Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Châu suýt chút nữa bị đánh

Phiên bản Dịch · 1324 chữ

"Tôi thấy đúng là lừa đảo." Phó phòng Lý sờ sờ mái tóc hói của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Không đâu ạ, tuy đắt nhưng rất đáng, không ở đâu có thể ăn được hương vị này đâu ạ." Cậu thanh niên đeo kính lập tức phản bác.

"Đúng là rất đáng đồng tiền, chỉ là ông chủ Viên lười quá, mỗi ngày mở cửa chưa đến sáu tiếng." Người bên cạnh chen vào, câu cuối nói rất nhỏ.

Trưởng phòng Lâm đang định nói gì đó thì bị đồ ăn bưng lên làm gián đoạn.

"Đồ ăn của hai vị đây ạ." Viên Châu lần lượt bưng đồ ăn ra.

Nhìn thấy combo, trong lòng phó phòng Lý rất phức tạp, đương nhiên người phức tạp hơn là trưởng phòng Lâm, hai củ tỏi chưa bóc vỏ này là có ý gì, ông ấy chưa từng thấy cửa hàng nào không chu đáo như vậy.

Lúc này, Viên Châu tốt bụng nhắc nhở: "Ăn tỏi này sẽ không bị hôi miệng, cũng không cay."

Cho dù Viên Châu có nói như vậy, trưởng phòng Lâm cũng khó mà ăn nổi, nhưng lãng phí thì đương nhiên là không thể, không thấy những người khách ở đây ăn xong, đĩa đều sạch bong như được liếm qua rồi sao.

Ngay khi trưởng phòng Lâm đang băn khoăn không biết có nên ăn tỏi hay không, bên cạnh lại có người ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã hỏi:

"Món mới của tiểu sư phụ là nước dưa hấu và trứng luộc nước trà phải không?" Giọng nói có phần già nua nhưng vẫn rất có khí thế.

"Đúng vậy, thưa bác." Viên Châu gật đầu xác nhận.

"Tiểu sư phụ, lần sau nếu muốn nghỉ ngơi thì nhất định phải nói trước, ông già này sắp thèm chết rồi." Lần này, ông lão đến một mình, trời dần nóng lên, ông lão chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây sẫm màu, trông rất có tinh thần.

"Vâng, cháu có thông báo rồi mà." Viên Châu luôn kính già yêu trẻ.

"Tiểu sư phụ, cậu nói thế mà gọi là thông báo à, đùa nhau chắc?" Ông lão vẫn còn nhớ dáng vẻ dở khóc dở cười của mình khi nhìn thấy thông báo kia.

"Không có, cháu đã rất nghiêm túc để tìm thông tin đấy ạ." Viên Châu gật đầu khẳng định.

Người ta thường nói, đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng sự nghiêm túc này của Viên Châu lại khiến người ta muốn đánh cho một trận.

"Thôi, tiểu sư phụ, cho ta một combo Mì Thanh Thang và một quả trứng luộc nước trà đi." Ông lão hoàn toàn không muốn biết Viên Châu đã nghiêm túc tìm thông tin về cái ngày nghỉ nực cười đó như thế nào.

"Ừm, tốt, tổng cộng 1156." Viên Châu báo số với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đợi chút, trứng luộc nước trà của cậu 888 à?" Không ngờ ông cụ phản ứng nhanh nhạy, toán học còn rất giỏi, lập tức tính ra ngay.

"Đúng vậy." Viên Châu ra hiệu cho ông cụ xem bảng giá ở phía sau.

Vừa mới vào cửa, ông cụ chỉ mải xem món mới nên không chú ý tới giá cả, bây giờ nhìn thấy hai chữ "giá đặc biệt" to đùng là 888 ở phía sau trứng luộc nước trà.

Dù là ông cụ đã từng trải, kiến thức rộng rãi cũng phải kinh ngạc một lúc rồi mới hỏi: "Tiểu sư phụ, trứng luộc nước trà này có gì đặc biệt thế?"

"Rất đặc biệt, ông có muốn thử một chút không?" Viên Châu vẫn tích cực chào hàng.

"Vậy đặc biệt ở chỗ nào?" Ông cụ hỏi với vẻ muốn tìm hiểu ngọn ngành.

Nhưng Viên Châu không thể nói cho ông cụ biết tình hình thật sự.

"Ăn rồi sẽ biết." Viên Châu suy nghĩ rồi bổ sung một câu: "Không thể diễn tả bằng lời được."

"Thôi được, nghe tiểu sư phụ vậy, tôi vẫn gọi những món này." Ông cụ khẽ cắn môi, vẫn quyết định ăn như vậy, dù sao cũng hiếm khi được ăn một lần.

"Vâng, ông đợi một lát." Viên Châu nói xong liền đi vào phòng bếp chuẩn bị.

"Ông cụ giàu thật." Người bên cạnh thán phục nói.

"Muốn ăn thì anh cũng có thể ăn." Lập tức có người phản bác.

"Tôi ăn không nổi." Người vừa mới xen vào lắc đầu xua tay, tỏ vẻ mình là người nghèo.

"Không sao, chúng ta nhìn ông cụ ăn cũng như nhau thôi." Một người tự an ủi mình đạt điểm tuyệt đối nói.

Những người này thảo luận rất sôi nổi, còn Phó trưởng phòng Lý và Trưởng phòng Lâm bắt đầu ăn cơm thì lại không có tâm trạng nào khác, toàn bộ tâm trí đều bị món ăn trước mặt chiếm giữ.

Phải nói vợ con ở nhà đều là những người sành ăn, thường xuyên chạy rất xa chỉ để ăn một cái bánh bột ngô rau dại, cũng làm không ít lần, lẽ ra đã nếm qua không ít món ngon, nhưng Trưởng phòng Lâm lại bị món ngon như thế này chinh phục.

Nước mì trong vắt, ngon miệng, không có bất kỳ mùi vị thừa thãi nào, chỉ có mùi thơm của dầu mè và vị mặn vừa phải, còn lại là mùi thơm của lúa mì.

"Sụp"

Một miếng mì đưa vào miệng, trong miệng giống như đang mở một bữa tiệc dã ngoại trên cánh đồng lúa mì, mùi thơm của lúa mì vương vấn nơi đầu mũi hòa quyện với sợi mì dai dai trong miệng tạo ra một hương vị tươi mới, tự nhiên.

Mỗi lần nhai, sợi mì trong miệng lại càng dai ngon và đậm đà hương vị hơn, một bát mì như gói trọn cả cuộc đời của hạt lúa mì, mùi bột mì bùng nổ vào thời điểm tuyệt vời nhất.

"Chép chép." Phó trưởng phòng Lý đang ăn cơm chiên trứng, giờ đây đã hiểu tại sao đắt như vậy mà vẫn có nhiều người xếp hàng, món ăn ngon sẽ khiến người ta thòm thèm, hễ rảnh rỗi là muốn ăn.

Cơm mềm dẻo vừa phải, vừa có độ mềm của trứng vừa có độ dẻo của cơm, hoàn toàn không có cảm giác ngấy, ngược lại có cảm giác thanh mát, vị giác được trải nghiệm cực hạn, vừa ăn món cơm chiên trứng ngon như vậy vừa nuốt nước miếng.

Hai người trực tiếp bị món ăn ngon chinh phục, giờ đây đã không chút nghi ngờ gì về năng lực của tiệm ăn nhỏ của Viên Châu.

Viên Châu đang chuẩn bị Mì Thanh Thang bếp thì hỏi: "Hệ thống, trứng luộc nước trà đâu?"

Hệ thống hiện chữ: "Trứng luộc nước trà đã có."

Nhìn thấy dòng chữ này, Viên Châu an tâm tiếp tục làm mì nước.

Viên Châu đã làm lại mì sợi dùng cho món mì nước từ trước, cho nên bây giờ vẫn còn khá nhiều, thời gian từ lúc cho mì vào nồi đến lúc múc ra tô tổng cộng là ba phút rưỡi.

"Mì của quý khách đây, trứng luộc nước trà sẽ có ngay." Viên Châu bưng mì lên nói.

Viên Châu mở ngăn tủ lấy ra một chiếc đĩa nhỏ màu trắng, xung quanh có vẽ tranh thủy mặc về cây trà, chuẩn bị dùng để đựng trứng luộc nước trà.

Bên cạnh nồi cơm điện có một hộp đựng hình vuông màu đen không đáng chú ý, trông giống như đồ sứ, Viên Châu đoán chừng bên trong chính là trứng luộc nước trà do hệ thống cung cấp.

Viên Châu thuận theo phần tai ở phía trên, nhấc nhẹ lên liền mở được hộp đựng.

LVQ8371

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.