Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rút thưởng (2)

Phiên bản Dịch · 1330 chữ

Mì Thanh Thang quan trọng nhất là ở nước dùng, Viên Châu cũng không nấu nước dùng phức tạp mà trực tiếp dùng nước khoáng để nấu mì.

Để lửa nhỏ, đợi đến khi nước nổi bọt lăn tăn thì cho mì vào, lập tức bật lửa lớn, chỉ mười giây sau, nước trong nồi đã sôi sùng sục, nước sôi khiến những sợi mì trắng muốt nhảy múa trong nồi.

Viên Châu cầm thìa lên, múc một thìa nước lạnh rưới đều lên mì, mì lập tức chìm xuống một chút, rồi lại nổi lên.

Cứ như vậy ba lần, Viên Châu vớt mì ra ngay, ngâm vào nước khoáng có đá lạnh, nước đá lạnh làm cho mì càng thêm dai ngon, ngâm trong nước đá ba giây, vớt mì ra luôn, lõi mì vẫn còn nóng, rồi cho vào bát sứ trắng to.

Nêm gia vị, vậy là bát Mì Thanh Thang không hành đã làm xong.

Sau khi bưng ra ngoài, đương nhiên lại khiến mọi người tranh nhau ăn, thọ tinh Tôn Minh ngược lại chỉ được ăn một miếng, mấy cô gái đến dự lại giành giật hăng nhất, con gái hảo ngọt vừa đáng yêu lại vừa đáng sợ, sức ăn kinh người.

"May mà mình không hùa theo." Viên Châu đứng sang một bên, men rượu bốc lên, hơi váng vất nghĩ.

Cuối cùng Viên Châu chỉ biết, mình nằng nặc đòi về, là nhân viên của cửa hàng KFC khá thân quen đưa cậu về, chuyện sau đó Viên Châu không nhớ rõ lắm, mơ màng ngủ thẳng đến bảy giờ rưỡi sáng.

Tỉnh lại, Viên Châu ngơ ngác nhìn trần nhà, ngây người một lúc, mới xuống giường bắt đầu rửa mặt.

Đúng tám giờ, Viên Châu mở cửa, bé gái Mộ Tiểu Vân đã ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, cửa vừa mở liền tự động đi vào vị trí quen thuộc của mình đứng, chờ đón khách.

Cùng với tiếng dép lê "lộp bộp", Ô Hải là người đầu tiên bước vào, mở miệng đã chẳng dễ nghe: "Ông chủ Viên từ sau khi tuyển nhân viên, đã chăm chỉ hơn nhiều, bây giờ đều đúng giờ đúng giấc."

"Một phần bánh bao." Gần đây ngày nào cũng có bánh bao, đối với Ô Hải mà nói không còn gì tốt hơn, Ô Hải gọi món như mọi khi.

"Ngại quá, sáng nay không có bánh bao." Viên Châu nói rất tự nhiên, dường như không để ý đến Ô Hải vừa bị mình vả mặt, mặt mày tối sầm.

"Cơm chiên trứng và tương thịt bò." Ô Hải ôm bụng, dáng vẻ đau dạ dày, tiếp tục gọi món.

Viên Châu liếc mắt một cái, nghiêm túc nói: "Anh đau dạ dày thì đừng nên ăn cay, hay là ăn mì nước nhé?"

"Tôi đau dạ dày còn không phải do anh làm tôi tức sao, tôi muốn cơm chiên trứng và tương thịt bò." Ô Hải bực bội lườm Viên Châu một cái, kiên quyết nói.

"Được, chờ một chút." Viên Châu nói xong liền đi chuẩn bị đồ ăn.

Mỗi khi đến lúc này Mộ Tiểu Vân không thể chen lời vào, sẽ đứng một bên yên lặng cười trộm.

Theo Mộ Tiểu Vân thấy Ô Hải và Viên Châu chắc chắn là bạn tốt, một người ngày nào cũng công khai lừa người ta như vậy, một người ngày nào cũng đến để bị lừa.

Cô bé này vẫn còn quá ngây thơ, hoàn toàn không hiểu, đây là biểu hiện của một người mê ăn bị nắm thóp.

Đối với một người mê ăn đạt chuẩn mà nói, vì đồ ăn, nhất định phải mặt dày mày dạn.

Hôm nay cũng là một ngày bận rộn, tối đến, khi chỉ còn nửa tiếng nữa là đóng cửa, Viên Châu phát hiện một chuyện khiến người ta vui mừng.

Hệ thống hiện chữ: "Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn hai, thưởng một lần quay thưởng."

Niềm vui bất ngờ ập đến khiến Viên Châu khẽ mỉm cười.

"Ông chủ Viên, anh không sao đấy chứ." Lăng Hoành kêu lên một tiếng.

"Ông chủ Viên, tôi thấy anh cứ lạnh lùng như băng thế này lại hay." Một cô gái tóc ngắn thẳng thắn nói.

"Không phải nói ông chủ Viên không đẹp trai, mà là cười lên thật sự không đẹp trai." Cô gái tóc dài càng thêm thẳng thắn, buột miệng chê bai.

"Cho nên mới nói ông chủ Viên, không có việc gì thì đừng cười, rất đáng sợ." Ngũ Châu ở bên cạnh tổng kết một câu.

"Ăn cơm đi, còn nửa tiếng nữa." Viên Châu đáp trả bằng cách không thèm để ý, trực tiếp nhắc nhở thời gian.

"Ông chủ sao thế ạ?" Mộ Tiểu Vân cũng tỏ vẻ quan tâm.

"Không có gì." Viên Châu cố gắng nhịn khóe miệng co giật, bình thản nói.

"Nói mới nhớ, ông chủ Viên, đã hơn nửa tháng rồi anh không ra món mới." Ô Hải vẫn nhớ đến chuyện món ăn mới mà Viên Châu nói.

"Nước ép dưa hấu anh uống, cũng mới đây thôi." Viên Châu thản nhiên nói.

"Đây đâu phải là món ăn, bao giờ anh mới ra món ăn mới." Ô Hải nói xong húp một ngụm lớn nước ép dưa hấu.

"Sắp rồi." Viên Châu nghiêm túc gật đầu, ra hiệu đây là sự thật.

"À, vậy ông chủ Viên định ra món gì thế?" Lăng Hoành cũng tò mò hỏi.

"Đến lúc đó sẽ biết." Viên Châu vẻ mặt tự tin thản nhiên, giữ vẻ thần bí.

"Chuyện này cũng không nói, ông chủ Viên lúc nào cũng vậy." Ô Hải vẻ mặt cạn lời.

Lăng Hoành cũng đỡ trán, tỏ vẻ bất lực.

"Thời gian, cũng sắp hết rồi." Viên Châu nhìn đồng hồ nói.

Nửa giờ này trôi qua vô cùng lâu, bản thân Viên Châu cũng rất tò mò không biết sẽ rút trúng hệ món ăn nào, có phải là tám hệ món ăn lớn hay không, tuy rằng vẫn còn những hệ món ăn khác, nhưng tám hệ này là nổi tiếng nhất.

Viên Châu cũng rất mong chờ.

"Đi đường cẩn thận, đây là tiền lương." Khách khứa đã về hết, Viên Châu đưa tiền lương cho Mộ Tiểu Vân, dặn dò một câu.

"Vâng, cảm ơn ông chủ." Mộ Tiểu Vân ngọt ngào đáp.

Đợi đến khi bóng dáng Mộ Tiểu Vân khuất hẳn, Viên Châu mới đóng cửa lại.

Ngồi vào vị trí của mình, hít sâu một hơi, Viên Châu mở hệ thống.

Nhiệm vụ giai đoạn hai: Phát triển hơn một trăm thực khách thường xuyên.

Mô tả nhiệm vụ: Một cửa hàng tốt, nhất định phải có hơn một trăm thực khách thường xuyên, thực khách mỗi tháng đến cửa hàng tám lần trở lên mới được coi là thực khách thường xuyên.

Phần thưởng nhiệm vụ: Một lần quay thưởng mảnh ghép hệ món ăn. Có thể nhận

Tiến độ nhiệm vụ: 103/100, đã hoàn thành

"Bây giờ nhận thưởng." Viên Châu thầm nghĩ trong lòng.

Lập tức trong đầu xuất hiện từng ô vuông, tổng thể là hình chữ nhật, tám hệ món ăn lớn chiếm phần lớn các ô vuông, còn lại các hệ món ăn nhỏ hơn mỗi hệ chiếm vài ô, ở một cạnh ngắn, có một thứ giống như cánh cửa, trước cửa có một quả cầu nhỏ, lăn quả cầu nhỏ để chọn ngẫu nhiên mảnh ghép hệ món ăn.

Mà mỗi một mảnh ghép bao hàm món ăn nào bên trong đều không biết, bao gồm cả số lượng cũng không biết.

Viên Châu thấy cách rút thưởng như vậy rất cạn lời, cái này rất giống chơi bắn bi, mà Viên Châu lại không giỏi trò này, nhìn kỹ lại thấy phân chia rất là chi tiết.

LVQ8371

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.