệ.
Tạ Gia Ngưng dù bụng đã no căng nhưng vẫn vừa ăn vừa cười híp mắt nói: “Tôi cũng chịu thôi… ai bảo mắt tôi thèm, dù bụng no mà vẫn muốn ăn…”
Nói xong còn cố nới lỏng dây lưng để bụng có thêm chỗ, tiếp tục thưởng thức món ăn.
“Cứ ăn thế này, cân nặng của cô chắc sẽ tăng vù vù. Học kỳ này e rằng cô sẽ tăng 10 cân mất.” Dương Ngữ Tịch tốt bụng nhắc nhở.
Tạ Gia Ngưng: “…”
Cuộc đời đã đủ khó khăn, có những chuyện không cần phải nói toạc ra đâu.
“Không ăn no thì làm sao có sức mà giảm cân, với lại giảm cân đâu phải chỉ dựa vào việc nhịn ăn đúng không…”
Dương Ngữ Tịch: “…”
Nói có lý quá, cô không phản bác được.
Cô đành ngượng ngùng cười: “Cô vui là được…”
(Hết chương)
---
Đăng bởi | 123BảoCa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 50 |