Nhiệm vụ giai đoạn một
“Không, đúng rồi.” Viên Châu khẳng định lắc đầu.
“Diện tích cửa hàng của anh là ba mươi mét vuông, doanh thu lại vượt quá ba triệu, anh chắc chắn là không điền nhầm đấy chứ?” Cô nhân viên nói với giọng không tốt lắm, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Như vậy số tiền anh phải nộp sẽ rất lớn.”
“Cửa hàng của tôi hơi đặc biệt, đúng là như thế này.” Viên Châu dứt khoát nói.
Lúc này, cô nhân viên có hơi tức giận, cũng không nhắc nhở nữa, trực tiếp bấm chuông gọi phó phòng đến.
“Tiểu Tiền, có chuyện gì vậy?” Một người đàn ông mặc vest, trông như đang bó chặt lấy thân hình, đầu hói, đi đến trước mặt cô nhân viên Tiền hỏi.
Tiểu Tiền kể lại sự việc một cách đơn giản, phó phòng hói ngẩng đầu nhìn Viên Châu đang ngồi nghiêm chỉnh.
“Tiểu Tiền, để tôi nói cho.” Phó phòng hói trực tiếp đẩy Tiểu Tiền sang một bên, tự mình ngồi xuống.
“Cậu xem kỹ lại giấy tờ của mình đi, điền như thế này không ổn, sau này cậu đều phải nộp thuế theo mức này đấy, cửa hàng của cậu quá nhỏ, e là không nộp nổi đâu.” Giọng điệu của phó phòng hói vẫn tương đối ôn hòa, chỉ là cách dùng từ không được khách khí cho lắm.
“Xin lỗi, tôi không hiểu lắm, giấy tờ đều đầy đủ cả, có vấn đề gì sao?” Viên Châu chỉ thẳng vào tập tài liệu trên tay phó phòng hói, nghi ngờ hỏi.
“Cậu đúng là, nói nhẹ không nghe, vậy thì cậu tự nghĩ kỹ đi.” Phó phòng hói thấy Viên Châu căn bản không nghe khuyên, bực bội mở tập tài liệu Viên Châu đưa lên, chuẩn bị trực tiếp cho qua.
Mấy tờ giấy chứng nhận phía trước đều rất bình thường, cho đến khi lật đến tờ quyết định giá đã được cục vật giá phê duyệt.
Mỗi nhà hàng đều có thể tự định giá, nhưng mức giá này phải được cục vật giá phê duyệt giá gốc, chỉ cần niêm yết ở nơi khách hàng có thể dễ dàng nhìn thấy, không có phí ẩn, như vậy về cơ bản là hợp lý.
Mà giá gốc của Viên Châu được duyệt là cơm chiên trứng giá 188 tệ, lúc trước khi nộp đơn, nhân viên cục vật giá đều cảm thấy Viên Châu chắc chắn là mở cho vui thôi, cơm chiên trứng giá như vậy lại ở trong một tiệm ăn ruồi muỗi không quá năm mươi mét vuông, ai mà thèm ăn.
Phó phòng hói kinh ngạc với mức giá như vậy và doanh thu vừa kê khai của Viên Châu, nếu là giá như vậy, thì mức doanh thu này cũng bình thường, vấn đề là trong giấy phép kinh doanh ghi rất rõ ràng, diện tích cửa hàng chỉ có ba mươi mét vuông.
Phó phòng hói cảm thấy không phải mắt mình có vấn đề, thì chính là người đàn ông nom có vẻ trầm ổn trước mắt này có vấn đề.
Yên lặng sắp xếp lại tất cả giấy tờ, phó phòng hói lên tiếng: “Thưa anh, tôi đã kiểm tra xong, số tiền thuế của anh là 215388, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
“Quẹt thẻ.” Viên Châu dứt khoát lấy thẻ trong ví ra, đưa cho phó phòng hói.
“Anh chờ một chút.” Phó phòng hói quẹt thẻ xong, nhắc nhở: “Mời anh nhập mật khẩu.”
Sau khi nộp thuế xong thì mọi việc cũng nhanh hơn nhiều, Viên Châu cầm tờ hóa đơn nhỏ phải trả hơn hai mươi vạn, bước ra khỏi cửa lớn của cục thuế, quay đầu nhìn cánh cửa, anh có cảm giác nó như con tỳ hưu, chỉ vào không ra.
Còn phó phòng hói cầm tất cả bản sao giấy tờ, nói với cô nhân viên Tiểu Tiền đang đứng bên cạnh: “Việc này tôi mang lên cho trưởng phòng xem.”
“Vâng, làm phiền phó phòng.” Tiểu Tiền ngồi xuống, bắt đầu công việc tiếp theo của mình.
Phó phòng hói cầm hồ sơ của Viên Châu đi đến phòng trưởng phòng.
“Cốc cốc.” Phó phòng gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vọng ra một giọng nói đầy nội lực.
“Phó phòng Lý, cậu ngồi đi, có chuyện gì vậy?” Cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên mặc vest, tóc chải chuốt gọn gàng, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt hòa nhã, vội vàng lên tiếng.
“Trưởng phòng, là thế này ạ.” Phó phòng Lý tức phó phòng hói, trình bày ngắn gọn tình hình.
“Phó phòng Lý làm rất tốt, một cửa hàng nhỏ như vậy mà doanh thu lớn như thế, rất đáng ngờ.” Đầu tiên trưởng phòng tán thành với phó phòng Lý, sau đó ông đổi giọng: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ, vậy phó phòng Lý đích thân đi một chuyến xem sao, xem tình hình thế nào.”
“Chúng ta tiêu tiền của người nộp thuế, cũng phải làm chút việc thiết thực.” Trưởng phòng nhìn phó phòng hói với ánh mắt tán thưởng.
“Vâng, vậy sáng mai tôi sẽ đi xem.” Phó phòng hói thấy trưởng phòng đã nói đến mức này, đành phải đồng ý.
Còn Viên Châu vừa bước ra khỏi cửa lớn thì đột nhiên nhận được nhiệm vụ mới.
Nội dung nhiệm vụ trực tiếp khiến Viên Châu đơ ra.
“Hệ thống, nhiệm vụ này là cái quái gì vậy?” Viên Châu đưa tay đỡ trán, bất lực hỏi trong lòng.
Hệ thống hiện chữ: “Xét thấy ký chủ đã lên cấp hai, đặc biệt mở ra nhiệm vụ thăng cấp.”
Nhiệm vụ giai đoạn một: Từ hôm nay, yêu cầu ký chủ đóng cửa ba ngày.
Mô tả nhiệm vụ: Là một ứng cử viên trù thần, sao có thể không tự mình đi sưu tầm, đi đi, thanh niên, hãy xõa đi.
Phần thưởng nhiệm vụ: Cách làm nước ép dưa hấu.
“Hệ thống, tôi không thích xõa.” Viên Châu kiên quyết nói, nom anh giống như một thanh niên tốt yêu công việc.
Hệ thống hiện chữ: “Ký chủ toát lên vẻ thích xõa, đừng tự lừa dối mình nữa. Nhiệm vụ mang tính giai đoạn không thể từ chối.”
Đứng ngẩn người ở cửa phòng thuế có hơi kỳ quặc, Viên Châu nhanh chóng rời đi, chuẩn bị bắt xe, trên đường, anh không quên phản bác lại hệ thống.
“Hệ thống, xin đừng áp đặt cái tính thích xõa đó lên người tôi, đó chỉ là suy nghĩ của ngươi thôi.”
Sau đó hệ thống lại im bặt.
“Bác tài, cho đến số mười bốn đường Đào Khê.” Viên Châu giơ tay vẫy một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ, anh liền bắt đầu đỡ trán, nghiêm túc nghĩ lý do xin nghỉ.
Đột nhiên, Viên Châu ngồi thẳng dậy, bỏ tay xuống, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm một vài thứ.
“Kétttt”
“Đến nơi rồi.” Lần này tài xế khá ít nói, nói xong liền yên lặng chờ Viên Châu trả tiền xe.
“Cảm ơn bác tài.”
“Bịch.” Viên Châu trả tiền xong liền xuống xe, anh vẫn đi vào từ cửa sau, lúc đi ngang qua đống rác, con Teddy lông xù kia vẫn nằm sấp trên cái túi da rắn, không hề có bất kỳ phản ứng gì với việc Viên Châu đi ngang qua.
Mãi đến khi Viên Châu đi vào trong ngõ khuất bóng, con chó Teddy đang nằm mới lười biếng ngẩng đầu lên nhìn.
“Kẽo kẹt”, Viên Châu vặn khóa cửa sau, mở cửa đi vào, một luồng khí mát lạnh phả vào mặt, trong bếp cũng hoàn toàn không có mùi dầu mỡ.
LVQ8371
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |