Ngoài Dự Kiến
Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, sơn tự đào hoa thủy thịnh khai.
Trong thành phố lớn phồn hoa này, cửa hàng nhỏ nằm ở chỗ giao giữa đường vành đai hai và vành đai ba chẳng khác nào ruồi bọ không ai thèm để ý. Nhưng Viên Châu đang ở trong căn phòng tối tăm lại chẳng hề nghĩ đến những chuyện này.
"Haiz" Ngồi trên chiếc ghế lành lặn duy nhất trong phòng, Viên Châu nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, thở dài một tiếng, thả hồn theo dòng suy nghĩ.
Đây là thứ duy nhất mà cha mẹ Viên Châu để lại ngoài năm vạn tệ tiền mai táng.
Một cửa tiệm hai tầng nằm trên phố tạp hóa, phía sau là tòa nhà văn phòng. Tầng trên vốn là tổ ấm của một gia đình ba người, tầng dưới kinh doanh quán mì.
Từ sau khi cha mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời ba năm trước, Viên Châu không còn bước chân xuống tầng dưới nữa, ngay cả bình thường ra ngoài cũng đi cửa sau.
Bây giờ trong phòng toàn là bụi bặm, bàn ghế bị đập vỡ do kích động khi gặp chuyện ngoài ý muốn, bát đũa vứt ngổn ngang, lầu hai cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, ngoại trừ khu vực sinh hoạt thường ngày, ba năm trước thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
Không ngờ tờ giấy sang nhượng dán hai năm trước, bây giờ lại có người muốn nhận sang nhượng.
Viên Châu đứng dậy, lần cuối nhìn quanh căn phòng, trên khuôn mặt trưởng thành thoáng nét tang thương và bất lực, như muốn khắc ghi hình ảnh quán mì lộn xộn này vào trong tim.
Nhưng vẻ mặt này còn chưa giữ được ba giây, không biết giẫm phải cái gì, "bụp" một tiếng, Viên Châu hôn lên nền gạch men cứng rắn, bụi bặm bay tứ tung.
"Ây da, mặt của tôi." Viên Châu vừa nhe răng méo miệng đứng dậy, vừa xoa xoa bên má trái bị ngã.
"Mày cứ đợi đấy, ngày mai sẽ có người đến tiếp quản mày." Viên Châu vội đứng dậy, cảm thấy mặt không còn đau nữa.
Viên Châu phủi bụi trên người, lầm bầm một câu với căn phòng cũ nát, trong lòng thở dài, cũng không muốn nói gì thêm.
Viên Châu đi qua đại sảnh ngổn ngang, quen thuộc đi đến nơi trước kia là phòng bếp, ở gần cửa sau có một cầu thang hẹp và kín đáo, vừa đủ cho một người đi qua.
Viên Châu đi lên cầu thang, mặt không chút biểu cảm, nhưng tay vẫn xoa xoa chỗ vừa bị ngã đau.
Cầu thang không dài, chỉ có tám bậc, Viên Châu đi hai ba bước đã lên đến lầu hai.
Ánh sáng ở lầu hai tốt hơn lầu một nhiều.
Gần cầu thang là tủ giày, tủ giày màu trắng sữa, bây giờ bám đầy bụi, tầng thứ nhất đặt hai đôi giày da trông đã cũ, tầng thứ hai đặt mấy đôi giày nữ, kiểu dáng lỗi thời, tầng thứ ba thì tốt hơn nhiều, có đôi giày thể thao được giặt trắng tinh, cũng có đôi giày da thời trang thoải mái.
Viên Châu không thèm để ý đến bụi bặm trên tủ giày, trực tiếp cởi dép lê, đi chân trần vào trong nhà.
Lầu hai không lớn, được chia thành ba phòng, trong đó hai phòng nằm sát nhau, cũng không chật chội, trên cánh cửa màu trắng bên trái treo chữ Phúc, bên phải treo chữ Khai Môn Kiến Hỷ, chỉ là đều đã phai màu, có chút cũ kỹ, cuối cùng là căn phòng có cửa gỗ màu vàng ở phía cuối bên phải.
"Cạch" một tiếng chói tai vang lên.
Viên Châu mở cánh cửa treo chữ Khai Môn Kiến Hỷ bên phải, trong phòng, quần áo bẩn vứt đầy trên sàn, tủ đầu giường mở một nửa, quần áo bên trong vứt lung tung, trên tủ đầu giường đặt một chiếc laptop màu đen, đèn nhấp nháy cho thấy máy vẫn đang hoạt động.
Cả căn phòng chỉ có chiếc giường đôi là gọn gàng nhất, chăn được gấp vuông vắn, gối cũng được xếp ngay ngắn.
Chán ghét nhìn bụi bặm dính trên người, Viên Châu lấy quần áo sạch trong tủ quần áo, không đóng cửa phòng, đi thẳng đến chỗ cửa gỗ màu vàng.
Viên Châu đặt quần áo xuống, rửa mặt ở bồn rửa tay, đối diện với bồn rửa tay là chiếc gương, trong gương phản chiếu khuôn mặt trưởng thành, khoảng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút, mang nét trưởng thành và điềm tĩnh, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường bỗng trở nên cuốn hút theo kiểu đàn ông trung niên đang thịnh hành.
Trên tay Viên Châu có vài vết bỏng không rõ ràng lắm, trên ngón tay còn có vài vết cắt, ngón tay không đẹp, nhưng cơ bắp cánh tay lại rất đẹp, những thứ khác rất bình thường.
Mặc dù Viên Châu cũng từng muốn luyện tập để có cơ bụng sáu múi hòng tán gái, nhưng sau ba tháng luyện tập, cúi đầu nhìn xuống bụng mình vẫn vậy, chẳng có múi nào, Viên Châu đành bỏ cuộc.
Viên Châu tắm rửa qua loa, trở về phòng mình, điện thoại di động vừa lúc rung "ong ong", Viên Châu lau khô tay, mở tin nhắn từ ông chủ Vương, trên đó chỉ có một câu: "Viên Châu, chỗ tôi đã tuyển được người rồi, ngày mai cậu không cần đến nữa, tiền lương giữa tháng sẽ được chuyển vào thẻ của cậu đúng hạn."
Viên Châu thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đã xin nghỉ việc nửa tháng nay, nhưng ông chủ nói theo quy trình bình thường, phải tuyển được người mới thì Viên Châu mới được nghỉ, mà Viên Châu đã sớm muốn rời khỏi nơi đau buồn này, đi ra ngoài cho khuây khỏa.
Nhìn bức ảnh đang úp trên bàn, Viên Châu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nghĩ đến ngày mai có khách đến xem nhà, Viên Châu lại thấy hơi phiền muộn.
Dù sao cha mẹ cũng đặt rất nhiều hy vọng vào cửa tiệm nhỏ này, còn nói nếu sau này Viên Châu không có thành tựu gì thì có thể kế thừa cửa tiệm, nhưng từ khi cha mẹ qua đời, Viên Châu chưa từng mở cửa tiệm lần nào, bây giờ còn phải sang nhượng cho người khác, Viên Châu cảm thấy hơi bực bội, đưa tay đẩy bức ảnh ra xa hơn một chút.
Viên Châu nằm trên giường, nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối, nhắm mắt, dọn sạch mớ suy nghĩ hỗn độn, định bụng sẽ ngủ một mạch đến sáng.
"Ting ting, kiểm tra thấy tinh thần của ký chủ ổn định, thích hợp để liên kết, bắt đầu liên kết, liên kết hoàn tất."
Một âm thanh điện tử kỳ lạ đột nhiên vang lên trong đầu, Viên Châu mở mắt ra, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc.
"Hệ thống?" Viên Châu không nhịn được, khẽ hỏi.
"Ký chủ, tôi đây." Một âm thanh điện tử nghiêm túc và lạnh lùng vang lên trong đầu Viên Châu.
"Hả?" Lần này Viên Châu thật sự có chút hoang mang.
"Cái quỷ gì vậy?" Viên Châu bắt đầu nhìn quanh mọi thứ trong phòng, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm thanh, hoặc là điểm khác biệt so với ngày hôm qua.
Đương nhiên, cuối cùng, ngoại trừ hộp cơm thừa từ buổi trưa vẫn nằm ngoan ngoãn trong thùng rác, trong phòng không có thêm bất cứ thứ gì.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 186 |