Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất

Phiên bản Dịch · 1317 chữ

Trâu Hằng không hổ là một tay bán hàng giỏi, chỉ trong chốc lát đã chỉ ra khuyết điểm của cửa hàng Viên Châu, chỉ là hắn không ngờ Viên Châu cũng không phải là một cửa hàng chỉ có một loại "rượu", sau lưng anh có một hệ thống Trù Thần làm nền tảng.

Viên Châu đã sớm nghĩ tới những vấn đề này, đầu óc thông minh, chỉ là hệ thống căn bản không cho phép mình đi tuyên truyền, lý do cũng đơn giản thô bạo.

Hệ thống hiện chữ: "Là một Trù Thần, tuyên truyền ngoài định mức là sỉ nhục tay nghề của cậu, danh tiếng mới là sự tuyên truyền của cậu."

Sau khi xem xong Viên Châu chỉ có một cảm nghĩ, nói rất có lý, anh lại không phản bác được.

Hiện tại Viên Châu bất động thanh sắc, lẳng lặng nhìn Trâu Hằng khoe khoang học thức của mình ở nơi đó, sau đó dứt khoát, không chút lưu tình từ chối nói: "Không cần."

"Ách!" Vốn Trâu Hằng còn thao thao bất tuyệt, trong nháy mắt không nói nên lời.

"Đã muộn rồi, mỹ nữ, tôi phải đóng cửa rồi, cô xem?"

Viên Châu nhìn đồng hồ, cũng không để ý tới Trâu Hằng, trực tiếp mở miệng nói với Ân Nhã.

"Xin lỗi, đã làm phiền anh lâu như vậy, cơm chiên trứng của ông chủ thật sự ăn rất ngon, chỉ là không có canh, tôi thích uống canh."

Ân Nhã nở nụ cười, giọng nói mang theo vẻ tán thưởng, đúng là kỳ nhân, sẽ không vì chút tiền mà phá vỡ quy tắc.

Vốn dĩ Ân Nhã thấy Viên Châu từ chối Trâu Hằng thì trong lòng đã rất vui. Cô vốn không ưa gì người đàn ông luôn lấy danh nghĩa công việc những việc mà cô khó từ chối để tiếp cận mình. Hôm nay còn làm cô gián tiếp mất mặt, cô lại càng không vui. Thế nên, đối với Viên Châu, người có vẻ như đứng cùng một chiến tuyến với mình, Ân Nhã liền nảy sinh thêm vài phần hảo cảm.

"Được đấy, vài ngày nữa tôi sẽ ra mắt phần cơm chiên trứng, có canh kèm theo, đến lúc đó cô nhớ ghé qua thử nhé." Đối với mỹ nhân, Viên Châu không thiếu kiên nhẫn, đây chính là kinh nghiệm đúc kết từ hai mươi mấy năm độc thân. Biết đâu ông trời lại se duyên cho anh với một cô nàng xinh đẹp nào đó thì sao.

"Vậy được, tạm biệt ông chủ." Nói xong, Ân Nhã liền xoay người đi ra ngoài, mặc kệ Trâu Hằng vẫn còn đang ngỡ ngàng vì bị từ chối.

"Tạm biệt."

"Thưa anh, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, tạm biệt."

Viên Châu không chút ngại ngần bắt đầu đuổi khách.

""

Nghe những lời của Viên Châu, Trâu Hằng lúc này mới tỉnh táo lại, quay người đuổi theo Ân Nhã ra ngoài.

Danh tiếng là một hiệu ứng rất kỳ lạ, bởi vì nó bắt nguồn từ truyền miệng, mà truyền miệng thì đã sớm biến tướng, không còn như ban đầu. Người thời nay rất cẩn thận, cho dù là nơi có danh tiếng cũng sẽ mang theo thái độ hoài nghi, sự thật cũng chứng minh những lời truyền miệng không hẳn đã đúng.

Chỉ có điều, những chuyện này chưa từng xảy ra ở cửa hàng nhỏ của Viên Châu, mặc kệ là nghe theo lời đồn của nhóm Tôn Minh hay là khách do Ân Nhã mang tới, ở chỗ này đều chỉ có sự ngạc nhiên, thích thú.

Còn người đàn ông có ria mép ở đối diện đã sớm là khách hàng trung thành của Viên Châu, mỗi ngày ba bữa nhất định phải đến, tiện thể hỏi han tình hình về việc bán thêm món.

Có lẽ ban đầu, thực khách sẽ bất mãn với quy tắc đơn sơ và kỳ lạ trong cửa hàng, nhưng sau khi ăn cơm chiên trứng xong thì toàn bộ đều đã tan biến.

Mọi người luôn khoan dung với thiên tài, Viên Châu có thể làm ra cơm chiên trứng mỹ vị như vậy, chắc chắn là thiên tài, mà thiên tài có những quy tắc kỳ lạ thì cũng là điều dễ hiểu.

Từ ngày thứ hai, Viên Châu liền yêu cầu hệ thống viết thêm các loại Khải thư lên bên cạnh bảng giá trong tiệm.

"Tạm thời tiệm chúng tôi không cung cấp bất cứ thứ gì khác ngoài cơm chiên trứng."

"Bất kỳ món ăn nào, mỗi người mỗi bữa chỉ được gọi một phần, không được gọi thêm."

Hai câu này cũng được viết bằng bút lông, như vậy mỗi lần có người yêu cầu gọi thêm một phần nữa, Viên Châu liền thong thả ra hiệu cho họ xem bảng giá, điều này giúp Viên Châu đỡ phải nói nhiều.

Nói đến điều này thì phải cảm ơn hệ thống, hệ thống sẽ cung cấp nước lọc cho đầu bếp Viên Châu, nước đựng trong một chiếc ly thủy tinh cố định, chỉ cần uống xong sẽ tự động được rót đầy, mỗi lần rót khoảng bảy phần, nhiệt độ thích hợp, giống như vĩnh viễn uống không hết, và cũng không thể mang ra khỏi cửa tiệm.

Hơn nữa chất nước rất ngọt, Viên Châu còn hỏi hệ thống có thể cung cấp nước này cho khách không, nước này ngon hơn nhiều so với mấy loại nước khoáng của những thương hiệu nước ngoài, Y Vân gì đó so với nước này chẳng khác nào nước lã.

Đương nhiên, câu trả lời của hệ thống vẫn lãnh khốc vô tình như cũ, hệ thống hiện chữ: "Đẳng cấp quá thấp, không thể."

Nhờ có danh tiếng, việc buôn bán trong cửa hàng nhỏ của Viên Châu bắt đầu khấm khá hơn, buổi trưa về cơ bản đều kín chỗ, lúc này, khách muốn mua mang về ngày càng nhiều.

Thế là Viên Châu lại cho viết thêm một câu lên tường.

"Tiệm chúng tôi không cung cấp bất kỳ dịch vụ mang về nào."

Khi việc làm ăn khấm khá, Viên Châu cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì những người không ăn được bữa trưa đã nhắm vào bữa sáng, Viên Châu chỉ có thể hy sinh thời gian ngủ, dậy sớm mở cửa hàng.

Nghĩ đến sự chăm chỉ của mình, Viên Châu cảm thấy mình xứng đáng được trao giải lao động, hôm nay vừa hay là thứ hai, Viên Châu dậy sớm hơn hôm qua nửa tiếng.

Bởi vì nhiệm vụ hiển thị đã làm được 99 phần cơm chiên trứng, mà hôm nay mới là ngày thứ năm, chỉ cần bán ra một phần nữa là có thể nhận phần thưởng.

Vì thế, bữa sáng, Viên Châu còn chưa kịp ăn cơm chiên trứng, anh đang chờ đợi để thử phần thưởng mới, mấu chốt là đẳng cấp cũng có thể từ cấp 0 lên cấp 1, đây mới là mục đích chủ yếu của Viên Châu, sau khi lên cấp 1, anh sẽ được mở khóa thêm nhiều quyền hạn khác.

"Ồ, ông chủ Viên, hôm nay anh dậy sớm hơn ngày thường nửa tiếng à?" Người đàn ông để ria mép tên Ô Hải, mặc đồ ngủ bước vào.

"Hôm nay tôi mở cửa sớm, cơm chiên trứng chút nữa sẽ có ngay." Chẳng qua là ngày nào người này cũng đứng ở cửa sổ ngó vào tiệm của Viên Châu, vừa mở cửa ra là thấy ngay hắn, đúng là một tên sành ăn có thâm niên.

"Ông chủ Viên, hôm nay tâm trạng anh tốt à?" Ô Hải quan sát rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra nét vui mừng trên mặt Viên Châu.

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.