Tự tìm đường chết
Ở một bên nghe hai người đều là "lính mới" nói chuyện, Ô Hải cảm thấy bụng lâu rồi không đau nay lại mơ hồ đau, nhịn không được thầm nghĩ: "Cũng chỉ có thiếu niên như vậy mới có thể nhìn thấy thông báo tuyển dụng như thế này mà còn dám vào hỏi."
Thông báo tuyển dụng rõ ràng là không đáng tin như vậy, người có kinh nghiệm làm việc sẽ không vào hỏi, thoạt nhìn cứ như trò đùa.
"Vậy được rồi, sáng mai 7 giờ cậu đến đây làm một tiếng." Trong lúc Ô Hải đang cảm thán, Viên Châu đã quyết định tuyển thiếu niên.
"Vâng, cảm ơn ông chủ, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, ông chủ yên tâm." Trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"À đúng rồi, cậu tên là gì?" Viên Châu lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa biết tên nhân viên.
"Kiệt Vân, Mộ Kiệt Vân, là "Mộ" trong hoàng hôn, không phải "Mộ" trong Mộ Dung." Thiếu niên nhanh nhảu trả lời.
Mộ Kiệt Vân?
Họ Mộ? Đây là một họ rất hiếm, hiếm đến nỗi trong Bách Gia Tính, Thiên Gia Tính cũng không có.
Thấy Viên Châu dễ nói chuyện như vậy, Mộ Kiệt Vân cũng lấy hết can đảm, nói ra yêu cầu của mình.
"Nhưng tôi muốn nhận lương theo ngày, có được không?" Thiếu niên tên Mộ Kiệt Vân ngượng ngùng nói.
"Không thành vấn đề, nhớ làm giấy khám sức khỏe." Viên Châu rất sảng khoái đồng ý, còn tiện thể nhắc nhở làm trong ngành ăn uống nhất định cần giấy khám sức khỏe.
"Cảm ơn ông chủ, tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ." Trên gương mặt thanh tú của Mộ Kiệt Vân lộ rõ vẻ vui mừng.
"Ừ, đi đi." Viên Châu từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh lùng, cảm thấy chủ ý của mình rất hay, quả nhiên mình thích hợp làm nam thần lạnh lùng.
"Thùng thùng thùng thùng" Thiếu niên vui vẻ chạy đi.
"Mà này, thằng bé kia còn chưa đủ tuổi trưởng thành phải không?" Ô Hải bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Không sao, chắc sắp nghỉ hè rồi, làm công việc mùa hè cũng coi như rèn luyện." Viên Châu đương nhiên có thể nhìn ra Mộ Kiệt Vân chưa đủ tuổi trưởng thành, nhưng công việc mùa hè không yêu cầu quá nhiều.
"Cậu định tuyển nhân viên lâu dài à?" Ô Hải thắc mắc.
Tiệm nhỏ của Viên Châu tìm người làm toàn thời gian lâu dài thì ổn định hơn, thay người liên tục chẳng phải rất phiền phức sao?
"Không sao, tôi thích thế." Viên Châu liếc nhìn Ô Hải, ánh mắt lộ rõ ý tứ: Sao anh còn chưa đi?
"Được rồi, cậu tùy hứng, tôi đi đây." Ô Hải bất đắc dĩ nói.
"Ừ, tạm biệt." Viên Châu thấy Ô Hải vừa ra khỏi cửa liền kéo cửa lớn xuống.
Sáng sớm hôm sau, sáu giờ bốn mươi lăm phút, Mộ Tiểu Vân đã đến cửa tiệm. Con đường nhỏ vắng vẻ, không có bóng người, các cửa tiệm cơ bản đều đóng chặt cửa. Đi tới cửa tiệm nhỏ của Viên Châu, chú chó Teddy lông xù đang yên lặng nằm ở đó, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
"Giật cả mình." Mộ Tiểu Vân vỗ ngực, dưới sự uy hiếp của chú chó Teddy lông xù, cô mới lui về phía sau một chút.
"Chẳng lẽ là chó của ông chủ nuôi? Anh trai cũng không nói cho mình biết." Mộ Tiểu Vân nhỏ giọng thì thầm một câu, sau đó ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa chờ Viên Châu mở cửa.
Đúng vậy, Mộ Tiểu Vân là em gái của Mộ Kiệt Vân, năm nay mới mười sáu tuổi. Hôm nay tới đây cũng là do anh trai nài nỉ nhờ vả. Còn về phần Mộ Kiệt Vân thích tìm đường chết, đúng là đang đi tìm đường chết thật.
Sáng nay, Viên Châu quyết định làm bánh bao. Thực ra anh đã dậy từ sớm, chỉ là không ngờ người tới không phải là Mộ Kiệt Vân, mà là một cô bé có ngoại hình dễ thương. Mộ Tiểu Vân tới sớm như vậy nên hiện tại Viên Châu vẫn còn đang nhào bột.
Mười lăm phút trôi qua, Viên Châu phủi bột mì trên tay, rửa sạch sẽ rồi tiến lên mở cửa.
"Rầm" một tiếng, chú chó Teddy lông xù ngoài cửa đứng lên, thong thả đi ra xa. Trên khuôn mặt thanh tú, non nớt của Mộ Tiểu Vân lại tràn ngập vẻ căng thẳng.
Cửa vừa mở, trên con phố vắng chỉ có một cô bé trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài ngang vai, đuôi tóc hơi uốn xoăn, tôn lên khuôn mặt vốn nhỏ nhắn, xinh xắn càng thêm đáng yêu. Cô bé mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, để lộ đôi chân trắng nõn. Thấy Viên Châu đi ra, theo bản năng, cô bé rụt vai lại.
"Em là...?" Viên Châu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nghi hoặc hỏi.
"À, xin lỗi ông chủ, anh trai em xảy ra chuyện, không tới được, em tới làm thay." Cô bé ngượng ngùng níu lấy váy, trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên một vệt hồng.
Viên Châu vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm nhìn bé gái trước mắt.
Bé gái trông cũng đáng yêu, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng nghĩ đến nhân viên phục vụ mới tuyển ngày đầu tiên đã không đến được, Viên Châu cảm thấy hơi đau đầu.
"Đúng rồi, em là em gái của Mộ Kiệt Vân, Mộ Tiểu Vân, ông chủ xem em có thể thay thế anh trai không?" Sắc mặt Mộ Tiểu Vân càng thêm đỏ bừng, giọng nói bất an hơi run rẩy.
Hai tay Mộ Tiểu Vân bất an nắm chặt váy, trong lòng lo lắng nghĩ: "Ông chủ này nghiêm mặt trông đáng sợ quá."
Ngay khi Mộ Tiểu Vân đang thấp thỏm bất an, gần như muốn bỏ chạy, Viên Châu lên tiếng: "Vào đi."
"Hả, được ạ, cảm ơn ông chủ." Mộ Tiểu Vân ngây ra tại chỗ vài giây rồi vui vẻ nhảy cẫng lên, mái tóc mềm mại tung bay theo từng bước nhảy nhót của cô bé, giống như tâm trạng vui vẻ của Mộ Tiểu Vân.
Viên Châu đi ở phía trước, lơ đãng hỏi: "Anh trai em làm sao vậy?"
"Anh trai em bị gãy chân rồi ạ." Mộ Tiểu Vân giọng nói trầm thấp.
"Hôm qua không phải vẫn còn tốt sao?" Viên Châu nghi ngờ hỏi.
"Vâng, tối hôm qua bị ngã gãy mất rồi ạ." Mộ Tiểu Vân yên tĩnh đi theo sau lưng Viên Châu, thành thật nói.
"Ngã gãy? Vì sao thế?" Viên Châu vẫn rất quan tâm đến nhân viên đầu tiên của mình.
"Chiều hôm qua anh ấy trốn đi chơi điện tử, không may bị bố bắt được," Mộ Tiểu Vân nói xong, len lén nhìn Viên Châu một cái, mới tiếp tục nói: "Sau đó liền bị bố nhốt vào phòng."
"Anh trai em định lén trốn ra ngoài à?" Viên Châu lập tức nhớ tới cảnh trong phim "Ở nhà một mình", cậu bé xé ga giường để trèo xuống lầu hai.
"Vâng, đúng vậy ạ." Mộ Tiểu Vân dùng sức gật đầu, sau đó nói: "Lúc anh ấy nhảy từ tầng ba xuống, không may bị ngã gãy chân, sợ lắm ạ."
Nói xong, Mộ Tiểu Vân nhăn mặt, bộ dạng như vẫn còn sợ hãi.
"Nhà em tầng một cao một mét à?" Viên Châu không khỏi ngạc nhiên.
"Không có đâu, cao ba mét cơ ạ." Mộ Tiểu Vân giơ tay ra hiệu ba ngón, khẳng định nói.
LVQ8371
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |