Dọn dẹp
Mặc dù lúc đó đề nghị mua lại bị từ chối, nhưng mà trước tiên cứ thuê đã, sau này thuận thế mua lại, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, mà tình hình của Viên Châu đã bị thăm dò rõ ràng, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chắc chắn không có thế lực gì chống lưng.
"Không phải, là vấn đề của tôi, dù sao chúng ta cũng chưa ký hợp đồng, tiền đặt cọc tôi cũng chưa nhận, coi như hợp đồng thuê này không có hiệu lực." Viên Châu nghe thấy tăng giá thuê thì cau mày, mình là người ham tiền sao? Tuy nhiên, Viên Châu vẫn giải thích qua loa.
"Anh có ý gì, đã nói cho thuê rồi sao lại không cho thuê nữa, anh cho rằng cửa tiệm của anh đắt khách lắm à, thế này đi, mỗi tháng tôi thêm cho anh một trăm tệ." Giọng nam thô lỗ kia mang theo vẻ sốt ruột và bất mãn, mở miệng liền muốn thêm tiền.
"Thật sự không phải muốn tăng tiền thuê, chỉ là tôi muốn tự mình làm nên không muốn cho thuê nữa."
"Này, anh..."
Không đợi đối phương nói xong, Viên Châu đã cúp điện thoại. Nói đùa, cuộc gọi này là do chính cậu gọi đi, cứ nói nhảm như vậy sẽ vượt quá một phút mất. Như đã nói trước đó, Viên Châu không phải là người yêu tiền, cậu là người cực kỳ yêu tiền. Hơn nữa, chuyện này thứ nhất là không có tiền đặt cọc, thứ hai là không ký hợp đồng, nói một tiếng là xong thôi.
"Cộc cộc cộc"
Lý Lệ tiễn khách xong quay về phòng, tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gỗ nghe lanh lảnh. Thấy anh trai Lý Lập của mình đang nhe răng trợn mắt với chiếc điện thoại di động, cô không khỏi bật cười.
Cô nói: "Anh làm sao vậy? So đo với điện thoại làm gì?"
"Cửa hàng kia nói không cho thuê nữa." Lý Lập lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, trên mặt lộ chút bất mãn.
"Ồ? Tại sao?" Lý Lệ nhướng đôi lông mày thanh tú, ngạc nhiên hỏi.
"Cậu ta nói muốn tự mình mở cửa hàng, thôi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng đã lấy được bốn năm nhà rồi." Vẻ mặt Lý Lập tuấn tú chẳng hề để tâm.
"Thôi được rồi, vậy anh định làm thế nào?" Lý Lệ thấy anh trai mình không để ý thì cũng không nói nhiều nữa, chuyển sang hỏi chuyện khác.
Bên này, Viên Châu vẻ mặt nghiêm túc, đầu óc trống rỗng, cầm điện thoại di động chọc chọc một cách vô thức.
"Mình tự quét dọn hay là tự quét dọn, hoặc là tự quét dọn đây?"
"Đúng rồi, có nhiệm vụ thì phải có phần thưởng, phần thưởng ở đâu?" Viên Châu lẩm bẩm, tìm kiếm trên bảng điều khiển trong đầu.
Phần thưởng: Kỹ năng Cơm Chiên Trứng Thần Cấp
Cơm Chiên Trứng Thần Cấp chẳng phải cũng là cơm chiên trứng thôi sao? Giống như bá chủ trong đám ăn mày thì vẫn là ăn mày, có ích lợi gì cơ chứ?
"Hệ thống, phần thưởng này có xứng với nhiệm vụ của tôi không?" Trong nháy mắt khi nhìn thấy phần thưởng, Viên Châu cảm thấy cả người đều không ổn.
Hệ thống hiện chữ: Cơm chiên trứng ngon nhất trên thế giới.
"Ngon như thế nào?" Viên Châu nghiêm túc hỏi.
Lần này hệ thống không giải thích, chỉ có một hàng chữ lẻ loi: Mời ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trước.
"Được rồi, không giải thích thì thôi vậy." Viên Châu lầm bầm một câu, rồi lại tiếp tục xem bảng điều khiển, vừa rồi quá kích động nên chưa kịp nhìn kỹ.
"Thiên phú trù nghệ sao lại là chưa xác định?"
Viên Châu tuy biết thiên phú của mình có thể sẽ không cao lắm, nhưng chưa xác định là cái quỷ gì?
"Hệ thống này không có năng lực dò xét thiên phú, thiên phú của con người cũng không phải cố định không thay đổi." Dòng chữ giải thích vẫn như thường lệ.
"Nếu không thể dò xét, sao còn đánh dấu ra làm gì?" Viên Châu cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
"Như vậy đối xứng, nhìn sẽ đẹp mắt hơn." Hệ thống dừng một lúc lâu mới hiện lên dòng chữ giải thích, chỉ là càng làm người ta cảm thấy kỳ quái hơn.
Để tránh cho trí thông minh của mình bị ảnh hưởng bởi một hệ thống, Viên Châu quyết định bỏ qua vấn đề này, tiếp tục xem xuống.
"Trù nghệ ngũ duy?"
Hệ thống hiện chữ: "Bao gồm: Sắc, hương, vị, hình, ý."
Tuy nhiên, hai chữ "gà mờ" chói mắt kia cũng làm cho Viên Châu nhận thức được trình độ nấu nướng của mình, không khỏi có chút nản lòng. Nhưng nghĩ đến hệ thống đã có, trong nháy mắt cậu lại có thêm tự tin.
Vậy thì bây giờ bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Sau khi xem tỉ mỉ bảng điều khiển không rườm rà ba lần, trong lòng Viên Châu đã nắm chắc, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ thủy tinh, rồi liếc mắt nhìn thời gian 20:49 trên điện thoại di động.
Mặc dù đã muộn như vậy, nhưng Viên Châu không kìm được sự hưng phấn, bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ.
"Có một cửa hàng thuộc về mình, bây giờ cửa hàng dưới lầu đã là của mình, bất kể là trên pháp luật hay là trên thực tế, nhưng trạng thái nhiệm vụ sao vẫn chưa hoàn thành?" Viên Châu vừa suy nghĩ vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tủ đầu giường.
Chẳng lẽ do chưa treo bảng hiệu, hay là chưa khai trương?
Thấy hệ thống vẫn không có phản ứng, Viên Châu trực tiếp hỏi: "Tiêu chuẩn như thế nào mới là cửa hàng thuộc về mình?"
Hệ thống hiện chữ: "Có một cửa hàng có thể kinh doanh thuộc về ký chủ."
Như vậy, Viên Châu đã hiểu rõ tiêu chuẩn của nhiệm vụ, liền đứng dậy, bắt đầu lục lọi tủ quần áo.
Rút ra một bộ, xem một chút, rồi lại nhét trở lại, lại rút ra một bộ. Sau khi tìm kiếm mấy phút, cuối cùng cậu cũng tìm được một bộ quần áo chuyên dùng để dọn dẹp.
Cầm quần áo, Viên Châu ngây người ra một lúc.
Quần áo có màu xanh lam, chất liệu cotton mặc rất thoải mái, giặt cũng rất dễ sạch, nhìn qua thì chỉ là một chiếc áo thun bình thường, nhưng toàn bộ mặt áo lại in mấy chữ "Tiệm mì Viên Chu".
Bộ quần áo này là đồ cha mẹ Viên Châu mặc vào mùa hè khi còn sống, là bộ quần áo văn hóa mua trên một quầy hàng khi cả nhà ba người đi chơi Tết, sau đó nhờ người ta in chữ lên.
Còn hai bộ của cha mẹ đã bị Viên Châu đốt cùng khi chôn cất ở nghĩa trang.
Thay quần áo xong rất nhanh, Viên Châu nghĩ nghĩ rồi lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên, từ nhà vệ sinh lấy ra một chiếc khăn mặt, xỏ dép lê rồi đi xuống lầu.
"Cạch"
Viên Châu bật công tắc đầy bụi bặm trên tường, mấy bóng đèn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tầng một vẫn bẩn thỉu như cũ, thậm chí dấu vết vừa ngã xuống vẫn còn, một bóng người in rõ ràng ở trên nền gạch men màu vàng, trông rất bắt mắt.
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 16 |