Chọc Người Có Thiên Phú
Sau khi cho người đưa Bách Lý Trường Hồng trở lại phòng , lúc này đây Lưu Phong cũng đã để mắt tới hai người Triệu Vãn , Ngạo Kình Thiên , hắn có chút nghi hoặc liền hỏi Nguyễn QUang Bình .
-Thiếu gia , tiểu tử với vị đại thúc này cũng giống Bách Lý đại ca mới được người thu nhận sao ?
Còn chưa đợi Nguyễn Quang Bình đáp lại , Triệu Vãn đứng đằng sau đã trợn mắt tức giận gầm tên .
-Nói láo .
-Con mẹ ngươi thằng tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia , đừng có ăn no rồi nói láo .
-Mi nghĩ cái gì mà lại nói chủ tử ta đi theo thiếu gia ngươi , ngươi biết chủ tử ta là ai không là thiên kiêu Trọng Kiếm MÔn đấy .
-Trọng Kiếm Môn ? Chưa từng nghe qua . Không phải tử nãy tới giờ các ngươi đều đi theo thiếu gia nhà ta sao .
Lưu Phong bĩu môi đưa cái ánh mắt khinh thường nhìn về phía Triệu Vãn .
Câu nói cùng với bộ dáng của Lưu Phong giống như châm vào bụng Triệu Vãn một luồng lửa giận vậy , nói lý với tiểu tử này chẳng khác gì đấm vào cục bông , càng nói lại càng tức . Hắn nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Lưu Phong quát lớn .
-Thằng ranh , đến Trọng Kiếm môn mà cũng chưa nghe qua , Trọng Kiếm Môn ta là một trong tứ đại tông môn mạnh nhất Nam vực thiếu chủ ta là kiêu tử Trọng Kiếm MÔn là người mạnh nhất trong cùng thế hệ , ngươi hiểu chưa , hiểu chưa oát con .
-Hừ hừ , đã sợ chưa nhóc con .
Triệu Vãn tràn đầy đắc ý cười mỉa về phía Lưu Phong .
Lưu Phong nghe hắn nói vậy cũng giật mình không thôi , hắn cũng biết cả Nam vực này được bốn tông môn lớn cai trị nhưng lại không biết tên những tông môn này , hắn biết mình đã lỗ mãng dù hắn không sợ những người này , cũng không muốn đem lại phiền phức cho thiếu gia nhà mình , liền cúi đầu xin lỗi .
-Việc này là ta lỗ mãng , xin chư vị thứ lỗi .
Đang lúc Ngạo KÌnh Thiên cùng Nguyễn Quang Bình muốn can thiệp hòa giải , Lưu Phong chợt nhớ tới cái gì đó liền nói ra .
-Ngươi nói chủ tử của ngươi là kẻ mạnh nhất trong cùng thế hệ , vậy chủ tử của ngươi so với thiếu gia nhà ta , ai mạnh hơn ?
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Triệu Vãn .
Câu nói này của hắn làm cho Triệu Vãn á khẩu không nói được lời nào , đúng là trước kia thiếu gia nhà hắn trong cùng thế hệ là bất bại , nhưng xác thực đã thua Nguyễn Quang Bình trong trận chiến trước , mặc dù chính hắn cũng phủ nhận kết quả này .
-Ta , Ta . . .
Trong lúc Triệu Vãn còn đang chần chừ , Ngạo Kình Thiên đã đứng ra đưa cho hắn một lời giải đáp . Ngạo Kình Thiên hắn đã chấp nhận được thất bại này .
-Thiếu gia nhà ngươi mạnh hơn ta , ta xác thực đã thua .
-Hắc hắc , biết mà .
Lưu Phong cười lên một tiếng , đối với thiếu gia của mình hắn có niềm tin cực lớn .
-Vậy chẳng phải là nói , nếu thiếu gia nhà ta là người của một trong tứ tông , chẳng phải sẽ là người mạnh nhất hay sao .
-Hắc hắc , có đúng không vị đại thúc này .
Lưu Phong có được đáp án mình mong muốn liền cười lên , híp mắt nhìn về phía Triệu Vãn , dường như đang châm chọc câu nói lúc trước của hắn .
-Lưu Phong đủ rồi , không nên nói nữa . Ngạo huynh là khách nhân của ta .
Nguyễn Quang Bình đứng ở bên ngoài cũng cười khổ không thôi , tiến tới ngăn Lưu Phong lại . Cho đến bây giờ hắn mới phát hiện ra , tên tiểu tử này ngoại trừ có thiên phú về tốc độ ra , hắn còn có một cái trời phú nữa chính là đi chọc điên người khác .
Câu nói giống như đổ thêm dầu vào lửa , Triệu Vãn vốn đã ném cục tức lạ trong lòng , lúc này liền hoàn toàn bộc phát , một tiếng gào rú kinh người từ miệng hắn truyền ra .
-Thằng ranh con chết tiệt , ngươi nói cái gì .
-Thiếu gia , ta giết hắn nhé , có được không , thằng ranh con này quá đáng chết mà .
-Triệu Vãn bình tĩnh , bỏ đi dù sao sự thật cũng là như vậy .
-Đúng như hắn nói , nếu Bình huynh cũng là người của đại tông thì thất bại của ta sẽ càng lớn hơn .
Ngạo Kình Thiên khoát tay ngăn cản Triệu Vãn đang điên tiết đằng sau , hắn nhìn Nguyễn Quang Bình , lại nhìn Lưu Phong .
-Người của Bình huynh quả nhiên không giống thưởng nhân .
-Huynh đệ ngươi là Lưu Phong phải không , ta thấy tốc độ của ngươi rất đáng kinh ngạc , có muốn cùng ta so đấu một trận hay không .
Từ khoảnh khắc thấy được thân pháp kinh người của Lưu Phong , trong lòng hắn đã nổi lên ý niệm này .
-Ngạo công tử là khách nhân của thiêu gia nhà ta , Lưu Phong ta không dám tự ý quyết định .
Lưu Phong chắp tay cúi đầu với Ngạo Kình Thiên , do dự một chút liền vẫn nói ra , ánh mắt hắn nhìn về phía Nguyễn Quang BÌnh .
-Bình huynh việc này lại phiền huynh rồi .
Ngạo Kình Thiên cười cười nhìn Nguyễn Quang Bình , Triệu Vãn sau lưng hắn vẫn đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Phong tròng mắt hắn giờ khắc này đã đỏ rực lên rồi .
-Không việc gì , Lưu Phong tiếp nhận đi , ta cũng muốn thử xem hai tháng qua ngươi đã tiến bộ tới mức nào rồi haha.
Không cần Ngạo Kình Thiên đề nghị trong lòng của hắn cũng đã có ý định như vậy rồi .
-Vậy Lưu Phong ta tiếp nhận khiêu chiến .
Hắn cũng muốn để cho thiếu gia biết được , nỗ lực suốt hai tháng qua của mình .
-Như vậy là được rồi , liền tới chỗ khi trước chúng ta so đấu đi có được không Ngạo huynh ,
-ĐƯợc thôi .
Sau khi quyết định chủ ý đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi này , trước khi ra khỏi đình viện Nguyễn Quang Bình liền dừng chân quay người lại nhìn vào tiểu viện sau hô lên .
-Bách Lý Trường Phong , chuẩn bị cho tốt , năm ngày sau ta sẽ thực hiện lời hứa giúp ngươi đột phá Đại Vũ sư .
Bách Lý Trường Phong trong gian phòng đang tĩnh tu giờ khắc này bật dậy , trong mắt mang theo kích động trước nay chưa từng có , hắn vốn tưởng Nguyễn Quang Bình đã quên cái hứa hẹn này , dù sao hắn cũng là đang nương nhờ Nguyễn gia cũng không dám nhiều chuyện . Lúc này hắn mang theo kích động chạy bật ra khỏi cửa phòng nhưng bóng lưng đám người Nguyễn QUang Bình đã khuất dạng phía xa mất rồi .
Bách Lý Trường Phong đứng giữa sân ngẩn ngơ một hồi , đôi mắt nhìn về phía xa thì thào , ẩn sâu trong con ngươi là một mối thâm cừu đại hận .
-Chỉ cần ngươi giúp ta đột phá Đại Vũ sư , có được thực lực báo thù , cái mạng này giao cho ngươi có là cái gì .
-Hahaha .
Bách Lý Trường Phong trầm ngâm một lát , sau đó nhanh chóng trở về tiểu viện hắn muốn chuẩn bị kỹ lưỡng một chút , nắm chắc một chút nâng cao khả năng đột phá.
Không bao lâu sau đám người Nguyễn Quang Bình đã ra khỏi cửa Đông thành , tiến về cánh rừng trúc phía xa xa , đó là điểm xuất phát đầu tiên còn điểm dừng chính là ngọn núi nơi mà Nguyễn QUang Bình cùng với Ngạo Kinh Thiên giao chiến . Nguyễn Quang Bình cũng không lo lắng có kẻ nào lớn gan chặn đường chém giết hắn , dù sao hắn cũng biết được luôn có hai vị cường giả đang không ngừng theo sát họ .
- Lần này không giống lần trước vẫn là tiến tới ngọn núi cách đây trăm dặm nhưng đích đến không phải ở đó mà phải vòng trở lại nơi này , rừng trúc nơi này vừa là điểm xuất phát nhưng cũng chính là đích đến .
Ngạo Kình Thiên là người đầu tiên lên tiếng , tròng mắt của hắn lại rực lên lửa nóng , thất bại lần trước hắn nhớ rõ , lần này so đấu hắn muốn gỡ lại trận thua trước đó .
-Được cứ như vậy đi .
-Lưu Phong không cần giữ lại có bao nhiêu thực lực hãy xuất ra hết , đừng làm ta thất vọng .
Nguyễn Quang Bình vỗ vỗ bả vai Lưu Phong , trong mắt hắn tràn đầy chờ mong , tiểu tử này có thể đem đến cho hắn bất ngờ hay không . Đối vời đề nghị của Ngạo Kình Thiên hắn không có ý kiến gì .
-Rõ rồi , thiếu gia .
Lưu Phong chắp tay cúi đầu , trong mắt cũng trào lửa nóng , một tia chiến ý khó thấy cũng ẩn ẩn xuất hiện , toàn thân toát ra một loại khí tức tràn đầy tự tin . Hắn cũng muốn cho thiếu gia biết thực lực của mình , hắn đã không còn yếu ớt như trước đây nữa rồi .
Triệu Vãn đứng một bên nhìn Lưu Phong mà nghiến răng không thôi , cuối cùng nhịn không nổi liền hô lên .
-Chủ tử ta cũng muốn tham gia .
Nói rồi lại trợn mắt nhe ra răng , tựa như con cá sấu vậy nhìn rất chi là gian xảo .
-Được rồi , vậy liền xuất phát đi .
Ngạo Kình Thiên cười nhẹ , toàn thân tu vi bộc phát là người đầu tiên trong bốn người lướt đi , hắn chính là muốn chiếm được một điểm tiên cơ .
Lưu Phong , Nguyễn Quang Bình , Triệu Vãn cũng không chịu thua kém lần lượt phóng đi , không bao lâu sau Nguyễn QUang Bình đã bắt kịp Ngạo Kình Thiên bỏ lại Lưu Phong cùng với Triệu Vãn ở phía xa .
Không bao lâu sau , tại một khu vực cách điểm xuất phát chừng bốn mươi dặm .
-Đại thúc , ngươi cũng đã già yếu rồi còn hơn thua với bọn ta làm cái gì không biết hắc hắc .
-Có mệt không , có muốn uống nước không , hay là ăn trái cây này .
-Mới có một lát mà đã thở hổn hển vậy sao .
Những từ ngữ châm chọc không ngừng truyền ra từ miệng Lưu Phong . Giờ phút này nhìn hắn đâu có giống là đang tỉ thí so đấu , mà giống như đang đi chơi à , tên tiểu tử này vừa chạy vừa nhảy không biết từ chỗ nào kiếm ra được một cái bầu nước , một bọc trái cây , vừa ăn vừa uống , thi thoảng lại híp mắt cười cười nhìn Triệu Vãn .
-Gừ gừ , hừ hừ . . .
- Thằng ranh con khốn kiếp cút con mẹ ngươi đi .
-Lão tử chịu đựng đủ rồi , con mẹ nó lão tử phải chém chết ngươi .
Triệu Vãn dưới dự dâm chích này giống như phát điên gầm lớn một tiếng .
Bộ dạng Triệu Vãn giờ khắc này so với lúc xuất phát khác nhau một trời một vực , bộ dạng hắn lúc này vô cùng thê thảm quần áo rách rưới , còn có chỗ xước da rách thịt , đầu tóc rối bời , đôi mắt đỏ ngàu trên tay cầm một thanh kiếm đang không ngừng hổn hển đuổi theo sau không ngừng chém về phía Lưu Phong .
Từ khi xuất phát đến giờ thằng ranh con này không ngừng đùa bỡn hắn làm cho hắn mất tập trung , khiến hắn không ngừng gặp chuyện tai vạ , nào là đâm đâm đầu vào gốc đại thụ , lao vào khối đá lớn , rơi xuống hố bẫy của thợ săn , ngã xuống sông . . . kinh khủng nhất là tên này còn lừa bán hắn cho một con mụ béo mập , chỉ nhìn thấy mụ ta thôi Triệu Vãn đã muốn buồn nôn rồi làm hắn toàn thân chật vật bỏ chạy trối chết .
Hận cũ thù mới , lửa giận lúc trước kìm nén giờ khắc này hoàn toàn bộc phát , không có Ngạo Kình Thiên tại đây ngăn cản hắn liền từ trong túi trữ vật lấy ra trường kiếm một đường đuổi giết Lưu Phong . Nhưng phải nỗi tiểu tử này tuy chỉ là vũ giả hậu kì nhưng tốc độ quá biến thái ngay cả hắn là Đại Vũ sư sơ kỳ đuổi theo cũng không lại , thi thoảng còn biến mất không chút dấu vết làm hắn uất nghẹn không thôi . Đánh không được , đuổi không lại điều này làm sự căm ghét của hắn với Lưu Phong càng lớn , một đường truy sát không ngừng chửi bới .
Chuyện này làm Nguyễn QUang Bình cùng Ngạo Kình Thiên cách đó không xa cũng khó hiểu không thôi ,
-Ài , thôi không chơi với ngươi nữa , ta phải đuổi theo thiếu gia đây .
-Hắc hắc , bầu nước với hoa quả này , đại thúc ngươi cứ từ từ hưởng thụ .
Lưu Phong híp mắt cười lớn , ném bầu nước cùng bọc hoa trai lại phía sau , tốc độ bộc phát lướt nhanh về phía trước bỏ lại Triệu Vãn không ngừng chửi bới phía sau .
Thấy Lưu Phong đã chạy đi xa Triệu Vãn cũng không tiếp tục truy đuổi nữa mà dừng bước lại .
-Con mẹ nó , cho ngươi đắc ý một chút đi .
-Đợi ngươi trở lại xem ta có đùa chết ngươi không .
-Không được , không được phải chuẩn bị cho hắn vài món quà mới được .
-Ừm đúng vậy , liền đặt vài cái bẫy , khặc khặc .
-Thằng ranh con ngươi chết với ra .
Triệu Vãn mang theo nụ cười dữ tợn , cùng với con mắt đỏ ngàu trông như lệ quỷ đòi mạng , bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù của mình .
Thời gian đã trôi qua hơn một khắc kể từ lúc xuất phát , Nguyễn Quang Bình cùng Ngạo Kình Thiên đã tới được ngọn núi liền vòng ngược trở lại , tốc độ so với lúc trước nhanh hơn không biết bao nhiêu lần . Bọn họ biết cuộc tỉ thí này giờ khắc này mới là khúc quan trọng nhất .
Truyện Nam Quốc Đại Đế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | HoangTôn |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 8 |