Đã mang tới rồi sao còn đòi mang về?
Chương 40: Đã mang tới rồi sao còn đòi mang về?
“Dì Lâm, dì Lý, giúp cháu vớt hạt sen và mộc nhĩ trắng đã ngâm mềm ra, rửa sạch một chút nhé.”
Hoàng Tuấn mỉm cười nói với hai dì: “Rửa xong thì đưa mộc nhĩ trắng qua đây trước cho cháu.”
“Được rồi, biết rồi mà!”
Nhận lệnh, dì Lâm và dì Lý nhanh chóng phối hợp làm việc.
Đúng là “hai người phụ nữ làm việc chung, chẳng hề thấy mệt!”
Chỉ chốc lát sau, dì Lâm đã hoàn thành trước, bê mộc nhĩ trắng mà Hoàng Tuấn cần mang vào bếp.
Hoàng Tuấn cũng không nhàn rỗi, lập tức bắt tay vào làm.
Anh gỡ bỏ phần cuống cứng của mộc nhĩ đã ngâm rửa sạch, rồi cắt nhỏ.
Nếu không, sẽ khó làm cho mộc nhĩ tiết ra chất keo!
Tiếp theo, anh thêm đủ nước vào nồi, bỏ mộc nhĩ vào, đun lửa lớn đến khi sôi, sau đó hạ lửa nhỏ và từ từ nấu cho đến khi mộc nhĩ tiết ra chất keo.
Phần tâm đắng của hạt sen đã được dì Lý xử lý trước, nhưng bà không vứt đi mà đặt trên bệ cửa sổ bếp để phơi khô, sau này có thể dùng pha trà.
Phải nói rằng…
Dì Lý đúng là một người phụ nữ đảm đang và tiết kiệm!
Có bà ở đây, viện trưởng Lương không bao giờ phải lo lãng phí nguyên liệu trong bếp nữa.
Nhưng thật ra, dù muốn lãng phí cũng không lãng phí được!
Mỗi ngày, nguyên liệu nấu ăn thậm chí còn không đủ dùng, nói gì đến chuyện dư thừa?
Một tiếng sau…
Hoàng Tuấn cho hạt sen vào nồi, thêm đủ đường phèn, rồi tiếp tục nấu khoảng mười lăm phút. Khi hạt sen mềm nhừ, mộc nhĩ trở nên sánh mịn, anh thêm vài thìa mật hoa quế và một ít kỷ tử, đun sôi nhẹ rồi nhấc nồi ra khỏi bếp.
Mộc nhĩ đã được nấu rất dẻo. Khi múc một muỗng lên, chất keo không chảy thành sợi mà kết thành từng giọt, điều đó có nghĩa là món chè mộc nhĩ hạt sen đã hoàn thành.
Toàn bộ gian bếp bắt đầu ngập tràn hương thơm ngọt ngào.
Dì Lý và dì Lâm, đang ngồi tại bàn ăn và chợp mắt, ngay khi ngửi thấy mùi thơm thì lập tức tỉnh hẳn, chiếc mũi không ngừng hít hà: “Ồ, có mùi mật hoa quế thơm thật!”
“Anh Hoàng, chè mộc nhĩ hạt sen nấu xong rồi phải không?”
Nói rồi, cả hai dì cùng lúc đi về phía Hoàng Tuấn, dáng vẻ thèm thuồng không khác gì những đứa trẻ đang mong chờ kẹo.
Hoàng Tuấn mỉm cười, múc mỗi người một bát: “Nào, dì Lý, dì Lâm, thử chè mộc nhĩ hạt sen này đi!”
“Ừ, được rồi, chúng tôi thử ngay đây, chắc chắn là ngon lắm!”
Hai người vừa cười vừa nhận bát chè.
Chè trong bát có màu trong suốt của mộc nhĩ, hạt sen trắng ngần, căng tròn, kỷ tử đỏ điểm xuyết, khiến món ăn càng thêm phần hấp dẫn.
Cả hai không kiềm được, liền cầm thìa lên, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng.
Hương vị ngọt mà không ngấy, cảm giác mềm mịn, thanh nhẹ của mộc nhĩ cùng sự bùi bùi của hạt sen khiến hai người nhắm tịt mắt tận hưởng.
“Ngon quá…”
Hai dì vừa ăn vừa tỏ vẻ hài lòng.
Hoàng Tuấn nhìn họ vui vẻ thưởng thức, cũng nở nụ cười mãn nguyện. Sau đó, anh tiếp tục múc chè từ nồi lớn vào các thùng cho từng lớp, để nguội một chút. Đến khi các cô giáo bảo mẫu tới lấy, món chè sẽ vừa đủ ấm để các bé thưởng thức.
Dì Lý, sau khi uống liền hai bát chè mộc nhĩ hạt sen, cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra rằng, ngoài kia vẫn còn một “cái miệng” đang chờ mình!
Không sai.
Chính là chú Lý – bảo vệ cổng!
Gần đây, chú Lý rất niềm nở với bà. Mỗi lần bà mang cơm tới đều được chú dúi cho những trái đào, trái lê đang mùa.
Còn lý do là gì?
Chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết, là để bà để ý hơn tới mình, sau này nếu bếp có món gì ngon thì đừng quên phần ông.
Nói trắng ra, tất cả là vì thèm tay nghề của anh Hoàng!
Bà thì chỉ vô tình hưởng ké danh tiếng của Hoàng Tuấn mà thôi.
“Chú Lý, mở cổng nào.”
“Ồ, dì Lý đến rồi!”
Chú Lý tươi cười mở cổng, ánh mắt lập tức dán vào bát chè trên tay dì Lý. Nhưng nụ cười ấy bỗng chững lại giữa không trung.
Ơ?
Biểu cảm gì thế này? Không thích uống à?
Thấy sự do dự trong ánh mắt chú Lý, dì Lý thoáng không vui, giọng điệu cũng trở nên gắt hơn: “Có lấy không? Không lấy thì tôi mang về chia cho dì Lâm nhé! Chúng tôi còn chưa ăn đủ đâu!”
“Đừng mà! Đã mang tới rồi sao còn đòi mang về?”
Nghe thế, chú Lý lập tức hoảng hốt.
Tuy không đặc biệt thích chè ngọt, nhưng nghe dì Lý nói cô ấy và dì Lâm còn muốn ăn thêm, đủ thấy món này ngon cỡ nào. Hơn nữa, đây lại là món của Hoàng Tuấn nấu, nhìn chè sánh đặc, mộc nhĩ trắng mịn, kỷ tử tươi đỏ, ai mà không muốn nếm thử?
Chú Lý liền nhận lấy bát chè, cảm ơn rối rít: “Cảm ơn dì Lý nhé!”
Dì Lý “ừm” một tiếng rồi quay về bếp.
Chú Lý bắt đầu nhấp thử từng ngụm.
Chè không quá ngọt, hương thơm của kỷ tử và hạt sen hòa quyện với mộc nhĩ mềm dai, vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng.
“Ngon thật!”
Chú Lý không kìm được, tiếp tục uống liền một hơi.
…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã gần 2 giờ 30.
Các cô giáo bảo mẫu lần lượt đến bếp.
“Dì Lâm, dì Lý, chúng tôi đến lấy món ăn nhẹ đây, chuẩn bị xong chưa?”
“Xong hết rồi! Anh Hoàng đã múc sẵn vào thùng, để nguội chút, giờ các cô mang về cho các bé ăn là vừa đẹp.”
“Cảm ơn anh Hoàng nhé!”
“Không có gì đâu.”
Chẳng bao lâu sau, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp nhà trẻ, báo hiệu giờ dậy.
Các bé trong lớp lục tục tỉnh giấc, theo lời cô giáo đứng dậy.
Lớp mẫu giáo nhỏ (4).
“Cô Vương ơi, trên tay cô cầm món gì thơm thế ạ?”
Thấy Vương Văn Hà bê thùng chè vào lớp, mấy bé nghịch ngợm không chịu ngủ trưa lập tức chạy lại vây quanh, tò mò hỏi han.
Vương Văn Hà nhìn đám trẻ “lười ngủ nhưng ham ăn” này, không nhịn được vừa buồn cười vừa bất lực.
“Là chè mộc nhĩ hạt sen, món ăn nhẹ của chúng ta hôm nay.”
Nói rồi, cô đặt thùng chè lên bàn, mở nắp.
Ngay lập tức, một làn hương thơm ngọt ngào lan tỏa, chui thẳng vào mũi những đứa trẻ.
“Thơm quá đi!”
Những chiếc mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi, rồi không kìm được mà khen ngợi cô giáo: “Cô Vương giỏi quá!”
Nghe vậy, Vương Văn Hà phì cười:
“Chè mộc nhĩ hạt sen này không phải do cô nấu đâu, là chú Hoàng đầu bếp làm đấy. Chú ấy mới thật sự giỏi!”
Bọn trẻ vốn đã quen thuộc với chú Hoàng đầu bếp.
Đó là “bậc thầy ẩm thực” trong mắt các bé, cũng là bố của Khánh Khánh và Vi Vi.
Nghĩ đến chú Hoàng đầu bếp không chỉ làm kẹo ngon, nấu ăn ngon, giờ còn nấu chè thơm phức thế này, ánh mắt của những đứa trẻ bỗng ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
“Chú Hoàng đầu bếp giỏi thật đấy!”
“Mai sau lớn lên, con cũng muốn làm đầu bếp như chú ấy, nấu thật nhiều món ngon!”
“Con cũng muốn làm đầu bếp!”
“…”
Lũ trẻ thi nhau bày tỏ ước mơ.
Thấy vậy, Vương Văn Hà tranh thủ dỗ dành:
“Muốn làm đầu bếp thì các con phải ngoan ngoãn ăn cơm, ngủ đủ giấc. Như vậy mới lớn nhanh và khỏe mạnh.”
“Sao phải khỏe mạnh hả cô?”
“Để sau này còn có sức bưng nồi lớn chứ sao!”
“Nhưng… chú Hoàng cao cao gầy gầy, đâu có khỏe như vậy?”
Ách~
Đúng là Hoàng Tuấn cao và gầy, dáng người rất cân đối.
Vương Văn Hà nghe thế thì không biết trả lời sao.
“Dù sao thì, các con muốn làm đầu bếp thì phải ăn ngon ngủ kỹ, từ mai phải ngoan ngoãn ngủ trưa, biết chưa?”
“Dạ biết rồi, cô Vương ơi!”
Khi cô trò đang trò chuyện, bên kia, Dương Ngữ Tịch và Tạ Gia Ninh cũng đang hướng dẫn các bé thức dậy.
Không biết có phải chưa ngủ đủ hay không, vừa dậy đã có bé òa khóc.
“Hức hức… Con muốn mẹ, con muốn mẹ cơ!”
“Đừng khóc nào, ngoan nhé. Ăn xong chè mộc nhĩ hạt sen, mẹ sẽ đến đón con ngay thôi!”
Dương Ngữ Tịch vừa an ủi, vừa khéo léo dùng món ăn ngon để dụ dỗ. Cuối cùng, trong tiếng ồn ào của những đứa trẻ, cô dẫn tất cả ra khỏi phòng ngủ, xếp hàng đi vệ sinh, rửa tay, rồi vào lớp ngồi vào bàn.
Khi chè mộc nhĩ hạt sen được bưng lên, hương thơm ngọt dịu lập tức thu hút ánh mắt của các bé. Chúng vội vàng cầm thìa lên, háo hức nếm thử.
Thấy vậy, Dương Ngữ Tịch phải nhắc nhở:
“Đừng ăn vội, từ từ thôi nào. Phải nhai nhuyễn hạt sen và mộc nhĩ trước khi nuốt, nhớ chưa?”
Đáng tiếc là…
Phần lớn chỉ đáp lại bằng vài tiếng “ừ ừ” qua loa hoặc cái gật đầu máy móc.
…
Tuy giờ tan học của Đô Rê Mi là 4 giờ 30 chiều, nhưng chưa đến 4 giờ, trước cổng trường đã lác đác có phụ huynh đứng đợi.
(Hết chương)
---
Đăng bởi | 123BảoCa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 37 |