Cấp ba
"Lâm Tịch Nghi, tao cho mày đi bộ đến trường đấy!"
"Biết rồi tới liền đây, nói mãi."
Vâng! Đó là tiếng của con em tôi, một đứa con gái tiếng vang tới tai mà bóng chẳng thấy. Phải rồi, phương châm sống của nó đặt ra là nước tới chân mới nhảy. Đồng hồ báo thức reo mãi đến nửa thế kỉ sau mới dậy, trễ giờ là phải. Hai phút, năm phút, đến tận mười lăm phút sau mới ló cái mặt ra cổng. Đầu tóc buộc chưa xong, cặp vẫn chưa kéo lại, dây giày rối lung tung. Có người lắc đầu thở dài đành ngồi xuống thắt dây giày giúp nó.
"Hey, đi trước một đoạn rước Ý nhé!"
"Dư, đợi bọn tôi với."
Quay xe cấp tốc, con bé chưa kịp ngồi vững đã bị thằng anh cong chân chạy theo nhân tình. Hai đứa đi chung xe là anh em sinh đôi, điều này là khỏi bàn. Còn thằng đi một mình là người tình không thể yêu của thằng anh, cũng là cái gai bẻ chẳng gãy của con em - La Cẩn Dư
Thời gian cứ trôi, bốn đứa trẻ giờ đã là nam thanh nữ tú cấp ba rồi. Tình anh em bền vững mãi đến bây giờ. Tuy bề ngoài thì huynh huynh muội muội như người một nhà, nhưng sâu bên ttrong có lẽ chỉ có trời cao là thấu được lòng người, những tình cảm chôn cất bấy nhiêu lâu nay mà chỉ họ mới biết. Vèo...tích tắc đã đuổi kịp kẻ thù, hắn quay sang nở nụ cười rất rạng rỡ với nhân tình rồi lượn đến Lâm Nghi. Cô cũng giả vờ đáp trả cái cười giả tạo với hắn bởi trước mặt anh cả thì trận đấu giữa hai người buộc phải đình chiến. Qua hai cái ngã tư chẳng mấy chốc đã tới nhà Triệu Thiên Ý. Vẫn như mọi khi Dư chở Triệu Ý, cứ thế suốt chín năm. Tình bạn bè tự tay bọn họ vung đắp nay đã thành cây cổ thụ đứng tuổi rồi. Từ mẫu giáo sang cấp một, nắm tay đi tới cấp hai, rồi cùng nhau bước vào cánh cổng trường cấp ba. Có những ngày những giờ ăn cùng nhau ngủ chung một chiếc giường bày trò phá phách cùng chia sẻ những niềm vui nỗi buồn cùng nỗ lực, cố gắng trên con đường học tập, dường như không thể sống thiếu nhau đi đâu, làm gì cũng phải có nhau. Đơn giản là vì cả bọn đã hứa sẽ bám lấy nhau cả cuộc đời này.
Đăng bởi | TâyVânY |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 19 |