Sao có thể tuyển phụ huynh làm đầu bếp được chứ?
Chương 3: Sao có thể tuyển phụ huynh làm đầu bếp được chứ?
“Ba ơi, ba ơi, con đi đâu cũng cần ba, ba là trời và đất của con.”
“Con yêu, con yêu, thời gian dẫu có trôi qua, con mãi là bảo vật của ba.”
“Lalalala…”
Khánh Khánh và Vi Vi nắm tay Hoàng Tuấn, nhảy chân sáo trên đường.
Tiếng hát vui vẻ của hai bé thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường.
Thấy hai cô bé song sinh đáng yêu, ai nấy đều trầm trồ, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía Hoàng Tuấn.
“Ôi, ông anh này giỏi thật, một lần có ngay cặp song sinh xinh thế này.”
Không hề hay biết mình đang là tâm điểm ghen tị của mọi người, Hoàng Tuấn dắt hai con đến cổng trường mẫu giáo Song ngữ Hổ Tân.
Mặc dù còn một tuần nữa mới khai giảng, các giáo viên mầm non đã đến trường để chuẩn bị.
Những việc như trang trí môi trường, dọn dẹp vệ sinh lớp học, và chuẩn bị đồ dùng giảng dạy đều là trách nhiệm của họ.
Vì vậy, cổng trường lúc này đang mở.
“Ba ơi, ba ơi, trường này rộng và đẹp quá~”
Vi Vi năng động đứng ở cổng, thò đầu nhìn vào trong, đôi mắt to tròn lấp lánh đầy vẻ thích thú.
Hoàng Tuấn mỉm cười gật đầu.
Có lẽ bị không khí thu hút, Khánh Khánh cũng vươn cổ nhìn quanh, đôi mắt bỗng sáng lên: “Ba ơi, em, hai người nhìn kìa, cầu trượt bên kia to và đẹp quá~”
“Đâu, đâu…”
Vi Vi lập tức nhìn theo hướng chị chỉ, thấy ngay chiếc cầu trượt to lớn mà cô bé thích nhất, đôi mắt lập tức sáng rỡ như sao: “Oa… to thật, đẹp thật, giống như một lâu đài vậy!”
Tiếng trò chuyện trẻ thơ của hai bé thu hút sự chú ý của một cô giáo trẻ đứng gần cổng trường.
Cô là giáo viên của trường, tên là Lâm Giai Di.
Thấy Hoàng Tuấn cùng hai bé, cô lập tức nghĩ anh đến để đăng ký nhập học cho con.
Dù trường Song ngữ Hổ Tân mới được xây dựng nửa năm nay, nhờ môi trường hiện đại, cơ sở vật chất tiên tiến và đội ngũ giáo viên song ngữ chất lượng, trường nhanh chóng nhận được sự quan tâm của các phụ huynh.
Từ khi tuyển sinh bắt đầu, rất nhiều phụ huynh đã chen chân đăng ký, khiến chỉ tiêu nhanh chóng được lấp đầy.
Những ngày gần đây, cô đã phải từ chối không ít phụ huynh đến đăng ký muộn.
Vì vậy, cô mỉm cười xin lỗi và lên tiếng: “Chào anh, anh đến đăng ký nhập học cho các bé đúng không? Rất tiếc, chỉ tiêu của trường đã đầy rồi.”
“Vậy cho tôi hỏi, trường còn tuyển đầu bếp không?”
Hoàng Tuấn nghĩ, nếu anh có thể xin vào làm đầu bếp ở trường này, có khi nào trường sẽ ưu tiên nhận con của nhân viên.
Lâm Giai Di lịch sự đáp: “Rất tiếc, trường chúng tôi đã tuyển đủ đầu bếp, hiện tại chưa có nhu cầu tuyển thêm.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Thấy vậy, Hoàng Tuấn không ép, dắt hai con rời đi, lòng hơi tiếc nuối.
Nhận thấy tâm trạng ba không vui, Khánh Khánh tinh ý ngẩng đầu nhìn anh: “Ba ơi, con nói này, thật ra con không thích trường này lắm đâu.”
“Tại sao thế? Vừa nãy con còn bảo cầu trượt ở đây đẹp mà?”
“Cầu trượt đúng là đẹp, nhưng trường khác cũng có cầu trượt mà…”
Khánh Khánh làm vẻ không có gì đặc biệt, sau đó thẳng thắn bày tỏ: “Ba ơi, con thấy trường này có mùi hơi lạ.”
Có thật không?
Có lẽ do trường mới xây, còn lưu mùi vật liệu xây dựng.
Hoàng Tuấn tự trách mình đã không để ý đến điều này.
Vi Vi cũng kéo tay anh, nghiêm túc nói: “Ba ơi, con cũng không thích trường này.”
“Sao thế? Con cũng ngửi thấy mùi lạ à?”
Vi Vi lắc đầu: “Không phải… mà vì trường này không tuyển đầu bếp!”
Nghe em gái nói, Khánh Khánh lập tức nhìn em bằng ánh mắt bất đắc dĩ, như muốn trách em sao lại nói ra sự thật đó.
Hoàng Tuấn cuối cùng cũng hiểu ra: tất cả đều vì anh.
---
Lâm Giai Di tiễn ba cha con Hoàng Tuấn rời đi rồi quay vào khu giảng dạy, tình cờ gặp hiệu trưởng Lý Huệ Trân.
“Chào cô Lý!”
“Chào cô Lâm!”
Hiệu trưởng Lý nở nụ cười thân thiện, nhưng trên mặt thoáng chút tò mò: “Cô Lâm, vừa rồi lại có phụ huynh đến xin đăng ký phải không?”
“Vâng.”
Lâm Giai Di mỉm cười, dường như rất thích thú kể lại: “Hiệu trưởng, vị phụ huynh đó khá thú vị!”
“Chẳng lẽ vị phụ huynh ấy biết trường đã hết chỉ tiêu nhưng vẫn làm khó cô sao?”
Hiệu trưởng Lý hỏi với vẻ hoài nghi, bởi trước đây từng có phụ huynh đòi thêm suất học, không được thì dọa tố cáo lên sở giáo dục.
“Không đâu.”
Lâm Giai Di vội lắc đầu, giải thích: “Phụ huynh đó rất lịch sự, thái độ tốt, hai bé sinh đôi anh ấy dẫn theo cũng ngoan ngoãn đáng yêu. Thú thật, nếu còn chỉ tiêu, tôi rất muốn nhận hai bé!”
Đáng tiếc, chỉ tiêu đã đầy, cô không thể làm trái quy định.
Hiệu trưởng Lý ngạc nhiên: “Thế sao cô bảo vị phụ huynh đó thú vị?”
“À, vị phụ huynh ấy ngoài hỏi về việc đăng ký học, còn hỏi liệu trường mình có tuyển đầu bếp không. Tôi đã từng gặp phụ huynh muốn làm giáo viên hay bảo mẫu để tiện chăm sóc con, nhưng chưa bao giờ thấy ai muốn làm đầu bếp cả!”
Cô hơi nhướng mày, cười khẽ: “Hiệu trưởng, có khi nào vị phụ huynh này không yên tâm về bữa ăn của trường nên muốn làm đầu bếp không?”
“Có thể lắm.”
Hiệu trưởng Lý cười nhẹ: “Nhưng làm đầu bếp ở trường mầm non không đơn giản, không phải biết nấu vài món cơm nhà là được.”
“Đúng vậy, nhiều phụ huynh thường nghĩ đơn giản quá.”
Hai người đồng tình rằng ý định của Hoàng Tuấn khá viển vông, dù anh hỏi cả trăm trường cũng khó thành công.
---
Hoàng Tuấn dắt tay hai con, hướng tới một trường mẫu giáo khác.
“Khánh Khánh, Vi Vi, nghỉ chân một chút uống nước nào.”
Anh lấy từ balo hai bình nước nhỏ, mở nắp đưa cho hai bé.
Hai cô nhóc ngoan ngoãn uống nước, gương mặt ửng hồng vì nắng. Hoàng Tuấn ngồi xổm xuống, lấy khăn ướt lau mồ hôi trên mặt và lưng hai bé, dịu dàng hỏi: “Mệt không? Có muốn ba bế không?”
“Không mệt ạ, con tự đi được.”
Dù có chút mệt, nhưng cả hai bé vẫn tinh thần phấn chấn, không chút oán than.
Hoàng Tuấn mỉm cười, thu dọn đồ đạc, rồi dắt tay hai bé đến trường mẫu giáo Đô Rê Mi gần đó.
Trường này đã hoạt động 5-6 năm, tuy không rộng rãi như Hổ Tân, nhưng môi trường và chất lượng giảng dạy rất tốt.
“Oa!”
Cả hai cô nhóc cùng trầm trồ khi thấy bức tường trang trí hình vẽ hoạt hình sặc sỡ hai bên cổng.
“Nơi này giống như khu vui chơi vậy!”
“Các con thích không?”
“Dạ thích~”
Hai bé nhìn nhau, rồi cười tinh nghịch: “Ba mà làm đầu bếp ở đây, tụi con sẽ thích hơn!”
“Được, ba sẽ cố gắng!”
Hoàng Tuấn cười, đang định hỏi thăm bảo vệ thì nghe giọng nói dịu dàng: “Chào anh.”
Quay lại, anh thấy một cô giáo trẻ mặc váy trắng bước ra, nụ cười tươi, tóc dài thẳng mượt, phong thái dịu dàng như mối tình đầu.
Cô giáo cúi người, mỉm cười hỏi hai bé: “Chào các bé, năm nay các bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cô ơi, con 4 tuổi, chị con cũng 4 tuổi ạ!”
Vi Vi không sợ người lạ, giơ 4 ngón tay, giọng ngọt ngào.
Hoàng Tuấn chỉnh lời con: “Vi Vi, gọi là cô giáo.”
“À, cô giáo ạ!”
“Ngoan quá, các con thật đáng yêu.”
Cô giáo ngẩng đầu nhìn Khánh Khánh, dịu dàng hỏi: “Chị tên gì nhỉ? Có thể nói cho cô biết không?”
Khánh Khánh tính nhút nhát, nép sau ba, nhưng nụ cười hiền của cô giáo khiến bé bẽn lẽn đáp: “Cô giáo, con là Khánh Khánh, con tên thật là Hoàng Khả Khánh.”
“Còn em tên Hoàng Khả Vi, cô cứ gọi con là Vi Vi nhé!”
“Các con có tên đẹp quá!”
Cô giáo quay sang Hoàng Tuấn, hỏi: “Anh là phụ huynh của các bé đúng không?”
“Vâng, tôi là ba chúng.”
“Anh muốn đăng ký nhập học cho các bé?”
“Đúng vậy.”
Cô giáo mỉm cười, giải thích: “Năm nay chúng tôi còn vài suất trống. Nếu anh muốn, tôi sẽ dẫn gia đình tham quan trường.”
Hoàng Tuấn dẫn Khánh Khánh và Vi Vi theo cô giáo vào bên trong trường mẫu giáo Đô Rê Mi.
Trường có diện tích khá rộng, vừa qua cổng chính, bên trái là hai tòa nhà bốn tầng, nơi bố trí lớp học, phòng ngủ và văn phòng.
Bên phải là sân chơi rộng rãi và khu thể thao ngoài trời, được sắp xếp rất ngăn nắp, với đủ các loại đồ chơi như cầu trượt, xích đu, nhà bóng.
Môi trường bên trong rất sạch sẽ, cây xanh rợp bóng và nhiều hoa cỏ tươi tắn làm tăng cảm giác thoải mái. Dù trường đã hoạt động vài năm, nhưng chất lượng cơ sở vật chất không thua kém các trường mới xây.
Dưới sự hướng dẫn của cô giáo, Hoàng Tuấn và hai con thăm quan lớp học và phòng ngủ dành cho các bé lớp nhỏ.
Căn phòng sáng sủa, thoáng mát, được bài trí ấm cúng với đầy đủ đồ dùng tiện nghi như giường nhỏ, nhà vệ sinh và bồn rửa tay riêng biệt, khiến Hoàng Tuấn rất hài lòng.
Khánh Khánh và Vi Vi dường như bị môi trường hấp dẫn. Hai bé thích thú ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cảm thấy nơi này giống như một thế giới thần tiên.
Dù rất tò mò nhưng hai bé không tùy tiện nghịch ngợm, cho đến khi cô giáo đề nghị: “Các con có muốn thử chơi đồ chơi trong lớp không?”
Được cô giáo cho phép, hai cô nhóc lập tức vui vẻ chọn những món đồ chơi mình thích, đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Nhân lúc hai con chơi ngoan, cô giáo trao đổi với Hoàng Tuấn về học phí.
Như dự đoán, chi phí không hề rẻ: học phí và tiền ăn trong một kỳ học lên đến gần 8.000 tệ, với hai bé sẽ là khoảng 16.000 tệ.
Hoàng Tuấn nghe xong mà cảm thấy áp lực. Với số tiền hiện tại, anh khó lòng kham nổi mức phí này.
Anh trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Cô giáo, trường mình có tuyển đầu bếp không?”
Câu hỏi của anh khiến cô giáo hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn giữ vẻ lịch sự: “Hiện tại trường đúng là thiếu một đầu bếp. Đầu bếp trước đây làm nhiều năm đã nghỉ vì việc gia đình, nhưng nhà bếp vẫn hoạt động bình thường nên trường chưa có kế hoạch tuyển người mới. Anh muốn ứng tuyển sao?”
Hoàng Tuấn gật đầu, chân thành nói: “Tôi không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng nấu ăn rất ổn. Nếu được, mong trường cho tôi cơ hội thử sức, tôi đảm bảo không làm mọi người thất vọng.”
Cô giáo hơi khó xử: “Tôi không thể tự quyết định chuyện này. Hay để tôi dẫn anh gặp hiệu trưởng nhé?”
“Cảm ơn cô giáo!”
Hoàng Tuấn cảm kích gật đầu.
Khi biết anh sẽ gặp hiệu trưởng, Khánh Khánh và Vi Vi liền bỏ đồ chơi, ríu rít đòi đi cùng. Hoàng Tuấn mỉm cười đồng ý, nắm tay hai bé bước đi.
(Hết chương)
Đăng bởi | 123BảoCa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |