Trên đời này thật sự có thần tiên
Mười tên quân sĩ trở về từ nhà, hốc mắt bọn họ đỏ hoe, đều đã rơi lệ.
Hôm qua, vẻ mặt của bọn họ đều đau buồn xen lẫn tuyệt vọng.
Nhưng hôm nay lại tràn đầy sức sống, cho dù hốc mắt đỏ hoe, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Bọn họ đều đang đợi Diệp Mục Mục đưa nước tới!
Lúc này, trước cửa phủ tướng quân ồn ào náo nhiệt, có những người dân lưu lạc đang gây rối.
Chiến Thành Ấn bảo Điền Tần ra ngoài xem sao.
Bọn họ ra ngoài không lâu, những người tụ tập gây rối càng ngày càng đông, tiếng ồn ào lớn đến mức bên trong phủ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chiến Thành Ấn đứng dậy, vừa đi tới cửa, chỉ nghe thấy mọi người hô to: "Xin tướng quân mở kho cứu đói!"
"Tướng quân, trong phủ ngài rõ ràng có gạo, tại sao lại giấu đi? Chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt nhìn bách tính trong trấn chết đói sao?"
"Tướng quân, xin ngài hãy cứu lấy bách tính đi, chúng tôi không muốn bị chết đói!"
Trước cửa phủ tướng quân, số lượng bách tính gây rối đã lên tới hai trăm người!
Kẻ cầm đầu là một nam nhân tên Lưu Tứ, tướng mạo gian xảo, gò má cao.
Hắn quen biết với người cha đã trao đổi con mình ngày hôm qua, trước kia đều là những kẻ du côn lưu manh.
Hắn thấy Chiến Thành Ấn bước ra khỏi phủ tướng quân, liền lớn tiếng kích động la hét: "Tướng quân đã ra rồi, mọi người hãy cầu xin hắn mở kho cứu đói, có thể sống sót hay không, tất cả đều nhờ vào tướng quân!"
Chiến Thành Ấn hai mắt âm trầm nhìn đám người đang gây rối.
"Phủ tướng quân không có gạo, mau chóng giải tán!"
Lưu Tứ cười khẩy nói: "Tướng quân, ngài nói không có gạo là không có sao?"
Hắn kéo một bà lão bị đánh đến mặt mũi bầm dập từ trong góc ra, đứa bé gái ba tuổi được bà lão ôm chặt trong lòng.
Khuôn mặt bà lão đầy máu, đôi mắt đục ngầu ngấn lệ, hổ thẹn với tướng quân, không dám nhìn hắn.
Lưu Tứ lấy từ trong túi ra một tờ giấy gói cơm màu vàng, trên đó còn dính vài hạt gạo trắng.
Những người dân bị đói đến choáng váng nhìn thấy mấy hạt gạo, đều nuốt nước miếng ừng ực.
Đây chính là gạo trắng đó!
Cho dù chỉ có vài hạt, ai mà không muốn ăn chứ?
Trước khi xảy ra hạn hán, bọn họ cũng không nỡ mua gạo tinh, huống chi bây giờ khắp nơi đều đang đói kém!
"Tướng quân, ngài cho bà lão này ăn cơm nắm, tại sao lại không cho chúng tôi, rõ ràng ngài có lương thực."
"Ngài muốn để cho toàn bộ bách tính trong trấn chết đói sao?"
Lưu Tứ vừa dứt lời, tất cả bách tính đều hô to: "Xin tướng quân mở kho cứu đói!"
"Xin tướng quân mở kho cứu đói..."
"Tướng quân, xin hãy cho chúng tôi một con đường sống!"
Mấy trăm người đồng loạt quỳ xuống, cầu xin Chiến Thành Ấn mở kho cứu đói.
Nhưng, hắn cũng không có lương thực.
Mấy trăm túi lương thực buổi sáng, phải ưu tiên cung cấp cho quân doanh, nếu không thì cuối cùng hai trăm con chiến mã cũng khó mà giữ được!
Chuyện này, hắn tuyệt đối không thể khai ra!
Lưu Tứ thấy Chiến Thành Ấn không hề động dung, đột nhiên ném Dạng Nhi và mẹ hắn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập đến trước mặt Chiến Thành Ấn.
Hắn hung dữ nói: "Nói, có phải cơm nắm Chiến tướng quân cho các ngươi không? Cơm nắm có nhân thịt!"
Nghe thấy cơm nắm có thịt, rất nhiều người nuốt nước miếng ừng ực.
Phụ nhân bị đánh đến hấp hối, chết cũng không chịu mở miệng.
Dạng Nhi che chở cho mẫu thân, mắng to Lưu Tứ: "Ngươi cấu kết với cha ta, ăn thịt đệ đệ và muội muội của ta, ngay cả nương ta cũng không buông tha, ta muốn giết ngươi!"
Đứa trẻ mười tuổi muốn liều mạng với Lưu Tứ, lại bị Lưu Tứ một cước đá văng ra.
Lúc hắn muốn giẫm lên ngực đứa nhỏ~
Kiếm quang của Chiến Thành Ấn lóe lên, một kiếm chém đứt cổ họng hắn.
Máu tươi phun ra, rất nhiều bá tánh đến gây rối sợ tới mức co rúm lại, liên tục lùi về phía sau.
Lần trước những kẻ đánh chết hạ nhân phủ tướng quân đã bị lôi ra chiến trường, toàn bộ đều bỏ mạng!
Thế nhưng, phủ tướng quân có lương thực!
Rời đi sẽ chết đói, bị lôi ra chiến trường cũng sẽ chết...
Dù sao cũng đều là chết.
Bọn họ chỉ muốn làm một con ma chết no!
Chiến Thành Ấn ra tay giết người chấn nhiếp đám đông.
Nhưng không một ai rời đi.
Bọn họ vẫn quỳ trước phủ tướng quân, tin chắc tướng quân có lương thực, nếu có thể ăn một miếng.
Cho dù chết, bọn họ cũng cam lòng!
Chiến Thành Ấn một tay nắm chặt chuôi kiếm, nắm thật chặt!
Nhìn bá tánh quỳ trước cửa phủ, hai mắt đỏ ngầu!
Bầu không khí căng thẳng, hai bên giằng co không dứt, hai huynh đệ Trần Khôi Trần Vũ mừng rỡ chạy ra.
"Tướng quân, nước đã đến!"
Bá tánh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên.
Lần trước phủ tướng quân cung cấp nước, chỉ cung cấp nửa ngày, một nhà chỉ uống được vài ngụm đã hết!
Hiện tại còn có nước sao?
Nếu có nước, sẽ có thêm nhiều người sống sót, nước có thể dùng để luộc cỏ cây và vỏ cây mà ăn.
Trần Khôi đưa tờ giấy Diệp Mục Mục đưa tới cho Chiến Thành Ấn.
Còn nhỏ giọng nói bên tai Chiến Thành Ấn: "Thần minh lại đưa tới ba bao gạo, một bao bột mì, gạo ba trăm cân, bột mì năm mươi cân."
Chiến Thành Ấn phân phó: "Đem tất cả đến doanh trại nấu cháo, trước tiên để tướng sĩ ăn no."
Trần Khôi gật đầu, "Một canh giờ sau, để bá tánh xếp hàng lấy nước."
"Vâng, tướng quân!"
Trần Khôi hô to với bá tánh: "Mời mọi người di chuyển đến cửa sau phủ tướng quân, một canh giờ sau sẽ phát nước, không giới hạn số lượng, mọi người đến xếp hàng lấy nước, ai đến trước được trước!"
Bá tánh đang quỳ nghe thấy có nước, lập tức chen chúc nhau chạy về phía cửa sau.
Ở góc đường, mấy gã đàn ông đen gầy, vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của phủ tướng quân.
Hôm qua, Triệu Hữu Tài thấy Chiến tướng quân ra khỏi phủ, liền bám theo.
Hắn tận mắt thấy Chiến tướng quân đưa đồ cho phụ nhân!
Sau khi Chiến tướng quân rời đi, hắn đã cướp lấy cơm nắm.
Người là do hắn đánh, Lưu Tứ là do hắn xúi giục làm kẻ ra mặt.
Hắn đã nói chuyện phủ tướng quân có lương thực cho Ngụy Quảng, tên ác bá trước kia trên đường phố.
Dưới trướng Ngụy Quảng có một kẻ tên là Tôn Á Bá biết đọc khẩu hình, hắn nói: "Phủ tướng quân còn ba trăm cân gạo, năm mươi cân bột mì, muốn đem đến doanh trại!"
Mấy người nghe vậy, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phủ tướng quân vậy mà có gạo thật?
Còn những ba trăm cân!
Ba trăm cân gạo này đủ cho mấy huynh đệ ăn dè sẻn ba tháng.
Người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong.
Hiện nay đang là thời buổi đói kém, ai biết được ngày nào sẽ chết.
Bọn họ đều ngo ngoe dục động muốn đi cướp!
Dù có bị bắt hay bị giết cũng cam lòng!
Triệu Hữu Tài hiến kế: "Ngụy ca, chúng ta gọi thêm mấy huynh đệ nữa, cướp gạo giữa đường!"
Ngụy Quảng nhìn chằm chằm phủ tướng quân, ánh mắt âm trầm, "Chờ thêm chút nữa!"
"Còn chờ gì nữa, tiểu Lục sắp chết đói rồi, hôm qua vốn định đổi đứa nhỏ, chúng ta có thể ăn một bữa no, kết quả bị hắn phá hỏng."
"Bây giờ chúng ta cướp gạo của hắn, coi như huề nhau."
Ánh mắt Ngụy Quảng hung hăng liếc xéo Triệu Hữu Tài, "Ngươi không thấy rõ Lưu Tứ chết như thế nào sao? Còn muốn thử xem à?"
"Chiến Thành Ấn là đại tướng quân có chiến công hiển hách, giết người như ma, cướp đồ ăn dưới tay hắn, đó là tự tìm đường chết."
"Vậy phải làm sao? Tiểu Lục trơ mắt nhìn hắn chờ chết sao?" Triệu Hữu Tài bất mãn nói.
Ngụy Quảng cắn răng, "Ta đi doanh trại một chuyến, xin một ít cháo."
"Mấy người các ngươi đi lấy nước, tiếp tục theo dõi phủ tướng quân."
Mấy người gật đầu.
Sau khi mọi người giải tán, Tiểu Á Bá đuổi theo Ngụy Quảng, khoa tay múa chân.
Ngụy Quảng sững sờ, không thể tin được hỏi: "Thật sao? Trên đời này thật sự có thần tiên?"
Tiểu Á Bá gật đầu.
"Chẳng mấy chốc, mọi người sẽ có lương thực để ăn."
Ngụy Quảng lấy ra một cái hồ lô đựng nước từ trong lòng, "Cầm lấy, đi lấy nước, đừng nói cho bất kỳ ai, theo dõi phủ tướng quân cho kỹ!"
Tiểu Á Bá ôm hồ lô đi lấy nước.
*
Diệp Mục Mục bỏ một bộ đồ uống rượu vào túi.
Lái chiếc xe bán tải hạng nặng từ gara nhà ra ngoài, tiện thể chở hàng.
Nàng lái xe đến con phố phồn hoa nhất thành phố, vừa xuống xe, đã thấy Diệp Hâm dẫn theo một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đi tới.
Bọn họ chặn đường nàng.
"Mục Mục, sao muội không nghe điện thoại của ca ca? Nhìn xem ca ca dẫn ai đến cho muội này?"
Diệp Mục Mục nhíu mày nhìn Diệp Hâm.
Diệp Hâm là con trai duy nhất của đại bá, từ nhỏ được cả nhà cưng chiều.
Mí mắt dưới của hắn dày và thâm đen, uể oải, dáng vẻ như bị tửu sắc móc sạch !
Điều này khiến Diệp Mục Mục rất phản cảm.
Sau khi cha nàng phất lên, không quên giúp đỡ các huynh đệ, giúp bọn họ cưới vợ, sau khi sinh con, giúp mua nhà ở khu học chánh, sắp xếp vào trường học tốt nhất.
Ông bận rộn lo lắng, mấy huynh đệ lại không hề nhớ đến ơn huệ của ông.
Nghĩ đến ông chỉ có một nữ nhi, bọn họ tranh nhau muốn nhận con trai mình làm con thừa tự.
Sau khi bị mẫu thân nghiêm khắc từ chối, mấy huynh đệ của cha nàng liền nhắm vào công ty, đều muốn vào công ty làm việc.
Cha nàng quả thật đã sắp xếp một đám họ hàng vào công ty.
Bọn họ không phải ăn hoa hồng cao ngất ngưởng, thì cũng coi công ty như của riêng.
Ngay cả Diệp Hâm cũng từng lớn tiếng tuyên bố: "Chờ nhị thúc chết, công ty này chính là của ta, các ngươi dựa vào cái gì mà không nghe ta?"
Đăng bởi | Ikaru |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |