Ông chủ có nguyên tắc
Nói xong Tiền Kiến Thiết còn khẳng định gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định có thể làm được.
"Cơm chiên trứng này ăn rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi ăn được cơm chiên trứng ngon như vậy." Là một giáo viên, lại là giáo viên dạy ngữ văn, Chu Nghiêm vốn nên có nhiều từ ngữ hoa mỹ hơn người, đối mặt với món ăn ngon vượt qua cực hạn như vậy cũng chỉ có thể lặp lại hai câu này.
"Ông chủ, xin cho tôi thêm hai phần, đóng gói một phần là được." Chu Nghiêm nghiêm túc, lúc nói lời này, không tự nhiên vuốt ve ống tay áo, đây là lần đầu tiên anh ăn ba phần cơm chiên trứng.
"Đúng đấy, cơm chiên trứng của ông chủ Viên ngon quả thực không khoa học, nếu chỉ có thể ăn một phần, hoàn toàn không thể hiện được tay nghề của anh."
"Cho nên, xin cho tôi mười phần đóng gói, ba phần ăn ở đây, tôi có thể từ từ chờ." Trương Đạt Minh nhe răng cười, bộ dáng cười đến đặc biệt đáng ghét.
Nhóm trưởng Dịch Viễn vẫn tương đối rụt rè, nguyên nhân chủ yếu là do thân phận FA, chỉ cần hai phần ăn ở đây là được.
"Ha ha ha..."
Mà Hầu Tử, A Lực và Tôn Minh ở một bên nhìn mấy người tranh nhau gọi món, cười to đầy ác ý.
Bên này Tiền Kiến Thiết, Dịch Viễn và Chu Nghiêm đang nhìn chằm chằm Viên Châu, chờ anh đồng ý, chỉ có Trương Đạt Minh nhìn mấy người Tôn Minh hỏi: "Mọi người cười cái gì?"
"Người anh em của tôi là người rất có nguyên tắc, đúng không, Hầu Tử?" Tôn Minh chỉ tay về phía Viên Châu, rồi lại nhìn về phía Hầu Tử.
"Đúng vậy, chẳng phải đã sớm nói ông chủ Viên là một ông chủ vô cùng có nguyên tắc rồi sao, mấy cách này của các anh buổi trưa hôm nay đã dùng qua, hoàn toàn vô dụng, nói chỉ có một bát chính là một bát."
Hầu Tử đối với việc Viên Châu là Viên Châu vừa bội phục vừa căm hận, nhưng bây giờ nhìn mấy người chủ nhóm với vẻ mặt ngơ ngác lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, có người cũng vò đầu bứt tai giống như mình, loại trải nghiệm này không phải đơn giản là sảng khoái có thể hình dung được.
"Ông chủ Viên, anh nhìn vóc người của tôi xem, bát cơm chiên trứng này còn chưa đủ nhét kẽ răng, cho dù không đóng gói cũng phải để tôi ăn no, đúng không?" Tiền Kiến Thiết nhìn Tôn Minh rồi lại nhìn Viên Châu, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng tới.
"Đúng đấy, anh xem mấy người chúng tôi đều là đàn ông, một phần cơm chiên trứng làm sao đủ, ít nhất cũng phải ba phần mới có thể ăn no, đúng không?" Trương Đạt Minh bắt đầu vận động tất cả khách trong tiệm, lần này ngay cả người đàn ông để ria mép cũng ở một bên không ngừng gật đầu tán thành.
"Mọi người đã nói đến mức này, vậy tôi cũng không giấu giếm nữa!"
Câu đầu khiến cho đám người Dịch Viễn vui vẻ, nhưng câu sau sắc mặt lại ngưng trọng.
Viên Châu với sắc mặt bình tĩnh đứng ở giữa bàn dài hình cung, nhìn quanh một vòng rồi tiếp tục nói: "Ngại quá, vẫn không được."
Lúc này đã khoảng bảy giờ tối, mặt trăng bắt đầu lên cao, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn bị cơm tối, nhà nào ăn sớm thậm chí đã ăn xong rồi, con phố nhỏ này càng thêm yên tĩnh.
Cũng chính lúc này, người đi đường tụm năm tụm ba nghe thấy trong cửa hàng nhỏ không treo biển kia truyền đến vài tiếng hô đồng thanh, âm thanh thê lương đáng thương, giống như vịt bị bóp cổ, người đi đường sợ tới mức run rẩy, nổi da gà, bước nhanh rời đi.
"Tại sao, tại sao ông chủ Viên lại tàn nhẫn như vậy, anh thật sự nhẫn tâm nhìn tôi đói trở về sao?" Tiền Kiến Thiết sờ bụng, tỏ vẻ đau lòng nhức óc, những người khác ở bên cạnh phụ họa không ngừng gật đầu.
"Ông chủ Viên, làm người phải có nguyên tắc, nhưng bây giờ tôi rất ghét nguyên tắc của anh." Dáng vẻ Trương Đạt Minh giống như bắt được vợ ngoại tình với chồng mình, căm thù đến tận xương tủy.
"Không thể không nói, ông chủ Viên thật sự là một ông chủ có cá tính, có nguyên tắc." Dịch Viễn và Chu Nghiêm đồng thanh cảm thán một câu.
Người đàn ông để ria mép đặt tiền xuống, giơ ngón tay cái với Viên Châu rồi tiêu sái rời đi.
"Không được, tôi phải đi trước, ngồi ở đây thêm nữa sẽ có cảm giác đói hơn." Trương Đạt Minh ôm bụng, nhìn Viên Châu rồi nói tiếp: "Hơn nữa còn có cảm giác muốn đánh người."
Đương nhiên, Viên Châu khổ sở cũng muốn đánh người, nhiệm vụ yêu cầu bán ra một trăm phần cơm chiên trứng không nói, lần này bán ra đều là tiền, để Viên Châu tự mình đem tiền đuổi ra ngoài cửa, loại cảm giác thống khổ này người bình thường sẽ không hiểu, chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt trong lòng.
"Tôi cũng muốn đánh người, chỉ là đánh người rồi thì lần sau cơm chiên trứng phải làm sao?" Hầu Tử đưa ra vấn đề mấu chốt, cơm chiên trứng ngon như vậy là lần đầu tiên bọn họ được ăn.
"Đói quá, chúng ta mau đi thôi." Lần này Tôn Minh cũng không giúp Viên Châu nói chuyện nữa, lên tiếng chuẩn bị về.
"Hay là chúng ta lại đi ăn chút vịt quay của nhà họ Lý?" Tiền Kiến Thiết cảm thấy mình đói bụng hơn trước khi đến, không khỏi đề nghị, chỉ là vừa nói xong đã cảm thấy không có khẩu vị.
"Không được, nghĩ đến món khác tôi lại không có khẩu vị, trời ạ, sau này phải làm sao đây?" Trương Đạt Minh vốn là khách hàng trung thành của vịt quay nhà họ Lý, chỉ là hiện tại nhắc tới lại không có một chút cảm giác muốn ăn, nghĩ đến không khỏi u oán nhìn Viên Châu một cái.
Giống như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ vậy.
Viên Châu mặt không chút biểu cảm, nhưng lại len lén vuốt lông tơ dựng đứng lên trên cánh tay, ánh mắt của tên này thật là đáng sợ,
"Mẹ kiếp, ông đây không làm gay."
Hiện tại mấy người đã ăn vịt quay nhà họ Lý, nhớ tới vịt nướng không khỏi bắt đầu so sánh theo bản năng, so với cơm chiên trứng của Viên Châu, vịt nướng nhà họ Lý quá dầu mỡ, thịt vịt cũng không đủ mềm, nước chấm không đủ sánh mịn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt u oán lại nhiều thêm mấy đôi.
Dù Viên Châu da dày thịt béo cũng không chịu nổi, chỉ có thể vội vàng tiễn khách.
Ân Nhã và Trâu Hằng vào cửa hàng, cảnh tượng họ nhìn thấy chính là như vậy, mấy người đàn ông vừa đi vừa thỉnh thoảng u oán quay đầu nhìn về phía Viên Châu.
"Hoan nghênh quý khách."
Viên Châu nhìn thấy một người đẹp và một người đàn ông có ngoại hình bình thường cùng bước vào cửa hàng, tuy người đẹp không phải của mình, nhưng thưởng thức thì không thành vấn đề, chỉ là bây giờ vừa nhìn đã có cảm giác cải trắng ngon lành bị heo ủi mất rồi.
Nhưng mà vẫn phải có lễ phép, Viên Châu thu dọn hai chỗ trống cho hai người ngồi xuống.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 12 |