Chúc sư đệ, dấu giày của đệ thật đẹp mắt!
Sau khi tiễn nhóm đệ tử đầu tiên, Chúc Phàm lại lần lượt đón tiếp thêm vài nhóm đệ tử khác. Về cơ bản, mọi trình tự đều lặp lại như cũ --
Nghe mùi thơm mà tới, kinh ngạc thốt lên, ăn ngấu nghiến, xin thêm bát nữa, (bị từ chối) rồi đau khổ cầu khẩn...
Bất đắc dĩ, Chúc Phàm dứt khoát dựng lên một tấm bảng gỗ, viết rõ lượng canh mỗi người có thể nhận mỗi ngày, bảo các sư huynh sư tỷ tự chuẩn bị lọ đựng mang về.
Về sau, các sư huynh sư tỷ không còn lọ nữa, đành lưu luyến rời đi, chạy về tông môn lấy lọ, đồng thời liên tục đề nghị Chúc Phàm nhất định phải giữ lại suất canh của họ. Cảnh tượng này khiến cho đám đệ tử thủ sơn không thể nào hiểu nổi.
Chúc Phàm thở dài, sau đó lại múc thêm một bát nữa đưa cho một vị sư huynh.
Vị sư huynh này đã uống hai bát, theo lý thì nên để huynh ấy mang về, nhưng huynh ấy lại nói một câu khiến Chúc Phàm không thể phản bác --
"Ta hiểu hảo ý của sư đệ, đệ không cho chúng ta uống tiếp chỉ vì không muốn lãng phí dược lực mà thôi.
Nhưng sư đệ à, theo lời trưởng lão, ba phần canh này chỉ cần phát đến tay chúng ta là nhiệm vụ của sư đệ coi như hoàn thành. Vậy sư huynh có thể dùng cách thức của mình xử lý phần canh trong suất của mình chứ?"
Vị sư huynh này không chỉ nói có lý có lẽ, mà còn rất hiểu chuyện, các loại linh thạch, linh quả cứ nhét vào tay Chúc Phàm, hoa mỹ nói rằng mới quen đã thân, phát triển tình nghĩa đồng môn.
Chúc Phàm từ chối hồi lâu, nhưng tu vi không chống lại được sư huynh, đành miễn cưỡng nhận lấy.
Cầm của người thì ngại, dù sao lời vị sư huynh này nói cũng có chút đạo lý. Chỉ cần mỗi người phát đủ ba phần coi như hoàn thành nhiệm vụ, họ muốn uống lúc nào thì uống.
Thế là, trong khi những người khác ba chân bốn cẳng chạy đi lấy lọ, vị sư huynh này sau khi uống xong hai bát liền ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức bát thứ ba.
"Hồi huyết đan dược chỗ nào cũng có, nhưng canh của sư đệ thì hiếm thấy. Nếu để nguội mang đi sẽ ảnh hưởng tới hương vị, thế chẳng phải lãng phí quá sao! Há có thể chỉ vì chuyện chữa thương bổ huyết cỏn con mà khinh nhờn mỹ vị như vậy chứ?"
Sư huynh vừa đắc ý thưởng thức canh, vừa tự khen ngợi sự khôn khéo của bản thân.
Khi huynh ấy uống xong, nhóm người đầu tiên đi lấy lọ đã ồn ào chạy về.
"Sư đệ, chúng ta về rồi!"
Chúc Phàm nghe tiếng nhìn lại, sau đó trợn tròn mắt.
Mấy đệ tử Đoán Thể Cảnh, cầm nồi niêu xoong chảo thì còn bình thường.
Nhưng người phía sau vác cả thùng là sao? Nhà ai ăn canh mà dùng cả thùng để uống thế!
So với sự cạn lời của Chúc Phàm, các đệ tử khác còn kinh ngạc hơn với tu vi của mấy người kia --
"Ngươi cầm cả vạc nước đến thì quá đáng lắm rồi!"
"Ngươi thì biết cái gì, thể tu chúng ta bình thường đều dùng vạc nước để uống, đựng canh cũng là chuyện thường!"
"Ngươi vác cả máng nước đến làm gì? Ngươi là ngựa à?"
"Đúng vậy, ta tuổi ngựa, thích dùng cái này uống nước!"
Thấy mấy vị sư huynh sắp choảng nhau, Chúc Phàm vội vàng ngăn lại --
"Mấy vị sư huynh, số lượng canh đã định sẵn, dù lọ có lớn cũng không được!"
Nói nhảm, một vạc đổ xuống thì nồi canh của hắn cũng cạn, còn phát cho người khác thế nào được!
"Chúc sư đệ ~ cho thêm chút nữa đi mà ~ sư tỷ thật sự rất cần cái này ~~~" một sư tỷ đưa mắt liếc Chúc Phàm đầy ẩn ý.
Bỏ qua cái chậu rửa mặt nàng đang cầm trên tay, có lẽ hình ảnh này sẽ rất đẹp.
Khóe miệng Chúc Phàm co giật, cầm chậu rửa mặt ăn canh, ai mà nuốt nổi chứ?
Kế hoạch ôm chậu uống canh thất bại, mấy vị sư huynh sư tỷ lại dùng những phương thức khác quấy rầy đòi hỏi --
"Chúc sư đệ à, sư huynh là thể tu, dưỡng huyết hoàn phải ăn nhiều một chút mới có tác dụng, có thể cho thêm chút ít không?"
"Chúc sư huynh, ta mới nhập môn, còn yếu lắm ~ nhỡ đâu b·ị t·hương thì dễ c·hết lắm, hu hu ~ sư huynh tốt bụng cho ta thêm chút thuốc cứu mạng đi, hức hức ~ (っ╥╯﹏╰╥c) "
"Chúc sư đệ, đống linh quả này là ta vừa nhặt được dưới chân của đệ, nhất định là đệ không cẩn thận làm rơi? Nào nào nào, mau cất đi -- "
"À đúng đúng đúng, Chúc sư đệ, đệ xem đống linh thạch này cũng là của đệ làm rơi đúng không? Mau mau cất đi -- "
Cuối cùng, bị ép nhận một đống lớn đồ vật, Chúc Phàm đành đồng ý cho mỗi người thêm một lượng canh lớn nhất có thể.
Chúc Phàm lấy ra một cái muỗng gỗ, hướng các sư huynh nói rõ:
"Một muỗng là một bát canh, theo phân lượng lớn nhất, mỗi người sẽ được phát thêm một muỗng, chính là bốn bát, thật sự không thể thêm được nữa!"
Mọi người: "Vâng vâng vâng!"
Sau đó một sư huynh đột nhiên giơ tay: "Sư đệ, để chúng ta tự múc canh đi, đỡ phiền đệ!"
Chúc Phàm suy nghĩ một lúc, dù sao số lượng cũng cố định rồi, liền đồng ý với vị sư huynh này.
Sau đó, Chúc Phàm liền thấy vị sư huynh này nhận lấy cái muỗng, vừa cầm vào tay đã dùng một loại diễn kỹ cực kỳ khoa trương hô to:
"A ~ không xong rồi, ta không khống chế được linh lực -- "
'Oanh' một tiếng, cái muỗng gỗ liền bị đốt thành tro bụi.
Chúc Phàm: ? !
Sau đó, một vị sư huynh khác 'phẫn nộ' nói:
"Ngươi cẩn thận quá đấy! Lần này hỏng rồi, không có muỗng thì lấy gì múc canh đây!"
Sau đó chỉ thấy trên tay hắn bạch quang lóe lên, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái 'muỗng' đưa qua:
"May mà ta trùng hợp có đem theo muỗng, dùng cái này múc canh đi!"
Chúc Phàm nhìn cái muôi múc nước tưới rau, mặt đen lại.
Cái muôi này múc một lần ít nhất cũng bằng hai ba cái muỗng gỗ!
Thật là phục đám Lão Lục này...
Chúc Phàm vừa định mở miệng, vị sư huynh lúc trước lại giở trò lần hai:
"Sư đệ, ta thấy dấu giày của đệ rất đặc biệt, tấm linh phù này nhất định là do đệ giẫm lên mà thành đúng không?"
Chúc Phàm: ?
Thần đặc biệt dấu giày có thể giẫm ra linh phù!
Ngươi nói vậy không sợ bị phù lục sư đánh cho tơi bời sao?
Quá đáng hơn là những sư huynh sư tỷ khác đều gật đầu phụ họa:
"Giống, quá giống!"
"Trận pháp bàn này cũng là do sư đệ giẫm lên mà thành!"
"Dấu giày Chúc sư đệ giẫm lên thật là đẹp mắt!"
Bị ép nhận thêm một đống đồ, Chúc Phàm đành nói: "... Sư huynh, lần này cứ định lượng như vậy đi, còn rất nhiều các sư huynh đệ khác cũng muốn nhận canh!"
"Ừ, được được, đa tạ Chúc sư đệ!"
Đông đảo sư huynh sư tỷ thấy tốt thì lấy, sợ đắc tội Chúc Phàm, nên không dám lỗ mãng nữa.
Dù sao lượng canh đã từ ba bát tăng lên gấp đôi! Lãi lớn rồi!
Lúc trước, vị sư huynh ngồi trước mặt Chúc Phàm, không đi lấy lọ, cảm thấy mình lỗ nặng, mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn đến không muốn sống:
"Sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ! Ta thật ngu ngốc -- "
Sau đó hắn lại tràn đầy chờ mong, ánh mắt mang theo khát khao nhìn Chúc Phàm:
"Chúc sư đệ, cả đời ta chưa từng chịu thua kém ai, chỉ cầu có thể nhận được phân lượng ngang bằng với những người khác!"
Chúc Phàm nhìn hắn hai tay trống không: "Thế nhưng sư huynh, huynh không có lọ mà?"
Sau đó chỉ thấy sư huynh chạy qua chỗ xếp hàng, vui vẻ chỉ vào mặt mình: "Không sao sư đệ, có thể trực tiếp rót vào miệng ta!"
Chúc Phàm: "Cạn lời!"
Theo những người rời đi trước đó lần lượt quay lại, người xếp hàng cũng càng ngày càng đông, nồi canh sắp cạn đến đáy, những người phía sau cũng sốt ruột --
"Sư huynh, ta vẫn chưa có -- "
"Để lại chút đi, để lại chút đi!"
Nhưng đến lượt họ múc canh, lại là một muôi đầy ắp, nâng lên cũng phải nín thở, sợ run tay làm đổ mất một giọt.
Cuối cùng, dưới ánh mắt bi thương tột độ của những người xếp hàng phía sau, bát canh cuối cùng cũng được múc đi, thậm chí người kia còn định chui vào nồi liếm sạch cặn...
"Cẩu tặc! Ngậm miệng lại -- "
"Để ta lấy! Để ta lấy canh của Chúc sư đệ!"
Đoạn đầu của đội ngũ trực tiếp hỗn chiến, tất cả đều chen chúc chui vào trong nồi.
Chúc Phàm sợ những người này làm hỏng nồi cơm điện, bất đắc dĩ lại lần nữa ngăn cản đám người hỗn loạn, đồng thời đảm bảo lập tức sẽ hầm nồi canh tiếp theo.
"Tốt quá!"
"Chúc sư đệ vạn tuế!"
"Hừ, có ai lại đi nguyền rủa Chúc sư đệ như ngươi không? Chúc sư đệ thiên tài như vậy, tiền đồ bất khả hạn lượng, há có thể chỉ vạn tuế?"
"Vâng vâng vâng, ta sai rồi, Chúc sư đệ vạn cổ bất hủ, vĩnh viễn bất tử!"
Chúc Phàm: ... Ta cảm ơn các ngươi!
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |