Nguyên tắc của Viên Châu (2)
"Viên Châu, chúng ta quen biết cũng đã nhiều năm, anh em đối với cậu cũng coi như không tệ, cậu..." Tôn Minh chuyển giọng, dịu dàng nói, ôn lại chuyện năm xưa.
"Nói vào vấn đề chính đi." Không đợi Tôn Minh cảm thán xong, Viên Châu đã trực tiếp ngắt lời.
Những lời cảm tính mà Tôn Minh đã chuẩn bị sẵn bị Viên Châu làm cho nghẹn lại, như mắc xương trong cổ họng, không phun ra không thoải mái.
"Cậu không thể để tôi nói hết sao?" Tôn Minh giọng điệu không tốt lắm.
"Ồ, vậy cậu nói tiếp đi." Viên Châu tự nhận mình luôn rất tâm lý, nghe lời.
"Ha ha" Tôn Minh hiện tại chỉ trả lời được như vậy.
"Có thể nói vào vấn đề chính chưa?" Viên Châu vẫn ân cần hỏi.
"Sinh nhật ngày mai, cậu tới không cần chuẩn bị quà." Tôn Minh cầm điện thoại, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
"Tôi không có ý định tặng quà, đại trượng phu nhận quà cái gì." Viên Châu đối với Tôn Minh ra vẻ lấy lòng, cũng không nể mặt, nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
"Anh em mấy năm, cậu đây là muốn chọc tôi tức chết, sau đó ngày mai tới tham gia tang lễ sao." Tôn Minh lạnh lùng hỏi.
"Không, đùa thôi." Viên Châu lập tức đổi giọng.
"Ngày mai cậu làm cho tôi một bát mì nước, làm mì trường thọ." Tôn Minh cảm thấy nói ra yêu cầu này, quả thực đã trải qua muôn vàn khó khăn.
Viên Châu suy nghĩ một giây đồng hồ, trả lời: "Chỉ yêu cầu này?"
"Ừm, nếu như cậu còn muốn làm việc khác, tôi đương nhiên hoan nghênh." Hiện tại Tôn Minh lười biếng nói, Viên Châu hắn vẫn rất hiểu rõ, rất sợ phiền phức.
"Cậu chuẩn bị nguyên liệu đi, tôi làm cơm chiên trứng cho." Viên Châu suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy thì tốt quá, cảm ơn." Giọng điệu Tôn Minh mang theo sự vui mừng rõ ràng.
"Không có gì." Viên Châu là người rất có nguyên tắc, sẽ không tùy tiện cúp điện thoại của người khác, cho dù là một cuộc điện thoại chào hàng.
"Vậy thì năm giờ tối mai gặp mặt ở nhà tôi." Tôn Minh nói thời gian địa điểm.
"Được." Viên Châu tính toán thời gian cảm thấy không có vấn đề, trực tiếp đồng ý.
"Vậy tôi cúp máy đây, cậu đến sớm một chút, đừng đến trễ." Tôn Minh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
"Ừm." Cơ bản là không đợi Viên Châu trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Viên Châu suy nghĩ một chút, lúc này mới lên lầu rửa mặt, đặt đồng hồ báo thức sáu rưỡi trên điện thoại di động, sau đó đi ngủ.
"Reng reng reng, reng reng reng"
Tiếng đồng hồ báo thức đánh thức Viên Châu đang ngủ say, đưa tay trực tiếp tắt đồng hồ báo thức, nhắm mắt thành thạo đi vào toilet, bắt đầu rửa mặt.
Mỗi sáng sớm Viên Châu đều tỉnh táo trong toilet, lần này cũng không ngoại lệ.
Thay quần áo làm việc, Viên Châu xuống lầu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Bình thường mà nói buổi sáng Viên Châu chỉ cung cấp một loại thực đơn, nhanh gọn, tiện lợi.
Hôm nay Viên Châu lấy ra hai loại bột mì, một loại dùng để làm vỏ bánh bao, một loại khác dùng để làm mì sợi.
Khi Viên Châu hấp bánh bao, đặt mì sợi xong, thời gian rất nhanh đã đến tám giờ, đứng dậy rửa tay sạch sẽ, rầm một tiếng kéo cửa chính ra.
"Chào buổi sáng ông chủ." Mộ Tiểu Vân đứng ở cửa, ngọt ngào chào hỏi.
"Ừ, vào đi." Viên Châu khẽ gật đầu, tránh người ra, đi vào cửa hàng trước.
"Vâng, ông chủ." Mộ Tiểu Vân bởi vì ngày hôm qua lấy được tiền, trong lòng vui vẻ, vào cửa đều nhảy nhót tưng bừng.
"Sáng nay cô vẫn làm một giờ, giữa trưa hai giờ, buổi tối không cần tới." Viên Châu vừa đi vừa nói.
"Ơ? Vì sao ạ?" Mộ Tiểu Vân nghi hoặc hỏi.
"Tôi có việc, buổi tối không ở đây." Viên Châu đối với trẻ con vẫn rất sẵn lòng kiên nhẫn trả lời.
"À, vâng ạ." Mộ Tiểu Vân cảm thấy cũng không có ảnh hưởng gì, ít đi ba giờ chẳng qua là thiếu một nửa lương, cũng liền gật đầu đồng ý.
"Sáng nay cung cấp tất cả đồ ăn, giống như buổi trưa." Viên Châu nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu.
"Vâng, em hiểu rồi ạ." Mộ Tiểu Vân đứng ở vị trí ngày hôm qua, ngoan ngoãn tỏ vẻ đã biết.
"Ừm." Viên Châu cảm thấy mời một bé loli ngoan ngoãn vẫn có chỗ tốt, loại chuyện chào hỏi khách này, không cần mình phải làm, tuy rằng trước kia cũng chưa từng chào hỏi.
Mà những thực khách kia, nghe được buổi sáng cung cấp tất cả món ăn thì lại là một trận hỏi thăm.
"Bởi vì buổi tối có việc, không thể mở tiệm, nên hôm nay sẽ kinh doanh sáu tiếng đồng hồ, ai rảnh có thể ghé ăn bánh ngọt tráng miệng buổi chiều, buổi chiều cũng sẽ cung cấp một trăm phần bánh bao." Lúc bé loli Mộ Tiểu Vân không biết làm sao, Viên Châu đi ra giải thích.
"Vậy thì tốt, không thể ăn cơm chiều, chuồn ra ngoài ăn một cái bánh bao cũng là cực tốt." Một cô gái tóc dài phiêu dật, cảm thán nói.
"Không sai." Người bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa.
"Tôi thích tính cách của ông chủ Viên, có nguyên tắc lại có tình người." Người đàn ông đeo kính bắt đầu khen ngợi.
"Thêm một trăm phần bánh bao là có tình người rồi sao? Muốn tôi nói thì khi nào ông chủ Viên có món mới thì tốt hơn." Một người đàn ông mặc vest bên cạnh nói xong liền bắt đầu lạc đề.
"Đúng vậy, lâu rồi ông chủ Viên không có món mới." Cô gái xinh đẹp đang uống nước dưa hấu, nuốt nước dưa hấu xong kích động nói.
"Sắp có rồi." Viên Châu đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Sắp có rồi, là bao lâu?" Lập tức có người lên tiếng hỏi.
"Rất nhanh." Viên Châu vẫn đánh Thái Cực như mọi khi.
Thấy Viên Châu không tiếp lời, các khách hàng chỉ có thể tự thảo luận, thậm chí có người bắt đầu đánh cược nho nhỏ, đặt cược một bữa cơm, đoán món ăn mới của Viên Châu lần sau sẽ là cái gì.
Mộ Tiểu Vân thấy Viên Châu nói hai ba câu liền giải quyết xong chuyện, rất vui vẻ, nhưng nghe thấy Viên Châu sắp xếp thời gian, lại bất an nói.
"Ông chủ, ban ngày mở cửa sáu tiếng, vậy em cũng ở lại hỗ trợ."
"Không cần, cô cứ dựa theo thời gian đã nói là được." Viên Châu quả quyết từ chối.
"Nhưng mà..." Mộ Tiểu Vân còn muốn nói gì đó, nhưng bị Viên Châu ngắt lời.
"Được rồi, đi làm việc đi."
Từ 10 giờ đến 11 giờ, Viên Châu nghỉ ngơi một giờ, dùng để làm bánh bao, 11 giờ lại mở cửa buôn bán.
Quan niệm thời gian của Viên Châu rất tốt, vừa đến giờ, liền nói với Mộ Tiểu Vân: "Đã hết giờ, em tan làm rồi."
"Không sao, em còn có thể giúp một lúc nữa." Mộ Tiểu Vân vừa cười vừa nói.
"Không cần, em về đi." Nói xong, Viên Châu đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một trăm tệ đưa cho Mộ Tiểu Vân.
"Ông chủ, em không có năm mươi tệ để thối lại cho anh." Mộ Tiểu Vân nhìn tờ tiền màu đỏ mới tinh, nắm góc áo nói.
LVQ8371
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |