Nguyện vọng sinh nhật
"Vâng, cảm ơn ông chủ đã nhắc nhở." Mộ Tiểu Vân lưu luyến nhìn xửng hấp xanh biếc, rồi mới xoay người rời đi.
"Cảm giác thật phiền phức, không biết cô bé có thể kiên trì được không." Viên Châu nhìn Mộ Tiểu Vân đi xa, lẩm bẩm nói.
"Thôi kệ, cứ làm rồi tính." Viên Châu "rầm" một tiếng kéo cửa lớn xuống, không định nghĩ ngợi những chuyện phiền phức này nữa.
Vừa đi lên lầu hai nghỉ ngơi, anh vừa mở tiến độ nhiệm vụ của mình ra xem.
Nhiệm vụ giai đoạn hai: Phát triển hơn một trăm thực khách thường trú.
Mô tả nhiệm vụ: Một cửa hàng tốt, nhất định phải có hơn một trăm thực khách thường trú, thực khách mỗi tháng vào cửa hàng tám lần trở lên mới được tính là thực khách thường trú.
Phần thưởng của nhiệm vụ: Rút thưởng một mảnh ghép về món ăn.
Tiến độ nhiệm vụ: 96/100
"Tốc độ ngược lại rất nhanh, không biết đến lúc đó sẽ là món ăn gì." Viên Châu sờ trán, tò mò suy đoán.
Nhào bột cả buổi sáng, Viên Châu quyết đoán đi tắm lần nữa, rồi nằm lên giường chuẩn bị chợp mắt một lát, thời gian còn sớm, mới chín giờ thôi.
Nhưng cư dân gần đó đều đã thức dậy, nguyên nhân là vì cách tiệm của Viên Châu chỉ hai căn, đột nhiên bắt đầu thi công sửa chữa trên diện rộng, đủ thứ tiếng ồn ào truyền đến.
Lúc đầu, mọi người còn tưởng rằng lại là một đợt phục vụ đánh thức kỳ quặc nào đó, mở cửa sổ ra mới phát hiện, phía dưới có ba cửa tiệm đồng thời thi công, âm thanh rất làm phiền người dân, bất quá thời gian này thi công dù có ồn ào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng vẫn có người tức giận lên tiếng: "Con phố rách nát này, chẳng xứng với tòa nhà văn phòng bên kia chút nào, nói không chừng không lâu nữa sẽ bị dỡ bỏ, sửa chữa thì có ích lợi gì."
"Đúng vậy, không hiểu sao chẳng có ai mua mảnh đất này, người cũng chẳng có mấy." Bên cạnh cửa sổ có tiếng phụ họa.
"Nghe nói đất ở đây không rẻ, ai mà biết được, chỉ chừa lại khu dân cư cũ này." Người vừa mới tức giận bất bình, cũng mang theo nghi hoặc.
"Mau dỡ hết đi, biết đâu lại kiếm được một khoản lớn." Trong giọng nói phụ họa lộ ra vẻ chờ mong.
"Đúng vậy." Lời này khiến mọi người đồng tình.
Cô bé Mộ Tiểu Vân đang trên đường về nhà, bây giờ trong đầu vẫn tràn ngập mùi thơm của bánh bao nhân súp thịt, cả người có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng lại mua bánh bao, bánh màn thầu, hơn nữa một lần mua rất nhiều, đủ cho cả nhà bốn người ăn, tổng cộng hết hơn ba mươi đồng.
"Mình mua nhiều như vậy làm gì." Cho đến khi Mộ Tiểu Vân cảm thấy tay rất mỏi, cúi đầu nhìn xuống mới sực tỉnh.
Im lặng nhìn đống bánh bao trên tay, một lúc lâu sau, Mộ Tiểu Vân im lặng oán trách: "Đều tại ông chủ."
"Ông chủ nói giữa trưa thực đơn đều có, không biết có ngon như bánh bao nhân súp thịt không." Nghĩ đến đó, Mộ Tiểu Vân lại bất giác nuốt nước miếng.
Cảm thấy mình rất đói, nghĩ đến bánh bao nhân thịt vừa rồi, Mộ Tiểu Vân lại ăn liền một lúc ba cái bánh bao thịt lớn.
Với sức ăn như chim sẻ của Mộ Tiểu Vân mà nói, quả thực không thể tưởng tượng nổi, ngày thường loại bánh bao thịt dầu mỡ này, có thể ăn được một cái đã là tốt lắm rồi, bây giờ lại ăn đến ba cái.
Xem ra Viên Châu quả nhiên hại người không ít.
Chỉ chốc lát, Mộ Tiểu Vân về đến nhà, bắt đầu kể lại chuyện gặp phải buổi sáng với anh trai, còn Mộ Kiệt Vân phản ứng lại tương đối bình thản.
"Anh đã sớm biết, cửa hàng kia bán đồ vừa đắt, lại cực kỳ ngon." Mộ Kiệt Vân một chân bị băng bó treo lên, đúng là dáng vẻ của người bị gãy chân, trên khuôn mặt thanh tú mang theo biểu cảm "sớm biết thế mà".
"Anh hai đã sớm biết, sao không nói cho em biết, hại em suýt nữa mất mặt." Mộ Tiểu Vân bất mãn kéo ống tay áo của Mộ Kiệt Vân.
"Sao nào, em tưởng là lừa đảo à?" Mộ Kiệt Vân nhìn em gái mình, buồn cười nói.
"Đúng vậy, đồ trong đó đắt như vậy, hơn nữa trên con phố kia vốn dĩ chẳng có gì ăn cả." Mộ Tiểu Vân vẫn rất hoạt bát trước mặt người nhà.
"Yên tâm, đợi em lãnh lương, chúng ta sẽ mua ăn thử." Mộ Kiệt Vân tính toán rất giỏi.
Đồ trong tiệm rất đắt, Mộ Kiệt Vân đã sớm biết, mà tiền lương Viên Châu trả cũng không tệ, nếu cầm được thì vẫn có thể ăn vài lần, đương nhiên lên mạng gì đó cũng được.
"Cho nên nói mục đích của anh hai là như vậy?" Mộ Tiểu Vân cảm thấy anh trai mình quả nhiên ngày nào cũng giả ngốc.
"Đúng vậy." Mộ Kiệt Vân vô sỉ thừa nhận.
"Anh hai, em có thể nói cho anh biết, chỗ ông chủ không cho phép mang đồ ăn ra ngoài, cho dù là tự mình mang hộp cơm đi cũng không được." Mộ Tiểu Vân nhìn chân bị thương của Mộ Kiệt Vân, không chút lưu tình nói.
"" Mộ Kiệt Vân cạn lời.
Mộ Kiệt Vân rất nhanh đã khôi phục tinh thần, mắt đảo một vòng liền nói: "Em làm việc ở đó, thế nào cũng có ưu đãi gì đó, đến lúc đó em hỏi xem có thể gói mang về không."
"Anh hai, hôm nay ông chủ đã nói, chỗ ông ấy không cung cấp đồ ăn mang về." Mộ Tiểu Vân cảm thấy rất bất lực với anh trai mình.
"Hơn nữa, công việc rất nhẹ nhàng, tiền lương cũng rất cao, sao em có thể không biết xấu hổ mà đòi hỏi thêm."
Mộ Tiểu Vân nói xong liền rời khỏi phòng anh trai, chuẩn bị ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ đến tiệm cơm làm việc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Mộ Tiểu Vân là một cô gái rất có ý thức về thời gian, lúc đến cửa tiệm nhỏ của Viên Châu còn kém mười phút là đến mười một giờ, vừa lúc Viên Châu mở cửa lớn.
"Qua đây chuẩn bị đi." Viên Châu lên tiếng, rồi bắt đầu bận rộn trong bếp.
Mặc dù hệ thống sẽ chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, nhưng một số công việc cần thiết vẫn do Viên Châu tự mình hoàn thành.
"Ông chủ, em phải làm gì ạ?" Sau khi Mộ Tiểu Vân đi vào, thấy Viên Châu cũng chỉ bận rộn việc của mình, không có ý muốn nhờ cô bé giúp đỡ, cô bé liền ngoan ngoãn hỏi.
"Buổi trưa hôm nay sẽ có rất nhiều người, đến lúc đó, tôi sẽ đem toàn bộ đồ ăn đã nấu xong đặt ở vị trí này, em lấy rồi bưng cho khách." Viên Châu ngẩng đầu chỉ vào tấm ngăn bình thường mình hay ra vào nói.
Tấm chắn này là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều thực khách khi hệ thống chưa ban hành quy định không được đứng ăn, bây giờ đương nhiên đã bỏ trống.
"Vâng, ông chủ yên tâm, em sẽ cố gắng ạ." Mộ Tiểu Vân nắm chặt nắm đấm nhỏ, giọng nói kiên định.
"Ừ." Viên Châu gật đầu, suốt quá trình đều giữ vẻ nghiêm túc.
LVQ8371
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 50 |